Phục Trầm cũng cảm thấy kỳ lạ.
Hôm đó anh ta gặp được Trà thánh, tuy tính tình của bà cụ không khó chịu như trong lời đồn1 nhưng chắc chắn
cũng không phải kiểu người dễ tính. Cướp đùi thỏ nướng với một người trẻ tuổi như anh ta, lại còn bảo anh ta
đừ0ng có chặn mất ánh sáng. Nhưng Doanh Tử Khâm lại có thể chung sống vô cùng hòa thuận với một bà lão như
thế.
Phục Trầm c6ũng chẳng biết tại sao, có điều anh ta đã quen rồi. Hết cách thôi, sư tổ vẫn là sự tổ mà. Luôn luôn
khiến người khác bất ngờ giữ0a lúc đang lơ đễnh.
Trong chớp mắt, An Lăng liền trợn trừng mắt, kêu lên thất thanh: “Anh nói cái gì cơ? Là tiểu thư Tử 4Khâm đưa
anh đi gặp à?”
“Đúng thế, lần sau có chuyện tốt như vậy tốt sẽ đưa cậu đi cùng.” Phục Trầm đẩy anh ta một cái: 5“Cậu mau luyện
thuốc giúp tôi đi, nếu không trưởng bối nhà tôi ra thì tôi lại bị đá xuống hồ đấy.”
An Lăng đành cầm lấy dược liệu, bắt đầu xử lý tinh chế trước, song lại không nhịn được mà hỏi một câu: “Sao tiểu
thư Tử Khâm lại quen biết với Trà thánh? Lần trước sau khi tự thiêu cháy ruộng thuốc của mình, Trà thánh gần như
không ra ngoài mà.”
“Chuyện ấy làm sao tôi biết được?” Phục Trầm lười nhác nói: “Chuyện của Doanh tiểu thư cậu quản ít thôi.”
An Lăng: “…”
Giống hệt với em gái anh ta, lên mạng quá 180 phút rồi.
An Lăng nhẫn nhục chịu khó bắt đầu luyện dược giúp Phục Trầm. Anh ta bỏ dược liệu đã được xử lý xong vào
trong lò thuốc, đột nhiên nhớ ra một chuyện. Doanh Tử Khâm là bạn vong niên của Trà thánh, nhà họ Mộng ức
hiếp cô như thế, bây giờ lại đến chỗ Trà thánh xin thuốc, có xin được không?
*
Trên ngọn núi cách Đan Minh không xa.
Nơi ở của Trà thánh.
Sau khi quyết định xuất sơn, bà cụ lại chuyển về. Một trong những nguyên nhân bà xuống núi là vì gặp được
Doanh Tử Khâm. Những lý do quan trọng nhất là vì tà y lại xuất hiện ở giới cổ y lần nữa. Hận thù giữa bà lão và tà
y rất sâu sắc cả giới cổ y đều không đội trời chung với tà y
“Nhóc Doanh, không biết cháu có nghe nói đến vị lão tổ tông của nhà họ Phục không, cũng chính là người sáng lập
ra Thiên Y môn ấy. Bà ấy đã thu nhận tổng cộng mười bảy đệ tử chân truyền.” Bà cụ lên tiếng: “Trong số đó đệ tử
thứ chín là kỳ tài xuất chúng thực thụ, lại còn là người song tu cổ y cổ võ hiếm có khó tìm. Thể chất của cô ấy cũng
rất đặc biệt, máu có thể giải độc.”
“Nhưng đáng tiếc là vào năm hai mươi sáu tuổi, cô ấy bị tà y hãm hại, bị bắt đi luyện được rồi, hầy.”
Doanh Tử Khâm hiểu rõ, ánh mắt nghiêm túc. Phục Tịch đã từng nhắc đến chuyện này với cô. Tà y đi con đường tà
đạo, thực lực mạnh hơn các cổ y cùng trình độ, võ lực cũng cao. Phục Tịch nói thế không phải bởi vì thực lực của
Phục Tịch không cao. Khắp cả giới cổ y, võ lực của Phục Tịch chính là mốc giới hạn cao nhất. Nhưng vấn đề nằm ở
chỗ bề ngoài tà y chẳng khác gì cổ y, khó lòng phán đoán được và cũng không hề có dấu vết. Ngay cả Phục Tịch
cũng chẳng có cách nào.
“Ta có dự cảm là tà y sắp ra tay trắng trợn lần nữa rồi.” Bà cụ trầm giọng: “Nhóc Doanh à, lần này nếu chúng đi ra
thì e rằng cháu sẽ trở thành đối tượng bọn chúng nhắm đến, nhất định phải chú ý đấy.”
Phó Quân Thâm ngước mắt: “Có cháu ở đây.”
“Cháu ở đây chỉ chọc tức người khác thôi.” Bà cụ trợn trắng mắt: “Cháu cũng phải chú ý vào, máu của cháu có công
dụng kỳ diệu, còn thần kỳ hơn cả đệ tử thứ chín của Phục Tịch nữa, coi chừng bọn chúng cũng tới bắt cháu đấy.”
“Thế thì không được đâu.” Phó Quân Thâm cong môi, không nhanh không chạm đáp lời: “Tu vị của cháu đã hơn
một trăm năm mươi năm rồi, cháu cảm giác qua mấy ngày nữa có thể đạt đến một trăm sáu mươi năm.”
Tà y có lợi hại đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ ngang cổ võ giả bảy tám mươi năm thôi. So với tông sự cổ vũ bọn họ
còn kém xa lắm.
Bà cụ run tay, mấp máy môi: “Cháu đúng thật là…”
Tốc độ tu luyện như thế thì ai mà bì được?
Chỉ cần cho Phó Quân Thâm thêm mười năm nữa, e là tu vi cổ vũ của anh sẽ vượt qua cả lão tổ tông nhà họ Tạ mất.
Bà cụ đỡ lấy ngực, chậm rãi hỏi: “Nhóc Doanh, cháu bảo cháu sẽ không ở đây hơn một tháng à?”
“Vâng.” Doanh Tử Khâm không giấu giếm bà cụ như với phía Đan Minh, khẽ gật đầu: “Cháu bế quan, đột phá
tông sư cổ võ.”
Bà cụ lần nữa kinh hãi, buột miệng thốt lên: “Vãi nồi?”
Tông sự cổ vũ, bảo đột phá là đột phá, thái độ bình thản giống như uống trà vậy hả? Mấy đứa biến thái chỉ chơi với
mấy đứa biến thái sao?
Phó Quân Thâm ngước mắt lên, cười như không cười: “Bà không học được cách dùng điện thoại nhưng từ ngữ
thịnh hành thì học nhanh quá nhỉ.”
Bà cụ khó chịu: “Ta làm thế chẳng phải là để theo sát trào lưu của bọn trẻ các cháu ư, nhỡ đầu đến lúc đó nghe
không hiểu thì phải làm thế nào?”
Hiện tại giới cổ vũ và giới cổ y chia thành hai phe, tất cả những người thuộc thế hệ trước và tám mươi phần trăm
lớp trẻ vẫn theo nề nếp cũ, từ chối mọi công nghệ cao của thế giới bên ngoài. Nhà họ Tạ là nghiêm trọng nhất, nếu
phát hiện những món đồ như điện thoại thì sẽ bị xử lý bằng gia pháp. Song vẫn có khoảng hai mươi phần trăm số
thanh niên rất thích lên mạng hoặc ra ngoài dạo chơi. Theo xu hướng của tương lai, chắc chắn giới cổ y và giới cổ
võ sẽ phải tiếp nhận công nghệ kỹ thuật mới. Chẳng ai ngăn cản được cả, chỉ là tốc độ nhanh hay chậm mà thôi.
“Được rồi, bà nghỉ ngơi đi.” Phó Quân Thâm: “Chúng cháu đi trước đây, cháu chuẩn bị nơi bế quan cho Yểu Yểu
đã.”
Bà cụ xua tay: “Cần dược liệu thì cứ tới lấy lúc nào cũng được.”
Bệnh tim vừa đỡ, cơ thể của bà ấy cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Nhóc con, lần sau gặp lại hy vọng em có thể…” Phó Quân Thâm dời mắt nhìn sang cái đầu trọc lóc của tiểu dược
đồng vài giây, đột nhiên mỉm cười: “Mọc được ba cọng tóc nhé.”
Tiểu được đồng lại đau lòng nhưng cậu bé có hơi khó hiểu: “Tại sao lại là ba cọng tóc?”
“Hửm? Bởi vì em có thể có một cái tên mới là Tam Mao.”
Tiểu được đồng ngồi chồm hổm trong góc tường, ôm đầu bắt đầu khóc.
Bà cụ không nhìn nổi nữa, huơ huơ cái cuốc trong tay bắt đầu đuổi người: “Đi đi đi, đừng có bắt nạt trẻ con, mau đi
đi.”
Phó Quân Thâm kéo tay Doanh Tử Khâm, bước ra cửa.
Anh như đang suy nghĩ điều gì: “Em xem, sau này anh gọi em là lão tổ tông em có vui không? Hửm, Yểu Yểu?”
Bất cứ xưng hô nào phát ra từ trong miệng anh đều mang theo cảm giác mê hoặc khác thường và mùi dụ dỗ. Rất
không đứng đắn.
“Không vui.” Doanh Tử Khâm liếc anh một cái: “Gọi vậy già quá.”
Tự xưng anh trai mà gọi cô là lão tổ tông, chẳng biết là cái sở thích gì nữa.
“Vậy vẫn giữ bạn nhỏ đi.” Phó Quân Thâm lấy một thanh sôcôla từ trong túi áo ra: “Bạn nhỏ, ăn không?”
Doanh Tử Khâm nhận lấy, bình luận một câu: “Trưởng quan, cái thùng đồ ăn vặt mang bên người như anh đúng là
tiện lợi.”
Giống như túi bảo bối của Doraemon vậy, bên trong thứ gì cũng có. Hai người tiếp tục đi xuống dưới, tình cờ chạm
mặt với đoàn người nhà họ Mộng. Trong số đó có cả Mộng Uyển.
Sau khi nhìn thấy cô gái, gương mặt bà ta biến sắc, nhớ đến cảnh tượng bị sỉ nhục ở Đan Minh lúc sáng sớm, cơn
tức không thể nào ghìm xuống được. Sao ở đâu cũng đụng mặt Doanh Tử Khâm thế?
Bây giờ Mộng Uyển không muốn gặp Doanh Tử Khâm chút nào, ngoài việc Mộng Thanh Tuyết bị thương hộc máu
ra, vẫn còn một lý do khác. Đó là chuyện cuộc thi giữa Doanh Tử Khâm và Mộng Thanh Tuyết trong cuộc đi săn
mùa đông, câu chuyện đó nhanh chóng lan truyền khắp cả giới cổ y, kinh động đến cả ba nhà Lâm, Tạ, Nguyệt
cùng với không ít gia tộc lớn bên giới cổ võ.
Mộng Thanh Tuyết là người giỏi nhất lớp cổ y trẻ tuổi, đây là điều mà tất cả mọi người đều biết. Nhưng bây giờ
đến cả cô ta cũng thua, chẳng phải như thế chứng tỏ bảng xếp hạng của giới cổ y nên thay đổi rồi sao? Tất nhiên,
thắng Mộng Thanh Tuyết không có nghĩa là y thuật của Doanh Tử Khâm đứng đầu giới cổ võ, dù sao phía trên vẫn
còn biết bao nhiêu cổ y lão làng cơ mà. Nhưng chắc chắn điều đó chứng tỏ trong tương lai Doanh Tử Khâm nhất
định sẽ trở thành người giỏi nhất giới cổ y.
Nhà họ Mộng dốc lòng bồi dưỡng Mộng Thanh Tuyết biết bao nhiêu năm, chớp mắt danh tiếng đã bị người của
một gia tộc nhỏ giữa đường nhảy ra cướp mất. Đúng thật là không thể nén giận được.
Mộng Uyển không nhịn được bèn lên tiếng: “Các người cũng tới gặp Trà thánh à? Không gặp được chứ gì?”
Phó Quân Thâm ngước mắt, lạnh nhạt nhìn lướt qua một cái: “Chắc chắn các người sẽ không gặp được.”
“Nhóc con, cậu chưa có tư cách tùy tiện bình phẩm việc của nhà họ Mộng đâu.” Mộng Uyển cũng thấy Phó Quân
Thâm chướng mắt.
Thật sự không biết giới cổ y và giới cổ vũ có biết bao nhiêu nhân tài, tại sao Mộng Thanh Tuyết lại nhìn trúng một
thằng nhãi tới từ thế giới trần tục bên ngoài chứ.
Mộng Uyển cười khẩy, tiến lên một bước, cất giọng: “Trà thánh, nhà họ Mộng đến xin thuốc.” Bà ta vừa mới dứt
lời, một giọng nói lạnh lùng đã vọng ra ngoài: “Không gặp, cút.”
Nụ cười của Mộng Uyển còn chưa kịp nở rộ đã cứng đờ lại trên gương mặt, cả gương mặt đỏ ửng.
Chẳng phải đã xuất sơn rồi ư? Sao đến cả nhà họ Mộng mà Trà thánh cũng chẳng thèm nể mặt mũi chứ?
Phó Quân Thâm cũng chẳng bận tâm đến việc của đám người nhà họ Mộng, anh quay đầu: “Yểu Yểu, đi thôi.”
Sau khi hai người rời đi, qua vài giây tiểu dược đồng lạch bạch chạy ra, dưới ánh sáng chiếc đầu trọc trở nên bóng
loáng: “Bà bà bảo rồi, bà không gặp các người, bảo các người cút đi.”
Sắc mặt của người nhà họ Mộng vô cùng khó coi. Nhưng bề ngoài vẫn phải giữ lễ.
Mộng Uyển suy nghĩ một lúc rồi nở nụ cười lịch sự: “Xem ra hôm nay Trà thánh không khỏe, hôm khác chúng ta lại
đến.”
“Không phải đâu.” Tiểu được đồng lại thò chiếc đầu trọc của mình ra, nở một nụ cười ngây thơ vô hại: “Đơn giản là
thấy các người chướng mắt thôi, ngày khác đến cũng chẳng ích gì.”
“Không gặp là không gặp, các người giỏi giang như thế thì đi mà tự trồng dược liệu.”