Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

HÔM NAY TÔI LẠI BỊ ÉP SỐNG LẠI

Cố Nhung thấy mình và Thẩm Thu Kích ngồi trên bộ bàn ghế đá ngay dưới chân núi, cảnh sắc xung quanh vô cùng mơ hồ, vào khoảnh khắc bay xuống núi, “cậu” ngồi trên ghế đá dường như cũng có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn qua.

Lúc ánh mắt chạm nhau, Cố Nhung cảm giác như mình bị lỗ đen cuốn lấy, bị hút thẳng vào cơ thể không kịp tránh.

Lại sau đó, Cố Nhung tỉnh giấc.

Cậu thở hổn hển ngồi bật dậy, ánh nắng ban mai xuyên qua lớp màn cửa không được kéo kín chiếu vào phòng, Cố Nhung thấy hơi chói mắt bèn dùng tay che đi.

Đợi bình tĩnh lại, Cố Nhung mới có thể yên tâm nhìn xung quanh.

—— Cậu vẫn đang ngủ trên giường trong căn phòng ký túc xá.

“Gặp ác mộng à?”

Thẩm Thu Kích đang nằm bên cạnh cậu, trông cũng vừa mới tỉnh ngủ, hơi híp mắt nhìn cậu.

Nghe được giọng Thẩm Thu Kích, Cố Nhung mới hoàn toàn thoát khỏi cơn mê, đôi môi hơi hé ra định lên tiếng: “Em…”

Chỉ là vừa mở miệng, Cố Nhung gần như quên mất nỗi sợ, trong lòng cũng tự hỏi xem rốt cuộc mình muốn nói gì, cậu cảm giác mình vừa gặp phải một giấc mơ khủng khiếp, thế nhưng bây giờ lại không nhớ nổi.

Thẩm Thu Kích phát hiện điểm bất thường của Cố Nhung, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, ngồi dậy theo cậu, giọng nói nghiêm túc hơn rất nhiều: “Cố Nhung, em sao thế?”

Cố Nhung nhìn xung quanh, thấy Lý Minh Học và Lương Thiếu đang nằm nhắm mắt trên giường như đang ngủ, bèn lấy di động dưới gối ra xem.

Bây giờ là chín giờ sáng, khoảng thời gian này trường thường cho học sinh nghỉ để ôn bài, cho nên phòng bọn họ thường ngủ đến mười giờ sáng mới lục tục thức dậy, hôm nay xem như cậu dậy sớm, vì động tác rời giường quá lớn nên cũng đánh thức Thẩm Thu Kích theo.

“Hình như em nằm mơ, nhưng em quên giấc mơ này ra sao rồi.” Cố Nhung dẩu môi, nghẹn một hồi lâu rồi cau mày nói, “Không nhớ được gì.”

“Thỉnh thoảng mơ xong tỉnh lại sẽ không nhớ được.” Thẩm Thu Kích trấn an cậu, sau đó nói: “Đêm qua chuông cảm ác trên chân em không rung.”

Câu hỏi cuối cùng trong đầu Cố Nhung dần dần biến mất. Chuông không kêu, vậy chứng tỏ giấc mộng đêm qua không có gì đặc biệt, Thẩm Thu Kích nói đúng, phần lớn người mơ rồi tỉnh dậy đều sẽ quên, trừ khi cảm xúc dao động trong giấc mơ cực lớn, hình ảnh đầy đủ rõ nét, người tỉnh mộng còn, bằng không dù mơ điều gì, sau khi tỉnh giấc đều chỉ có một kết quả là lãng quên.

Cố Nhung hơi do dự, cuối cùng khẽ lắc đầu: “Không rung à? Thế không sao đâu…”

Nói xong, cậu bò qua người Thẩm Thu Kích muốn xuống giường làm đồ ăn sáng, dù sao bây giờ cậu đã tỉnh ngủ rồi.

Cố Nhung không nằm nữa nên Thẩm Thu Kích cũng rời giường đi xuống theo cậu, còn nói gần đây mình bỏ bê tập luyện quá, thừa dịp hôm nay dậy sớm, bỏ ra hai tiếng rèn luyện cơ thể.

Hôm nay là ngày 24 tháng 12, tức là đêm Giáng Sinh, ngày mai là lễ Giáng Sinh.

Cố Nhung hỏi Lý Minh Học và Lương Thiếu, biết bọn họ không định ra ngoài vào hai ngày này, cho nên Cố Nhung đang nghĩ xem cậu có nên rời trường đi chơi với Thẩm Thu Kích hay không?

Cậu nghe nói quảng trường Tháng Chín có hoạt động đêm giáng sinh nên mới có ý định hẹn Thẩm Thu Kích ra ngoài, chỉ là hoạt động kia bắt đầu từ tám giờ tối, kết thúc lúc mười một giờ, ký túc xá bọn họ mười giờ đóng cửa, nếu muốn tham gia hoạt động đêm giáng sinh, có lẽ sẽ không về được ký túc xá trước giờ giới nghiêm, chẳng qua vừa hay lễ Giáng Sinh và đêm bình an đều trúng vào cuối tuần, xin phép thầy phụ trách là có thể qua đêm bên ngoài.

Cho nên lúc Cố Nhung nấu xong cháo táo tàu đưa cho Thẩm Thu Kích liền tiện đường hỏi hắn: “Thẩm Thu Kích, đêm nay anh có muốn ra ngoài chơi không?”

“Chơi?” Thẩm Thu Kích hơi hứng thú, ngước mắt nhìn Cố Nhung, “Chơi kiểu đi đêm không về à?”

Tình cảm giữa cậu và Thẩm Thu Kích đã dần ổn định, nửa sau khoảng thời gian đi Hoán Sơn vẽ vật thực, mỗi ngày bọn họ gần như củi khô bốc lửa, nếu không phải hiện tại chỉ có thể ở ký túc xá trong trường, phòng lại còn có Lý Minh Học và Lương Thiếu, có lẽ bọn họ đã làm luôn chuyện không nên làm.

Cho nên bây giờ nghe Thẩm Thu Kích hỏi, Cố Nhung hiểu ngay hắn có ý gì.

Rõ ràng trời đã chuyển đông, bên ngoài cực kỳ lạnh lẽo, thở một hơi là kéo theo khí trắng, nhưng không hiểu sao lúc này Cố Nhung lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cậu cầm cốc nước trên bàn uống để làm dịu cơn nóng, rũ mắt nói với Thẩm Thu Kích: “Quảng trường Tháng Chín có hoạt động đêm Giáng Sinh, nghe nói chơi rất vui, nhưng nếu chúng ta tham gia thì có khi không kịp quay về, phải ở lại bên ngoài.”

Cậu đang giải thích vì sao đêm nay không thể về, nhưng Thẩm Thu Kích lại nghe thấy ý ngầm đồng ý trong lời cậu.

Chỉ là Thẩm Thu Kích còn chưa kịp vui vẻ mấy giây, hắn lại nhớ đến một chuyện rất quan trọng: Bây giờ Cố Nhung vẫn chưa thể hôn nhau bình thường với hắn, thế thì dù ở bên ngoài cũng đâu làm được gì? Cố Nhung có thể tiếp nhận nổi những chuyện khác ư?

“Chờ đã ——” Vì vậy Thẩm Thu Kích hỏi Cố Nhung, “Cục cưng, tối nay em muốn tham gia hoạt động đêm Giáng Sinh gì đó, hay là muốn ở ngoài?”

Cố Nhung nghe vậy hơi ngẩn ra, cậu hiểu hai vấn đề mà Thẩm Thu Kích đặt ra khác nhau ở đâu, nghĩ một lát mới nói: “Cái nào cũng được… Năm vừa rồi em thấy những người tham gia hoạt động kia lên mạng nói là rất vui, em đến thành phố Đàm lâu vậy rồi mà vẫn chưa ra ngoài chơi, cho nên muốn xem thử thế nào.”

“Vậy là em muốn tham gia hoạt động.” Thẩm Thu Kích không thấy mất hứng, cười cười nhìn Cố Nhung, “Được rồi, anh đi chơi với em, để anh đặt phòng trước.”

Cố Nhung hỏi hắn: “Nhưng mà anh… chỉ có ba mươi đồng thôi mà?”

Ba mươi đồng thì đặt nổi khách sạn không?

“Anh có người quen kinh doanh khách sạn, gọi điện cho anh ấy là được, không cần bỏ tiền.” Thẩm Thu Kích cầm di động ra ban công gọi điện, hai phút sau quay về nói cho Cố Nhung biết chuyện phòng ở đã được giải quyết.

Bọn họ chỉ ra ngoài ở một đêm, không phải là nữ sinh cần mang theo đồ trang điểm, cứ vào ở luôn là được.

“Khách sạn nào thế?” Cố Nhung tò mò hỏi, thật ra cậu khá bắt bẻ vì bệnh sạch sẽ của mình. Lúc đi Hoán Sơn du lịch cậu còn mang theo một bộ ga giường sạch, chắc chắn đêm nay ra ngoài, Cố Nhung cũng sẽ bỏ tiền thuê nhân viên buồng phòng thay mới ga giường cho cậu, nhưng ga giường có thể đổi, nếu điều kiện vệ sinh những chỗ khác không đạt tiêu chuẩn, Cố Nhung sợ mình khó mà chìm được vào giấc ngủ.

Thẩm Thu Kích nói với cậu: “Vân Châu, khách sạn đó rất tốt, em đừng lo.”

Cố Nhung đã từng nghe tới cái tên khách sạn Vân Châu, ở đó đâu chỉ có thể dùng từ điều kiện tốt để hình dung, tiền đổ vào phải gọi là như nước, bây giờ Thẩm Thu Kích lại nói khách sạn này là do người quen nhà hắn mở?

Trước kia cậu cứ tưởng Thẩm Thu Kích nghèo, dù sao ngày nào hắn cũng chỉ cầm theo được mười mấy hai mươi đồng, chờ đến lúc biết nguyên nhân vì sao Thẩm Thu Kích “nghèo”, Cố Nhung lại nghĩ thật ra nhà Thẩm Thu Kích không đến nỗi, ít ra cũng có chút gia tài, dù không giàu nhưng hẳn vẫn được tính vào dạng trung bình, bởi vì Cố Nhung chưa từng thấy Thẩm Thu Kích lo về vấn đề tiền nong cho ai, trừ hắn.

Lại nói hình như Thẩm Thu Kích chưa từng nhắc đến người thân nào của hắn ngoại trừ “chú Bảy”, cho nên hiện tại đột nhiên nhảy ra một người quen mở khách sạn, Cố Nhung bỗng không tin nổi vào tai mình.

Thẩm Thu Kích thấy khuôn mặt ngạc nhiên của Cố Nhung, cười nói: “Muốn hỏi chuyện nhà anh à?”

Cố Nhung: “Anh muốn nói thì nói đi.”

Dù bây giờ không nhắc đến, sau này vẫn phải về ra mắt mà thôi.

Bây giờ cậu đang mặn nồng với Thẩm Thu Kích, nhưng nếu muốn ở chung lâu dài với nhau thì còn phải xem người nhà có đồng ý hay không, Cố Nhung chưa nói với bố mẹ mình đang hẹn hò với một nam sinh, cũng không biết thái độ của ông Cố bà Cố với đồng tính như thế nào.

Lỡ bọn họ không đồng ý…

Cố Nhung hơi hé miệng, tạm thời không muốn đoán già đoán non.

“Anh không có bố mẹ, từ nhỏ đã sống với chú Bảy, được chú nuôi lớn.” Thẩm Thu Kích thẳng thắn nói.

Cố Nhung ngạc nhiên ngẩng đầu, hoàn toàn không ngờ Thẩm Thu Kích vì nguyên nhân này mà xưa nay không thấy liên lạc với bố mẹ.

“Bố mẹ anh chưa chết, chẳng qua là không qua lại mà thôi, nguyên nhân rất phức tạp, trong thời gian ngắn không thể nói hết được, nhưng phép tắc trong nhà nói bọn họ đã chặt đứt với anh, không quản được anh nữa.” Thẩm Thu Kích nhìn mặt Cố Nhung là biết ngay cậu đang hiểu nhầm, giải thích, “Anh đã nói chuyện của hai chúng ta cho chú Bảy rồi, chú ấy không phản đối.”

Từ trước tới nay Cố Nhung luôn là người kỹ tính, cậu để ý tới cách dùng từ của Thẩm Thu Kích —— Không phản đối.

Không phản đối khác với đồng ý.

Cho nên Thẩm Thu Kích lại nói tiếp: “Nhưng chú ấy có phản đối cũng vô dụng, thím Bảy của anh đồng ý là được.”

“Anh có thím à?”

“Đúng, là nam, chẳng qua chú Bảy bắt anh phải gọi là thím.”

Cố Nhung: “…”

“Chú Bảy của anh cũng sống chung với một người đàn ông, về sau không có con, chú ấy nghĩ anh chọn mệnh “nghèo”, không chừng lớn lên con đàn cháu đống, kết quả anh lại nói với chú ấy anh cũng thích con trai, chú ấy bị kích thích, cảm thấy nuôi nhầm đứa rồi.” Thẩm Thu Kích không nói nhiều về chuyện này, sợ Cố Nhung băn khoăn, “Ngoài ra anh cũng có cực kỳ nhiều người thân, ai cũng giàu có, chú Bảy của anh cũng giàu, nhưng…”

Thẩm Thu Kích dừng lại, Cố Nhung tiếp lời hắn, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng anh nghèo đúng không?”

“Đúng.” Sắc mặt của Thẩm Thu Kích cực kỳ khó coi, “Anh không dùng được tiền bọn họ, cho anh còn không bằng ném vào trong nước, ít ra nước còn có tiếng vang, tiền vào tay anh, biến mất như thế nào em còn không biết.”

Đúng là rất thảm.

“Không nói nữa.” Thẩm Thu Kích không đành lòng thảo luận về chữ nghèo quá lâu, lảng sang chuyện khác, “Tặng em thứ này.”

Thẩm Thu Kích lấy một hộp táo đã được đóng gói cẩn thận ra khỏi ngăn kéo, đưa cho Cố Nhung: “Đêm nay là đêm Giáng Sinh, hi vọng Nhung của anh luôn được bình an.”

Cố Nhung nhận táo, cũng tặng quả táo trước đó mình đã chuẩn bị cho Thẩm Thu Kích.

Chờ Lý Minh Học và Lương Thiếu tỉnh lại, cậu lần lượt đưa táo cho hai người kia, đến cả hai người phòng bên cạnh cũng nhận được táo.

Lý Minh Học và Lương Thiếu cũng mua hai túi táo nhưng đóng gói khá đơn sơ, chỉ dùng để đối phó với ngày lễ, thật ra nếu không phải bọn họ thấy Cố Nhung mua táo về tặng cũng sẽ không nghĩ đến chuyện tặng lại, dù sao nam sinh tặng táo cho một nam sinh khác khá kỳ lạ, vì dù mọi người muốn tặng cũng phải tặng cho nữ sinh.

Trao đổi táo xong, Lương Thiếu ôm lấy quà nhận được từ Cố Nhung, lại ngó ngó quả táo đóng gói xinh đẹp đặt trên bàn, hỏi: “Cố Nhung, sao táo của cậu đẹp thế? Thẩm Thu Kích tặng à?”

Cố Nhung nói: “Ừ.”

Lương Thiếu nghe vậy liền quay qua chọc Thẩm Thu Kích: “Thẩm đại ca, sao cậu chỉ tặng táo cho mỗi Nhị Nhung vậy, không tặng cho bọn tớ?”

“Tôi làm gì có nhiều tiền thế? Chỉ đủ mua một quả táo, chắc chắn phải tặng cho Cố Nhung rồi.” Lương Thiếu lại xát muối vào vết thương lòng của hắn, Thẩm Thu Kích tức giận nói, “Nhưng đêm nay tôi sẽ gửi tin chúc phúc cho các cậu.”

Một đống bug làm Lương Thiếu không biết nên thương thay Thẩm Thu Kích nghèo khó hay nên cảm ơn hắn gửi lời chúc không quên mình: “… Vậy thì cảm ơn cậu.”

“Đừng khách khí.” Thẩm Thu Kích còn làm bộ lơ đãng show cơm chó, “Đêm nay tôi và Cố Nhung không về phòng, chúc các cậu Giáng Sinh vui vẻ trước.”

Trong lòng Lương Thiếu không khỏi tủi nhục, hâm mộ nói: “Có người yêu thật tốt.”

Lý Minh Học nghe vậy hỏi cậu ta: “Không phải cậu bảo chỉ thích hẹn hò với gái 2D à?”

“Cũng phải.” Lương Thiếu gật đầu, “Đêm nay chơi game thôi, không ôn bài nữa.”

Lý Minh Học: “…”

Khoảng bốn giờ chiều, Cố Nhung rời trường cùng Thẩm thu Kích, định tiện đường ăn cơm tối ở bên ngoài.

Hai người vì dạo chơi liên tục nên Cố Nhung không xem điện thoại, chẳng qua dù xem cũng vô dụng, bởi vì cậu không theo dõi trang tỏ tình của nhà trường, càng không ở ký túc xá, cho nên Lương Thiếu thấy bài đăng mới nhất trên trang tỏ tình không thể chia sẻ chuyện này cho bọn họ, chỉ có thể nói với Lý Minh Học: “Lý Minh Học, cậu xem này, hình như có người đăng ảnh của Cố Nhung lên trang tỏ tình trong trường đấy.”

“Thật à? Để tớ xem thử.” Lý Minh Học nghe vậy cũng nhanh chóng mở QQ của mình. Cậu ta và Lương Thiếu đều theo dõi trang tỏ tình của đại học thành phố Đàm, ở đó thường xuyên có người tỏ tình nặc danh, cũng có người vì gặp được người mình thích trong trường, lại không dám bước lên xin cách liên lạc, cho nên sẽ chụp ảnh, miêu tả vị trí ngồi hoặc thông tin, sau đó nặc danh hoặc không nặc danh đăng lên trang tỏ tình, lại xin cách liên lạc, có vài người còn thăm dò trạng thái tình cảm, nói nếu có người yêu rồi thì thôi.

Cố Nhung bị người ta chụp lén, nhưng hôm nay người đăng bài lên trang tỏ tình chỉ hỏi thăm cách liên lạc với Cố Nhung.

[(Hình ảnh) (Hình ảnh) Tôi gặp được chàng trai này ở siêu thị trong trường, rất thích cậu ấy, muốn hỏi xem có ai biết cậu ấy là ai không? Hoặc có ai biết cách liên lạc báo cho tôi cũng được. Phiền admin ẩn danh, cảm ơn mọi người.]

Rõ ràng đây là thừa dịp chủ nhân không để ý mà chụp lén, Cố Nhung trong ảnh mặc áo len cổ lọ màu trắng, bên dưới là quần dài màu xanh da trời, phong cách ăn mặc sạch sẽ ấm áp, cậu đứng bên cạnh kệ trà sữa trong siêu thị trường học, nghiêng người nhấc tay, hơi ngước mắt nhìn chằm chằm trà sữa trên kệ, hình như đang nghĩ xem nên chọn vị gì.

Khuôn mặt Cố Nhung rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, da trắng như tuyết, cho nên nếu dùng từ xinh đẹp để miêu tả cậu cũng không có chút nữ tính nào.

Dù đây là một tấm ảnh không chọn góc tạo độ nét, nhưng vẫn có thể thấy dáng vẻ ưu việt vượt trội hơn người khác của Cố Nhung.

Vì vậy sau khi bài được đăng lên, bên dưới có không ít người kéo vào khen nam sinh này thật đẹp, ai cũng xin cách liên lạc với cậu.

“Đúng là.” Lý Minh Học nhịn không được bật cười.

Sau khi đọc xong, phản ứng đầu tiên của cậu ta là nghĩ cũng may Thẩm Thu Kích không theo dõi trang tỏ tình, hôm nay ra ngoài cũng không cầm theo điện thoại thông minh Cố Nhung cho mượn, bằng không chỉ sợ sẽ bị chọc nổi cơn tam bành.

Lại kéo xuống bình luận, Lý Minh Học thấy có người nhắc đến Cố Nhung.

[Hạ Thi: Cậu ấy là Cố Nhung, sinh viên năm nhất lớp thiết kế 2.]

[Xa Khả: Đây không phải là Cố Nhung lớp bọn tôi ư? @Cố Nhung]

Lý Minh Học nghĩ một lát, bình luận giúp Cố Nhung bổ sung thêm trạng thái tình cảm ngay bên dưới, chẳng qua không nói đến xu hướng tính dục của Cố Nhung, chỉ nói: [Lý Minh Học: Cậu ấy có người yêu rồi, hơn nữa tình cảm đôi bên cũng rất tốt.]

Bình thường sau khi nói như vậy, người tỏ tình ẩn danh nhìn thấy hẳn sẽ bỏ cuộc ngay, đồng thời cũng chúc phúc. Nhưng Lương Thiếu chợt nhớ tới một chuyện, cậu ta thúc cùi chỏ vào Lý Minh Học: “Này, cậu có nhớ trước đó hình như cũng có người chụp lén Phương Triết rồi tỏ tình không?”

Phương Triết chính là nam sinh bị kẹt vào vòng xoáy giữa Lâm Tuệ Nhàn và Nhan Phinh.

Nhưng dù không có chuyện này, Lý Minh Học cũng biết cậu ta, dù sao ảnh của Phương Triết thường xuyên xuất hiện trên trang tỏ tình trường đại học thành phố Đàm, tặc lưỡi nói: “Cậu ta bị chụp nhiều lắm, cậu đang nói tấm nào?”

Nghe Lý Minh Học nói xong, Lương Thiếu lắc đầu: “Cũng đúng.”

Cậu ta chỉ đột nhiên nhớ ra hình như hơn một tháng trước, mình cũng thấy có người đăng ảnh chụp lén Phương Triết lên trang tỏ tình, hơn nữa còn đăng ẩn danh, nhưng dù cách nói chuyện hay cách dùng bong bóng chat đều rất giống với người hôm nay đăng bài tìm Cố Nhung.

Lúc ấy trong phần bình luận cũng có người nhắc đến Phương Triết, còn nói cậu ta có bạn gái rồi, bạn gái rất xinh đẹp, tình cảm giữa bọn họ rất tốt.

Ai ngờ Phương Triết và Lâm Tuệ Nhàn vừa được khen tình cảm tốt chưa được bao lâu đã chia tay, còn quay qua hẹn hò với Nhan Phinh.

Gần đây sau hai ngày hóng hớt drama trong nhóm chat QQ, Lương Thiếu đánh liều đoán rằng… phải chăng người chụp lén Phương Triết rồi tỏ tình là Nhan Phinh? Sau khi cô ta biết tên và cách liên lạc của Phương Triết liền chạy đi giật bạn trai của Lâm Tuệ Nhàn, cướp Phương Triết về tay.

Chẳng qua Lương Thiếu cũng chỉ đoán mò như vậy, cậu ta cảm thấy trên đời này không có nhiều chuyện trùng hợp đến thế, huống hồ Phương Triết yêu người khác giới, xu hướng tính dục của Cố Nhung và Thẩm Thu Kích không giống thế, dù có người muốn cắm sừng cũng không có cửa.

Cho nên Lương Thiếu không nghĩ tiếp nữa, mở game nhập vai một người chơi 18+, hẹn hò đêm giáng sinh cùng cô vợ 2D.

Mà Cố Nhung đêm nay đi chơi với Thẩm Thu Kích, sau khi về khách sạn tắm xong thì cảm thấy buồn ngủ, mí mắt nặng như rót chì, không tài nào nhấc lên nổi.

Hoạt động ở quảng trường Tháng Chín rất vui, cậu và Thẩm Thu Kích chơi không ngừng nghỉ, lúc về đến khách sạn mệt muốn chết —— Có lẽ Thẩm Thu Kích không mệt, nhưng Cố Nhung lại rất mệt.

Cố Nhung cũng biết mình rất kỳ lạ, dù thể lực của cậu không bằng Thẩm Thu Kích nhưng không thể mệt mỏi dễ dàng như vậy được, nghĩ đến chuyện sáng nay mình bị giấc mơ làm cho tỉnh, Cố Nhung bèn nghĩ có phải do đêm qua mình ngủ không ngon, nay mới ủ rũ đến thế.

Vì vậy chuyện đầu tiên cậu làm khi về tới khách sạn là đi rửa mặt trước, không chờ Thẩm Thu Kích ra khỏi phòng tắm đã ngủ mất, trong tình huống như vậy, Thẩm Thu Kích muốn làm gì đó cũng không được.

Hắn tung chăn đắp kín cho Cố Nhung, chỉnh điều hòa xuống nhiệt độ thích hợp rồi vén chăn nằm cạnh Cố Nhung, vươn tay ôm lấy cậu.

Con người trong cơn mệt mỏi rất dễ chìm sâu vào giấc ngủ, sau khi ngủ không dễ nằm mơ, bởi vì ngủ quá sâu.

Cố Nhung nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng chờ đến lúc ngủ rồi, cậu lại bắt đầu mơ.

Cậu cảm giác mình như đang bị vùi vào sâu dưới đất, trong mũi đều là mùi tanh bùn đất ẩm ướt, cảm giác như vậy khiến cậu khó chịu ngột ngạt, cho nên khi đôi mắt nhìn rõ, cơ thể cũng theo đó mà nhẹ nhàng, hệt như toàn bộ bùn đất trong mũi ngăn cản hơi thở biến mất, cảm giác khác biệt giữa trước và sau càng thêm rõ ràng.

Cái trước khiến người ta chán ghét, cái sau khiến người ta mê luyến.

Tiếng gà gáy lọt vào tai, Cố Nhung hoảng hốt mở mắt, bị khung cảnh đỏ rực làm cho hoa cả lên, còn chưa kịp nhìn rõ cảnh vật quanh mình đã nghe thấy một điệu hoàng mai hí văng vẳng: “Tiếng gà gáy sáng canh năm, mây hồng nhàn nhạt trăng tàn cong cong…”

Cố Nhung nương theo tiếng hát nhìn qua, xuyên qua lớp bình phong vải đỏ, cậu lại thấy một người phụ nữ ngồi trước gương trang điểm đưa lưng về phía mình, cô ta đang đánh phấn, chải đầu bện tóc.

Cố Nhung cảm thấy có gì đó không đúng…

Không phải cậu đang ngủ ư? Hơn nữa vì sao cậu dùng chữ “lại”? Chẳng lẽ cậu đã gặp người phụ nữ này một lần rồi?

“Ngoài thôn văng vẳng tiếng vó ngựa… Phu quân cách nhau núi mấy tầng?”

Người phụ nữ còn đang hát điệu hoàng mai, tiếng hát ai oán thê lương, Cố Nhung điên cuồng lắc đầu, muốn để cho mình tỉnh táo lại một chút, mà dường như động tác này có tác dụng thật.

Cố Nhung cố véo mình nhưng không thấy đau, cậu nhìn bốn phía xung quanh, sau khi thấy không có cửa sổ lẫn đường chạy, đành chuyển mắt nhìn người còn lại trong phòng – người phụ nữ ngồi trang điểm sau tấm bình phong lụa đỏ.

Nếu cô ta còn được tính là “người”.

Bình phong lụa đỏ chỉ có một tầng thật mỏng, không che được gì, cho nên Cố Nhung có thể thấy rõ khuôn mặt người phụ nữ trong gương không có mắt mũi, chỉ có một đôi gò má trắng bệch.

Vậy tiếng hát của cô ta từ đâu mà tới?

Điều khiến cho Cố Nhung sợ hơn cả là cách trang điểm của cô ta. Tay người phụ nữ đặt trên một cái tráp đựng đồ trang điểm, bên trong không có son môi, kẻ mày, vòng tai, vòng cổ hay những món trang sức bình thường khác, chỉ có một bộ da mặt người.

Bởi vì mặt người đặt ngang nên Cố Nhung không nhìn thấy khuôn mặt đó, cậu đi sang bên cạnh bình phong vài bước, điều chỉnh góc quan sát, chỉ thấy người phụ nữ đang dùng tay xé da mặt, đầu tiên là xé miệng, đắp lên mặt mình như mặt nạ dưỡng ẩm, sau đó bờ môi như mọc lên từ trên người cô ta, liên tục khép mở.

Vào lúc này, điệu hí đột nhiên trở nên thê lương, hệt như bờ môi bị xé xuống trên mặt nạ da người đang kêu đau, người phụ nữ làm bộ không có gì, tiếp ục xé mũi dán lên cho mình, đây là cái mà cô ta gọi là trang điểm.

Cô ta liên tay xé da mặt người, mà hí hoàng mai cũng không ngừng hát.

Khi hát đến câu “Ai có cho tôi thiên lý mục, nhìn lang quân thêm áo bớt băng hàn”, cô ta xé hai mắt xuống, hát đến câu “Ai có cho tôi Thuận Phong Nhĩ, cho lòng lang quân vọng tiếng thê chờ”, cô ta lại xé hai cái tai dán lên cho mình.

Sau khi làm xong xuôi mọi chuyện, điệu hoàng mai ngưng bặt, người phụ nữ đã trang điểm xong, nhưng khuôn mặt trong gương vẫn là một khoảng không trống rỗng.

“Lang quân, chàng về rồi.” Người phụ nữ không quay đầu lại, chỉ cất tiếng gọi cậu, giọng nói cực kỳ dịu dàng, “Thiếp hầm chè cho chàng, đặt trên chiếc bàn tròn trong phòng.”

Cố Nhung cảm thấy câu nói này chẳng khác gì câu “Đại Lang, mau uống thuốc thôi”, cậu không thèm mấy thứ chè đấy, chỉ cố gắng tìm con đường thoát thân trong căn phòng bịt kín.

“Lang quân.” Người phụ nữ tiếp tục gọi, quay lại nhìn cậu.

Cho nên cuối cùng Cố Nhung cũng đã thấy, rõ ràng người phụ nữ kia đang đeo khuôn mặt của Nhan Phinh.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!