Chương 3: Cọ cả đằng trước nữa.
Edit: Mèo lười
Beta: Mel
Nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Vãn, Cố Tây Trầm cố gắng nén lại dục vọng đang bốc hỏa, xoay người đi.
“Giờ đầu óc em đang không tỉnh táo, em tự tắm đi.”
Nhưng có đôi tay mềm mại, thon dài ôm lấy eo của anh, giọng nói uyển chuyển mang theo một chút ai oán: “Có phải anh vẫn còn thích cô tiểu thư đó không?”
Cố Tây Trầm nghe Lâm Vãn nói thì chợt nhớ lại năm đó, đúng là bố anh có ý định để anh liên hôn thương mại, nhưng ngay từ đầu anh chưa bao giờ đồng ý việc đó.
Anh không nghĩ Lâm Vãn còn nhớ rõ đến vậy! Giờ mà gặp cô thiên kim tiểu yeutruyen.net thư kia, đến người ta họ gì anh còn chẳng nhớ nữa là.
Cố Tây Trầm lập tức quay đầu giải thích: “Lâm Vãn, lúc trước anh chỉ đồng ý đi gặp mặt cô ta thôi. Đến cơm cũng còn chưa động một miếng nào hết. Em đừng hiểu lầm.”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trong túi quần Cố Tây Trầm bỗng vang lên.
“Anh thấy chưa, cô ta còn gọi điện thoại cho anh cơ mà.”
“Lâm Vãn, em đừng có nói bậy. Là người đại diện của công ty gọi đến thôi. Không tin em nghe thử mà xem.”
Vì chứng minh bản thân trong sạch, Cố Tây Trầm trực tiếp mở loa ngoài.
Lúc này, trong ống nghe truyền đến một giọng nữ.
“Tây Trầm, em về nước rồi. 3 năm qua em vẫn không quên được anh. Em nghe nói anh cũng không yêu Lâm Vãn. Em nghĩ có lẽ mình vẫn còn cơ hội…”
Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ của Lâm Vãn nhíu lại, nước mắt như sắp tuôn ra bất cứ lúc nào.
Cô muốn khóc, cái đồ lăng nhăng hư hỏng này!
“Này, cô là ai vậy? Sao cô lại cầm điện thoại của người đại diện của tôi?”
“Em vừa mới được nhận vào công ty của anh. Cho nên…”
Cố Tây Trầm lập tức cúp yeutruyen.net điện thoại.
Lâm Vãn chớp chớp mắt, hai dòng lệ nóng hổi chậm rãi lăn dài trên má.
“Em đừng khóc mà Lâm Vãn, tôi thật sự không có quan hệ gì với cô ta cả. Tự cô ta chạy đến xin vào công ty, tôi không quen biết gì cô ta đâu.”
Cố Tây Trầm luống cuống tay chân, vội vàng ôm người đang ở trước mặt vào trong bồn tắm.
“Vậy anh phải tắm cho em cơ.”
Lâm Vãn xoay đầu nhìn Cố Tây Trầm, hai má phồng lên. Đôi mắt ươn ướt hồng hồng giống như con thỏ non.
“Tôi tắm, tôi tắm cho em, em đừng khóc!”
Cố Tây Trầm hoảng rồi, đâu dám từ chối nữa.
Nghe thấy Cố Tây Trầm đồng ý, Lâm Vãn lập tức thu lại nước mắt.
“Vậy anh cũng cởi quần áo ra đi, quần áo anh bẩn rồi kia kìa.”
Đại mỹ nữ Lâm Vãn có thói sạch sẽ. Anh công việc cả ngày ở bên ngoài, quần áo bẩn rồi, sao có thể vào bồn tắm cùng cô được.
Cố Tây Trầm thấy cô nhăn nhó, nhanh tay cởi hết quần áo. Chỉ còn độc một chiếc quần sịp, Cố Tây Trầm thoáng do dự.
Kết quả, anh vẫn để nguyên, bước một chân vào bồn tắm, Lâm Vãn chỉ vào chiếc quần sịp, nói: “Vẫn chưa cởi hết quần kìa. Bẩn quá đi.”
“Cái này… không cần cởi.”
Giọng nói của Cố Tây Trầm càng ngày càng khàn đặc. Trong đầu anh hiện giờ chỉ toàn một đống chuyện cầm thú nhảy nhót.
“Không được!”
Đôi mắt Lâm Vãn lại rưng rưng.
“Được… được rồi, anh cởi, anh cởi.”
Cố Tây Trầm cởi nốt quần sịp. Giữa đôi đùi chắc như nòng pháo là côn thịt đen đúa, dài và thô kệch. Lúc này, côn thịt đã có xu thế ngẩng đầu lên rồi.
Anh ngồi xuống phía sau Lâm Vãn, côn thịt cứ thế chạm nhẹ vào mông cô.
Lâm Vãn giật mình theo bản năng lùi lại thì chạm vào côn thịt làm cho nó bắt đầu cương cứng.
Cố Tây Trầm hít sâu, nỗ lực xua đi tà niệm. Anh vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của mình ba năm trước phá đi sự trong sạch của Lâm Vãn, ngày ấy cô đau khổ và ghét bỏ như thế nào.
Hiện giờ đầu óc của Lâm Vãn không tỉnh táo, nếu cô tỉnh lại, chỉ sợ sẽ càng chán ghét anh.
Dùng bông tắm tạo bọt xà phòng, anh nhẹ nhàng chà lau tấm lưng tuyết trắng của Lâm Vãn.
“Còn đằng trước nữa ạ.”
Lâm Vãn xoay người, đối mặt với Cố Tây Trầm.
Hai đùi trắng như tuyết mở ra gác trên đùi anh. Hoa huyệt mềm mụp mờ mờ ảo ảo lộ ra, thoạt nhìn mê đắm đến tột đỉnh.