Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hôm Nay Vợ Tôi Lại Muốn Ly Hôn

Đến chiều tối, quán cuối cùng cũng đã trang trí xong bây giờ chỉ cần chọn ngày tốt để khai trương nữa thôi, Tống Tranh cùng Lưu Lan quay trở về biệt thự, hai người về đến thì bà Ngô cũng đã nấu cơm xong. Trong lúc ngồi ăn cơm, Tống Tranh bất chợt nhớ tới chuyện ngày mai là sinh nhật của Triệu Hoàng Phú, anh dừng ăn một chút nói với cô: “Trưa ngày mai tôi sẽ cho người mang váy dạ hội, giày cùng mấy món trang sức đến cho cô, tối đến cô sẽ cùng tôi đi dự tiệc sinh nhật của Hoàng Phú.”

“Không phải chứ, chân tôi đã thành ra như thế mà anh vẫn bắt tôi cùng anh đi dự tiệc sinh nhật sao? Anh đây là muốn hành xác tôi?” Lưu Lan cau mày hỏi, vẻ mặt thể hiện rõ là cô không muốn đi dự tiệc.

“Chân của cô như thế tôi là người đầu tiên không muốn cô đi, nhưng Hoàng Phú đã nói nếu như cô không đến thì cậu ấy sẽ cùng Trọng Hưng đến đây gặp mặt cô. Về chuyện buổi tiệc cô cứ yên tâm, Hoàng Phú đã cho người sắp xếp hết rồi, khi đến đó cô chỉ cần ngồi một chỗ mà thôi ăn uống sẽ có phục vụ mang đến cho cô.”

Còn có đãi ngộ này? Cô cũng được xem trọng quá rồi, nhớ lại kiếp trước có nằm mơ Lưu Lan cũng muốn được đi dự buổi tiệc này, vì nó mà cô đã chuẩn bị rất lâu, tìm hiểu mấy vị khách sẽ có mặt tại đó chỉ vì muốn Tống Tranh hãnh diện với mọi người, nhưng cuối cùng Tống Tranh lại đổi ý không cho cô đi. Bây giờ, Lưu Lan không muốn đi thì lại bắt buộc cô phải đi, thật đúng là trêu ngươi mà.

Khoan đã! Lưu Lan hơi sững người, cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Tống Tranh! Anh đã nói trước cho bạn bè anh biết về tôi rồi à, nếu không thì tại sao bọn họ lại biết mà muốn gặp tôi?”



Tống Tranh gật đầu thừa nhận, anh đã nói cho bạn bè biết về Lưu Lan chỉ là vẫn chưa có nói cho bọn họ biết cô là vợ của anh, càng không có nói đến chuyện hai người kết hôn hợp đồng, Tống Tranh không muốn có quá nhiều người biết về chuyện này.

Lưu Lan thở dài bất lực, miễn cưỡng đồng ý đi dự tiệc cùng Tống Tranh, chỉ mong tới lúc đó mấy người bạn của anh sẽ không coi cô giống động vật quý hiếm mà liên tục liếc mắt để ý đến.

- -----------------------------------------------------

Ngày hôm sau, đúng như lời của Tống Tranh đã nói buổi trưa có người mang váy cùng giày và trang sức đến cho Lưu Lan, chiếc váy dạ hội cũng giống như kiếp trước đó là một chiếc váy trễ vai màu hồng nhạt có phần đuôi dài, nếu ở kiếp trước chiếc váy chỉ đơn giản là tôn dáng thì ở kiếp này nó lại trùng hợp có thể che đi cái chân đang bó bột của cô.

Gần chiều, thợ làm tóc cùng thợ trang điểm đến bắt đầu sửa soạn cho Lưu Lan, ngồi gần hai tiếng đồng hồ lưng của cô rất mỏi, mông cũng đã ê ẩm, từ trước đến giờ khi ra ngoài Lưu Lan chỉ thoa chút son với kem chống nắng mà thôi chưa từng phải ngồi trang điểm tỉ mỉ lâu như thế, đợi đến khi trang điểm và làm tóc xong thì Tống Tranh cũng đã đi làm về.

Tống Tranh vừa về đã lên phòng tắm rửa thay đồ, anh chỉ mất có nửa tiếng đồng hồ sửa soạn, đi sang phòng của Lưu Lan anh gõ cửa, nghe được giọng nói từ trong phòng truyền ra anh mới đẩy cửa vào. Vừa bước vào, đập vào mắt của Tống Tranh là hình ảnh Lưu Lan đang ngồi trên giường bấm điện thoại, cô trong chiếc váy dạ hội sang trọng còn trang điểm, làm tóc tỉ mỉ khiến cho cô bình thường đã xinh đẹp bây giờ còn xinh đẹp hơn. Dáng vẻ xinh đẹp này của Lưu Lan khiến cho Tống Tranh ngẩn ngơ, trái tim có chút ngứa ngáy, đập nhanh.

Lưu Lan ngẩng đầu lên thấy Tống Tranh đang nhìn mình không chớp mắt, đôi mày của cô hơi nâng lên, đứng dậy gọi anh: “Tống Tranh! Tống Tranh!”



Tống Tranh khẽ giật mình thu hồi ánh mắt của mình lại, anh hắng giọng đảo mắt sang chỗ khác rồi nói: “Cô chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì chúng ta đi thôi.”

Anh tiến đến dìu cô đi, Tống Tranh thầm thở dài trong lòng, anh cảm thấy mình xong rồi, sau khi xác định được tình cảm của mình dành cho Lưu Lan thì không những tự vả mặt mà bây giờ cho dù có bị cô bắt nạt, nắm đầu xoay vòng vòng anh cũng không một chút tức giận, có khi còn vui vẻ, cưng chiều Lưu Lan nữa.

- --------------------------------------------------

Do hai người tới sớm nên khi đến nơi chỉ mới có vài người khách, Lê Trọng Hưng đã từng gặp Lưu Lan ở bệnh viện nên đối với cô rất bình thường chỉ có Triệu Hoàng Phú thì hai mắt sáng rực, tươi cười đi đến chào hỏi vô cùng nhiệt tình: “Cuối cùng tôi cũng gặp được người thật rồi, quả thật rất xinh đẹp. Xin chào! Tôi là Triệu Hoàng Phú là bạn của Tống Tranh, rất vui được quen biết cô.”

Triệu Hoàng Phú sợ Tống Tranh ăn giấm nên không dám bắt tay chỉ vẫy tay chào, Lưu Lan mỉm cười gật đầu chào: “Xin chào! Tôi là Lưu Lan là...”

“Là vợ của tớ.” Tống Tranh đột ngột ngắt lời của Lưu Lan, lớn giọng giới thiệu.

Triệu Hoàng Phú cùng Lê Trọng Hưng gật gù cười híp cả hai mắt, Tống Tranh vừa nhìn đã biết hai người bạn này không hiểu rõ lời của mình nói nên nghiêm túc nhấn mạnh, giải thích rõ: “Không phải chỉ là danh xưng mà thật sự là vợ hợp pháp, bọn tớ đã đăng ký kết hôn từ mấy tháng trước rồi.”



“Ừ thì đăng... Hả? Cậu mới vừa nói cái gì? Đăng ký kết hôn rồi? Cô ấy là vợ cậu chứ không phải bạn gái?” Triệu Hoàng Phú mở to hai mắt kinh ngạc thốt lên.

Lê Trọng Hưng cũng đứng hình sửng sốt, không ngờ là đã kết hôn rồi, cái này là đánh nhanh thắng nhanh à? Lưu Lan đứng bên cạnh nghe Tống Tranh giới thiệu thì khẽ cau mày, cũng chỉ là kết hôn hợp đồng thôi có cần phải dõng dạc lớn giọng giới thiệu như vậy không? Sớm muộn gì cũng phải ly hôn cần gì phải giới thiệu là vợ chứ?

“Không phải bạn gái, hôm nay tớ đưa Lưu Lan đến đây chính là muốn chính thức giới thiệu với hai cậu, về chuyện tổ chức hôn lễ thì sẽ báo với hai cậu sau, hiện tại thì vẫn chưa, chuyện bọn tớ kết hôn vẫn đang được giấu kín.” Tống Tranh rất tự nhiên đáp lại, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt hiện tại của Lưu Lan.

Lưu Lan giật giật khóe môi nghe Tống Tranh nói mà không thốt nên lời, anh nói như kiểu anh và cô thật sự yêu nhau rồi kết hôn với nhau là vì yêu chứ không phải là vì lợi ích vậy. Triệu Hoàng Phú vỗ vai Tống Tranh, ánh mắt không khỏi ngưỡng mộ, bạn anh đã có vợ rồi còn anh vẫn cô đơn lẻ bóng: “Đợi đến khi hai người tổ chức hôn lễ tớ nhất định phải đi một cái phong bì thật lớn, thật dày.”

“Điều đó là tất nhiên rồi.” Tống Tranh nhướng mày vui vẻ đáp rồi nhanh chóng dìu Lưu Lan ngồi xuống chiếc ghế gần đó sau đó lại đi lấy đồ ăn cho cô ăn lót dạ trước.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!