Nếu biết Vân Hòa Nguyệt có thể trở thành một ngôi sao hàng đầu có tới cả triệu fan hâm mộ trong giới giải trí, lúc
ấy người đàn ôn1g trung niên tuyệt
đối sẽ không bán cô với giá một trăm nghìn.
Mà chuyện ấy xảy ra cách đây bốn năm, ông ta đã ti0êu hết sạch một trăm nghìn từ lâu.
Chậc, ngôi sao hàng đầu của giới giải trí có giá trị bản thân là bao nhiêu nhỉ?
Mặc dù người đàn ông trung niên chẳng hiểu gì về giới giải trí nhưng sau khi nhân viên của Truyền thông Thời Đại
giải thích qua0 cho ông ta nghe, ông ta cũng đã có chút ấn tượng.
Ông ta cười nịnh nọt, ánh mắt ngập tràn vẻ tham lam: “Tốt quá tốt quá,4 bây giờ nó tên là Vân Hòa Nguyệt đúng
không?”
Nhân viên nói mấy câu nữa rồi bịt mũi bỏ đi, không muốn ở đây thêm một giâ5y nào nữa.
Loại tiểu nhân này là khó dây dưa nhất, bị ông ta quấn lấy, kiểu gì Vân Hòa Nguyệt cũng phải trầy da tróc vảy một
phen.
Người đàn ông ngắm nghía bức ảnh một lúc lâu rồi loạng choạng đi vào phòng bếp.
Một người phụ nữ đang nấu cơm trong đó, nhìn thấy người đàn ông đi vào, bà ta co rúm lại, cánh tay lộ ra bên
ngoài có không ít vết thương chằng chịt, đều là vết thương bị đánh.
“Bà đi đi, đi dỗ con gái bà về.” Người đàn ông trung niên đập tấm ảnh vào tay bà ta, sắc mặt vô cùng dữ tợn: “Bà là
mẹ nó, nó nhất định sẽ về với bà. Đến lúc ấy bà bắt nó đưa hết tiền đây, hiểu chưa?”
Dù sao ông ta đã có con trai, ông ta hoàn toàn không để ý đến việc Vân Hòa Nguyệt là nam hay nữ mà chỉ quan
tâm đến chuyện cô có thể mang cho ông ta bao nhiêu tiền.
***
Nhóm nhạc thành lập từ show tuyển chọn tài năng đều là những nhóm có thời hạn, sau một năm, nhóm nhạc sẽ
giải tán.
Bây giờ nhóm nhạc đã giải tán rồi.
Nhưng các thành viên thực sự không ngờ lúc này lại nổ ra một tin tức động trời như thế.
“Thực sự xin lỗi vì đã giấu mọi người lâu như vậy.” Vân Hòa Nguyệt chắp tay vải một cái: “Cũng chẳng biết phải
bù đắp cho mọi người thế nào tôi sẽ thật cố gång ”
“Đội trưởng, sao anh lại là nữ được?” Một nam sinh có phần tan vỡ: “Sau này em không thể nào nhìn thẳng vào
anh được nữa rồi.”
Một cô gái mà hát nhảy đều giỏi, mà ngực lại còn nhỏ hơn cậu ta?
Đây là thói đời gì thế?
Vân Hòa Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu có thể tiếp tục coi tôi là con trai.”
Cô ấy hơi cảm thấy bị thương. Cô ấy cũng không biết tại sao mình lại không có ngực.
Hôm đó, cô thực sự đã bị đả kích.
Vì vậy, cô ấy nhờ Doanh Tử Khâm lên mạng mua cho mình mấy thùng đu đủ, ít nhiều gì cũng có chút đồ ngọt an
ủi trái tim đang tổn thương.
Thực ra Vân Hòa Nguyệt không hề có ý định nuôi tóc dài hay mặc đồ con gái, cô ấy cảm thấy mặc đồ nam còn đẹp
hơn.
Cậu nam sinh gãi tóc, rất phiền muộn: “Em không thể tiếp tục coi anh là con trai được nữa rồi.”
Những người khác đưa mắt nhìn nhau.
“Anh Giang, anh nói gì đi.” Nam sinh chọc chọc vào thanh niên đeo khuyên tai bên cạnh: “Anh và anh Vân là cộng
sự ăn ý nhất. Hai người nhảy đội nóng bỏng như vậy. Anh cũng ôm eo anh ấy rồi đúng không? Anh thật sự không
cảm nhận được anh Vân là con gái à?”
Cậu ta nhở đội trưởng và đội phó của mình còn có một hội chuyên ship couple.
“Không.” Giang Dật cụp mắt, môi lại hơi vểnh lên, mang theo chút lưu manh: “Vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý bị bẻ
cong, bây giờ thì tốt rồi.”
Anh ta vui còn không kịp.
Sau này rút khỏi giới giải trí là có thể theo đuổi cô ấy rồi.
Nam sinh: “…”
***
Trong phòng, một nhóm người đang thảo luận chuyện bình chọn giải thưởng Kim Tượng năm nay.
Ngoại trừ bộ “Tân Sinh” do Truyền thông Sơ Quang đưa tới, bộ phim chuyển thể live-action* do Tạ Mạn Vũ đóng
cũng được đề cử.
* Live-action là thể loại phim phiên bản người đóng của các bộ manga, phim anime nổi tiếng. Phim này cần có máy
quay, diễn viên đóng thực tế. Diễn viên ở đây có thể là người hoặc động vật, có những câu thoại, khung cảnh rõ
ràng.
Chỉ có điều bộ live-action kia là do công ty Điện ảnh Toàn Cầu quay, không có bất cứ quan hệ gì với Truyền thông
Sơ Quang.
Quả thực, “Tân Sinh” có thể giúp Truyền thông Sơ Quang bước chân ra trường quốc tế.
“Sếp, ban tổ chức lễ trao giải đã biết về thân phận của anh Vân, nhưng họ không nói gì cả.” Nữ thư ký nói: “Ngược
lại, bọn họ cảm thấy cô ấy là một cô gái lại có thể đóng vai nam tốt như vậy, thật sự rất lợi hại.”
Những giám khảo này không hiểu về chuyện tuyển chọn tài năng nhóm nhạc nam, cũng không biết Vân Hòa
Nguyệt đã vi phạm quy định nghiêm trọng.
“Ừ, bộ phim “Tân Sinh” này kể một câu chuyện hết sức bình thường, nhưng lại có dụng ý tốt và chân lý sâu sắc.”
Doanh Tử Khâm trầm ngâm: “Nếu không giành được giải phim điện ảnh hay nhất thì chí ít cũng giúp ảnh để
Thương giành được giải nam chính xuất sắc nhất.”
Thương Diệu Chi đột nhiên nhớ ra, lần thứ hai anh ta gặp Doanh Tử Khâm, cô đã dùng bài Tarot để bói cho anh ta.
Cô nói đến năm hai mươi chín tuổi, anh ta sẽ giành được giải thưởng Kim Tượng, trở thành ảnh đế quốc tế chân
chính.
Thật trùng hợp, thời gian bình chọn của giải thưởng Kim Tượng năm nay diễn ra ngay sau sinh nhật anh ta.
Suốt hơn hai năm nay, kỳ thực anh ta không đóng nhiều phim điện ảnh và truyền hình, phần lớn thời gian đều
dành để trau dồi kỹ năng diễn xuất.
“Tân Sinh” cũng được viết dựa trên cuộc đời anh ta, nếu như lúc đó Doanh Tử Khâm không cứu anh ta thì anh ta
đã chẳng sống được đến bây giờ.
Vẻ mặt Thương Diệu Chi rất nghiêm túc, anh ta nói một lần nữa: “Cô Doanh có cần gì, xin cứ việc dặn dò.”
Doanh Tử Khâm nghiêng đầu liếc nhìn anh ta: “Vậy thì kiếm nhiều tiền chút đi.”
Thương Diệu Chi lập tức tụt hết cả cảm xúc: “…”
Doanh Tử Khâm nhìn điện thoại, đứng lên, ngáp một cái: “Bạn trai tôi đón rồi, tôi đi trước đây. Đặt vé máy bay đi
nhé, mấy ngày nữa bay đi châu âu.”
Nói xong, cô đi ra ngoài luôn.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Mấy người bọn họ đều biết bạn trai của Doanh Tử Khâm là ai.
Một lúc lâu sau, người đại diện mới ngơ ngác quay đầu: “Lúc trước tôi còn nghĩ có chuyện gì có thể nổi hơn chuyện
anh Vân là con gái, kể ra thì chỉ có chuyện cô Doanh và anh Phó công khai.”
Hai vị này đều đã vượt qua hàng ngũ đỉnh lưu.
Người đại diện không thể không khen một câu, Doanh Tử Khâm thật sự rất quyết đoán, dù đứng ở vị trí cao nhưng
vẫn biết co duỗi thích hợp.
Nếu không phải cô trực tiếp xin lỗi công chúng mà lại đi tung tiền xóa hot search thì mọi chuyện đã vô cùng tệ hại.
“Diệu Chi, ngày mai chúng ta sẽ đi châu âu.” Người đại diện kiểm tra lịch trình trong ngày: “Giải thưởng Kim
Tượng diễn ra vào ngày 18 tháng 3, bây giờ cũng đến lúc qua đó trước rồi.”
Thương Diệu Chi gật đầu, bảo người đại diện đặt vé máy bay.
Cuối cùng giải thưởng Kim Tượng lần này cũng có phim điện ảnh nước Hoa được đề cử nên rất được người dân
trong nước quan tâm.
Doanh Tử Khâm đeo khẩu trang, ra khỏi biệt thự, nhưng không phải cô sợ bị cánh săn ảnh chụp được, các máy
quay ở đây đều được cô thiết lập chương trình, một khi phát hiện ra các tay săn ảnh thì sẽ lập tức báo cảnh sát.
Xe đậu bên ngoài biệt thự. Phó Quân Thâm giơ tay mở cửa xe cho cô gái bước lên.
Anh nhướng mày, bật cười đầy vẻ biếng nhác: “Cô bạn nhỏ, em lại mang về cho anh bao nhiêu là tình địch, trai gái
đều có cả. Em giấu mị lực của em đi đi, đừng có phóng điện với người khác nữa, nhớ chưa?”
Doanh Tử Khâm dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn anh: “Bản lĩnh mở mắt nói mà cũng khá đấy trưởng quan ạ.”
“Đi châu âu à?”
“Phải, nhân tiện đến Firenze luôn.”
Cuộc bình chọn giải thưởng Kim Tượng diễn ra ở thành phố bên cạnh Firenze, cô đã chuẩn bị xong thuốc mà
Xander Laurent cần.
Phó Quân Thâm đánh tay lái, khởi động xe rồi bỗng nhiên nói: “Nhắc tới Firenze mới nhớ, trên diễn đàn NOK có
một tin tức mới, nói là người nắm quyền chân chính của gia tộc Laurent sắp sửa lộ diện rồi, bây giờ cả diễn đàn đều
đang phỏng đoán đó là một lão già hóm hém hay đại loại thế.”
Các đại lão trên diễn đàn NOK đều biết gia chủ gia tộc đương thời và những trưởng lão đức cao vọng trọng của gia
tộc Laurent đều chỉ có cái vỏ thôi.
Thực quyền chân chính nằm trong tay người nắm quyền này.
Nhưng cả gia tộc Laurent chưa có mấy người được gặp người nắm quyền này, kể cả gia chủ.
Cũng không ai biết rốt cuộc người đó trông như thế nào?
Doanh Tử Khâm như có điều gì suy nghĩ: “Lão già hom hem?”
Nếu Xander nghe được câu này chắc anh ta sẽ tức chết mất thôi.
Xander Laurent được coi là người nắm quyền mạnh nhất trong lịch sử gia tộc Laurent, bây giờ hình ảnh của anh ta
còn đang được lưu giữ trong sách sử châu âu.
Thật không biết anh ta ra ngoài là muốn làm gì.
Còn chẳng bằng ngủ trong quan tài.
“Cơ mà kể ra thì…” Phó Quân Thâm nghiêng đầu: “Có phải người nắm quyền này cũng phải gọi em là lão tổ tông
không? Dù sao vốn dĩ em là nhà soạn nhạc từng được tổ tông của anh ta giúp đỡ mà?”
Doanh Tử Khâm im lặng không lên tiếng.
Không phải là lão tổ tông mà là lão đại.
Xem ra đúng là không ai biết tin Xander Laurent còn sống.
Phó Quân Thâm đột nhiên dừng xe lại: “Yểu Yểu, chờ chút nhé.”
Doanh Tử Khâm hơi giật mình, lúc này mới nhận ra ngoài trời đang đổ mưa, mưa rất lớn.
Cô thấy Phó Quân Thâm lấy một cái ô trong xe ra rồi kéo cửa kính xuống, đưa ô cho cảnh sát giao thông đứng bên
đường, nói: “Trên đường về nhà chú ý an toàn nhé.”
Cảnh sát giao thông sửng sốt, hồi lâu vẫn không có phản ứng gì.
Lúc người cảnh sát lấy lại tinh thần thì xe của Phó Quân Thâm đã lái đi xa rồi.
Ngoài trời mưa như trút nước, trời đất tối tăm.
Trong xe mở đèn dìu dịu, radio của xe đang phát một bài đồng dao Ailen mà Doanh Tử Khâm thích nghe.
Cô tựa vào cửa kính, vẩn vơ suy nghĩ tại sao cô lại yêu anh. Bởi vì trước giờ anh đều như vậy, dù sống trong bóng
tối nhưng vẫn giữ được sự dịu dàng đến chết không thay đổi.
***
Dưới sự giúp đỡ của Truyền thông Thời Đại, người đàn ông trung niên nhanh chóng đi tới trụ sở chính của Truyền
thông Sơ Quang.
Phòng làm việc của Vân Hòa Nguyệt cũng ở đây.
Vừa hay, Vân Hòa Nguyệt cùng Giang Dật và mấy thành viên khác trong nhóm đều đang đi về phía này.
Người đàn ông trung niên nhận ra Vân Hòa Nguyệt ngay, hai mắt ông ta sáng rực. Ông ta lập tức tiến lên, trực tiếp
túm lấy tay Vân Hòa Nguyệt.
“Con nhãi này, cuối cùng tao cũng tìm được mày. Mày về với tao ngay, kiếm được tiền ở giới giải trí là ngỡ mình
lật được trời phải không?”
Mấy thành viên khác đều chẳng hiểu đầu cua tại nheo gì.
Giang Dật kéo Vân Hòa Nguyệt về phía sau, cau mày: “Ông là ai?”
Bàn tay anh ta vô tình chạm phải eo của Vân Hòa Nguyệt.
Tay Giang Dật hơi co lại, cuối cùng buông ra.
Đúng là có vẻ mềm mại mà chỉ con gái mới có.
Người đàn ông trung niên còn chưa lên tiếng, Doanh Tử Khâm đã bước ra từ cửa công ty, lạnh lùng buông một câu:
“Đánh.”
Hai người bảo vệ nhanh chóng tiến lên, trực tiếp giữ chặt lấy người đàn ông trung niên rồi kéo ông ta ra ngoài.
“Tới lần nào đánh lần đó.” Doanh Tử Khâm hờ hững: “Ông ta đã đánh Hòa Nguyệt bao nhiêu lần, bây giờ trả lại
cho ông ta toàn bộ.”
Nếu như Dụ Tuyết Thanh không vừa hay đi ngang qua thì bây giờ cuộc đời của Vân Hòa Nguyệt sẽ như thế nào?
Ở nhà bị đánh rồi lại bị bán cho người khác.
Đừng nói là thực hiện giấc mơ, ngay cả sống sót cũng là chuyện rất khó khăn.
Mà có người lại muốn hủy hoại cô gái này.
Người đàn ông trung niên sợ ngây người, cũng hoàn toàn tức điên.
Ông ta bị đánh cho bầm dập mặt mũi, nói chuyện cũng trở nên mơ hồ: “Lũ tư bản chúng mày, tao phải đi kiện
chúng mày. Chúng mày đang vi phạm pháp luật đấy! Tao đánh vợ con tao thì sao? Đó là chuyện chính đáng!”
Doanh Tử Khâm quay đầu, khẽ cười: “ông có thể thử xem.”
Có nhiều lúc cô hoàn toàn không ngại dùng tư bản để trấn áp người khác, còn trấn áp một cách rất chi khoái trá.
Người đàn ông trung niên không động được đến Vân Hòa Nguyệt đã bị đưa đi.
Bởi vì Vân Hòa Nguyệt vừa khôi phục thân phận là con gái nên độ hot vẫn đang cao, chuyện xảy ra hôm nay lại
nhanh chóng lên hot search một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!