Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - Doanh Tử Khâm

Gia chủ nhà họ Mộng không lo lắng, những cổ y khác cũng chẳng âu lo gì. Hóa Kình đan vốn chẳng được tính là

độc dược, nó chỉ khiến nội kình củ1a 1 người ta bị phong bế tạm thời mà thôi, không có ảnh hưởng gì quá lớn tới cơ

thể cả.

Với cấp bậc của một thành viên Đạn Minh cấp b0ốn như Doanh Tử Khâm, có thể luyện ra được Hóa Kình đan là

vừa đúng với trình độ của cô. Đại trưởng lão vuốt râu, nghĩ thầm trong lòng là đợi6 đến khi quay về ông ấy sẽ cho

Doanh Tử Khâm thêm mấy đơn thuốc tương tự với Toái Mạch đan, như thế sau này cô sẽ tự bảo vệ được bản thân.

Gầ0n như tất cả cổ y đều không có tu vi cổ võ nhưng dựa vào kim ngân châm và đan dược, bọn họ vẫn có thể

phòng thân.

“Hầy, thế này là hò4a rồi phải không? Hòa rồi thì phải so sánh thế nào đây?”

“Hình như là kiểm tra độ cao thấp trong độc tính của hai viên thuốc, ai cao 5hơn thì người đó thắng.”

Nhưng giờ phút này, gương mặt Mông Thanh Tuyết đột nhiên trắng bệch, cơ thể cũng chợt trở nên run rẩy.

Nụ cười trên gương mặt gia chủ nhà họ Mộng còn chưa kịp tắt, nháy mắt gương mặt ông ta đã biến sắc: “Thanh

Tuyết!”

Mông Thanh Tuyết hộc ra một ngụm máu.

Nhìn thấy cảnh này, những người có mặt đều kinh sợ kêu lên thất thanh. Đại trưởng lão cũng không ngờ rằng đến

cả Hóa Kình đan mà Mộng Thanh Tuyết cũng không luyện ra được thuốc giải, ông ấy còn chưa kịp phản ứng lại,

vẫn còn hơi ngớ người. Gia chủ nhà họ Mộng vội vã lên đài, ông ta chộp lấy lọ thuốc giải do Doanh Tử Khâm luyện

chế ở trong tay đại trưởng lão, lập tức cho Mộng Thanh Tuyết nuốt xuống.

Nhưng giờ phút này độc tính đã bộc phát, uống thuốc giải vẫn chậm mất một bước. Mộng Thanh Tuyết lại phun ra một ngụm máu, gương mặt trắng bệch như giấy, hơi thở cũng yếu đi nhiều. Đôi môi cô ta run run, miễn cưỡng

nuốt viên thuốc giải xuống.

Viên thuốc giải ấy nhanh chóng phát huy hiệu lực, sau khi nuốt xuống, gương mặt Mộng Thanh Tuyết dần hồng

hào trở lại, song ngón tay vẫn còn run. Chứng tỏ, với sức chống đỡ của cơ thể hiện nay cô ta hoàn toàn không chịu

đựng được hiệu lực của thuốc, hai ngụm máu vừa rồi lại càng khiến cô ta hao tổn nhiều nguyên khí hơn. Tất cả mọi

việc xảy ra rất nhanh, những người bên dưới còn chưa kịp phản ứng lại.

“Mới tí tuổi đầu mà đã tàn nhẫn thế này rồi!” Mộng gia chủ lạnh lùng nhìn lướt sang: “Thi đấu thôi mà, qua loa

chút là được có cần phải bức ép sát sao đến thế này không?”

“Hay là có thật sự sợ Thanh Tuyết chiến thắng, khiến cô không còn chỗ đứng ở giới cổ y, mất mặt mũi trước người

đàn ông của cô nên cô không cam lòng?”

“Đúng thế, thi đấu thôi mà.” Phó Quân Thâm tiến lên, đứng trước mặt cô gái, ánh mắt anh lạnh lẽo nhưng miệng

lại đang cười: “Nếu hôm nay người xảy ra chuyện là Doanh Tử Khâm, ông có nói những lời như thế không?”

Gia chủ nhà họ Mộng bị nghẹn họng.

Người xảy ra chuyện là Doanh Tử Khâm? Đương nhiên ông ta sẽ bảo chuyện này là quy tắc của cuộc thi, tài nghệ

không bằng người khác thì trách ai?

“Còn về chuyện mất mặt?” Phó Quân Thâm quay đầu: “À, không đâu, cô gái nhà tôi dù có thể nào tôi cũng thích

cả. Tôi còn mong em ấy yếu đuối một chút, em ấy có thể hoàn toàn dựa dẫm vào tôi, cầu còn không được cơ.”

Chỉ một câu nói mà khiến cho gương mặt khó khăn lắm mới hồng hào lại của Mộng Thanh Tuyết lần nữa trở nên

trắng bệch, máu lại rỉ ra từ khóe miệng. Lần thứ ba hộc máu, nguyên nhân không phải bởi vì thuốc mà là vì cảm xúc

chịu kích thích mạnh. Nhìn thấy dáng vẻ này của Mộng Thanh Tuyết, hầu hết mọi người đều không dám ở lại

thêm, bọn họ thi nhau tìm cớ rời đi. Nhỡ đầu lát nữa nhà họ Mộng đổ mọi chuyện lên đầu bọn họ thì phải làm sao?

Gia chủ nhà họ Mộng siết chặt nắm đấm, lại cười khẩy một tiếng: “Đại trưởng lão, các người còn không mau kiểm

tra độc tính của hai viên thuốc? Toái Mạch đan đã có đơn thuốc rồi, nhưng còn viên thuốc do cô ta luyện ra thì

sao?”

Ông ta chỉ vào Doanh Tử Khâm: “Tôi cho rằng cô ta chính là tà y! Nếu không một viên Hóa Kình đan bình thường

làm sao có thể khiến người ta hộc máu được?”

Đại trưởng lão cười khẩy: “Mộng gia chủ, nói năng cho cẩn thận, hôm đó đã thẩm tra rất rõ ràng rồi, tiền bối Phục

Tịch cũng đã bảo tiểu thư Tử Khâm không phải là tà y, nếu là tà y thì cô ấy còn luyện ra thuốc giải làm gì?”

Gia chủ nhà họ Mộng không nói được gì. Nhưng quả thật cần phải kiểm tra độc tính của hai viên thuốc một phen.

Tứ trưởng lão lấy số vụn thuốc còn lại đi kiểm tra. Chẳng mấy chốc đã có kết quả.

“Viên đan dược ấy đúng thật là Hóa Kình đan, có điều thuộc tính hàn, còn về phần độc tính lại càng không có, còn

chẳng bằng Đoạn Mạch đan nữa…” Tứ trưởng lão của Đan Minh lên tiếng: “Nếu như tiểu thư Thanh Tuyết luyện ra

được thuốc giải chính xác thì sẽ chẳng gặp chuyện gì.”

Nói một cách đơn giản là Mộng Thanh Tuyết tài nghệ chẳng bằng người khác chứ không phải Doanh Tử Khâm có ý

hại người. Gương mặt của gia chủ nhà họ Mộng lại biến sắc.

Vẫn là Hóa Kình đan ư?

Hơn nữa còn không có độc?

Làm sao có thể chứ?

Tứ trưởng lão nói tiếp: “Hơn nữa, nếu như cơ thể tiểu thư Thanh Tuyết khỏe mạnh, cho dù không uống thuốc giải

kịp thời, cùng lắm cũng chỉ gặp tình trạng tứ chi cứng đờ không cử động được thôi, chắc chắn không có đau đớn

gì.”

An Lăng ngạc nhiên: “Chỉ là thay đổi trình tự của dược liệu mà không chỉ được tính khác biệt, đến cả thuốc giải

cũng thay đổi theo ư?”

“Vậy nên, đây mới là chỗ cao siêu của tiểu thư Tử Khâm.” Tứ trưởng lão gật đầu: “Cô ấy rất am hiểu về dược lý,

biết chỉ cần thay đổi trình tự là có thể biến một viên Hóa Kình đan tính nhiệt thành tính hàn.”

“Lúc Đan Minh dạy luyện thuốc cũng có đặc biệt giảng giải điểm này cho các thành viên, nhưng quả thật kiến thức

đó không dễ ứng dụng, mọi người phải hiểu một cách linh hoạt, không được cứng nhắc. Kiến thức trong sách vở

cũng có thể suy một thành ba.”

Thật ra cuộc thi luyện được như cuộc đi săn mùa đông quả thực có thể tăng mạnh năng lực luyện thuốc của cổ y.

Bởi vì trong quá trình luyện thuốc, không chỉ phải chú ý đến là thuốc của bản thân mà còn cần quan sát của đối

phương nữa. Cho dù sơ sẩy mất một bước cũng có thể luyện sai loại thuốc giải. Đây không phải là âm thầm giở thủ

đoạn mà là sự cách biệt của thực lực.

Tất nhiên Mộng Thanh Tuyết đã chú ý đến việc Doanh Tử Khâm thay đổi trình tự dược liệu nhưng cô ta thật sự

không ngờ là để thay đổi được tính. Đôi môi Mộng Thanh Tuyết run rẩy, trong cổ họng nồng nặc mùi gỉ sắt, cô ta

khó nhọc lên tiếng: “Xin lỗi, tôi thật sự không có ý hại cô, thuốc giải ở chỗ đại trưởng lão, cô sẽ không gặp chuyện gì

đâu, tôi thật sự không…”

Cô ta chỉ muốn chứng minh là mình giỏi hơn Doanh Tử Khâm ở phương diện luyện thuốc mà thôi.

Ánh mắt Doanh Tử Khâm lạnh lẽo, vẻ mặt thờ ơ: “Nhưng tôi không thích đau đớn.”

Cô có thể chịu đựng đau đớn nhưng không có nghĩa là cô thích nó. Cô không hại người nhưng cô sẽ đề phòng

người khác. Nếu như chỉ là Đoạn Mạch đàn, lúc mới đầu sẽ không có cảm giác đau đớn gì cả. Tuy nhiên Toái Mạch

đan thì lại khác, chỉ cần dùng là sẽ rất đau. Vả lại nếu không quan sát kĩ, quả thật sẽ không thể phát hiện ra thứ

Mộng Thanh Tuyết luyện thật ra là Toải Mạch đan. Bởi vì số dược liệu cần thiết cho hai loại đan dược này không

chênh lệch quá nhiều.

Mộng Thanh Tuyết nhìn thấy cô thay đổi trình tự dược liệu nhưng vẫn chưa luyện ra được loại thuốc giải chính

xác. Ngón tay Phó Quân Thâm nắm lấy tay Doanh Tử Thâm dần dần siết chặt lại, lòng bàn tay lạnh lẽo, lồng ngực

đau đớn như tan vỡ.

Anh không biết trước đây cô đã chết như thế nào, rồi làm sao có thể giữ nguyên ký ức mà sống tiếp. Nhưng rõ ràng,

lúc gặp anh lần đầu tiên, ký ức của cô cũng mới hồi phục lại chưa được bao lâu, từ đó mới có khả năng tự bảo vệ

bản thân. Song chỉ riêng năm đó, Doanh Tử Khâm ở nhà họ Doanh bị cưỡng ép lấy máu, ăn không ngon ngủ không

yên, tinh thần còn gặp áp lực lớn nữa. Nhiều đó là đủ khổ rồi. Anh cũng từng đau đớn nên anh biết điều ấy khó

chịu ra sao.

“Em ấy đau, tôi đau lòng.” Cuối cùng, lần đầu tiên Phó Quân Thâm dời mắt nhìn sang Mộng Thanh Tuyết: “Cô đau

thì được.”

Chẳng có gì đau đớn hơn mười chữ vừa rồi. Mộng Thanh Tuyết không thể chịu đựng nổi, máu trào ra từ khóe

miệng như chuỗi ngọc bị đứt dây.

“Phó Quân Thâm!” Mộng gia chủ càng thêm phẫn nộ: “Cậu im đi có được không? Rõ ràng cậu biết nhìn thấy cậu

con bé sẽ kích động ảnh hưởng đến sức khỏe, cậu cố ý đúng không?”

“Đúng, cố ý đấy.” Phó Quân Thâm lạnh nhạt đáp, anh xoa đầu cô gái: “Đi thôi.”

Bởi vì trải qua quá nhiều chuyện, xưa nay anh không bao giờ nói nặng lời với người khác. Thích một người không

sai, trước giờ người thích anh không phải là ít. Những người tới tỏ tình, anh đều từ chối một cách lễ phép, đó là sự

tôn trọng với phái nữ.

Mộng Thanh Tuyết đã gây ra không ít phiền toái cho anh ở giới cổ y, thậm chí có vài lần còn ép anh rơi vào đường

cùng đứng giữa sự sống và cái chết, chỉ sơ sấy một chút là có khi không gượng lại được rồi. Phó Quân Thâm không

bận tâm đến đã được xem như nể mặt. Nhưng động đến Doanh Tử Khâm thì mọi chuyện lại khác.

Sắc mặt Mộng Thanh Tuyết dần tái đi, đến cả môi cũng chẳng còn sắc máu, giọng nói run rẩy: “Em thật sự không có

ý làm cô ấy bị thương, em chỉ muốn cho anh nhìn thấy em vẫn có điểm lợi hại hơn cô ấy thôi…”

Phục Trầm đứng bên cạnh lắng nghe, cuối cùng cũng hiểu được là có chuyện gì xảy ra. Mấy năm nay số người đến

nhà họ Mộng hỏi cưới Mộng Thanh Tuyết không phải ít nhưng Mộng Thanh Tuyết mãi không gả. Một mặt là vì sức

khỏe của cô ta thật sự không tốt, mặt khác là vì ai hỏi cô ta cũng đều từ chối

cả. Thì ra Mộng Thanh Tuyết thích tổ tông của anh ta?

“Tại sao cô lại muốn so sánh? Cho dù cô có hơn đi chăng nữa thì thế nào? Đã không thích cô thì cuối cùng anh ấy

vẫn không thích cô thôi.” Phục Trầm rất buồn bực nhưng lời nói lại trúng ngay tim đen: “Nói thật nhé, cho dù

Doanh tiểu thư không biết luyện được thì người Phó huynh thích vẫn là cô ấy.”

“Không phải cô nghĩ cô thắng rồi thì Phó huynh sẽ để mắt tới cô đấy chứ?”

Mộng Thanh Tuyết ru rú nơi khuê phòng trong nhà họ Mộng đã lâu, hoàn toàn không hiểu rõ tình cảm là chuyện

như thế nào. Trong lồng ngực Mộng Thanh Tuyết, huyết khí càng dâng trào mãnh liệt hơn, máu tươi lần nữa tràn ra

từ khóe môi. Cuối cùng không thể cầm cự được nữa, cô ta ngất xỉu. Sắc mặt Mộng gia chủ tái xanh.

Người lên tiếng là Phục Trầm, bàn về địa vị và thân phận, Phục Trầm là thành viên chi chính của nhà họ Phục, cũng

giống như Mộng Thanh Tuyết. Nhất là dạo gần đây dường như Phục Tịch đã chấm dứt việc ở ẩn và xuất hiện lần

nữa. Từ lâu, lão tổ tông của nhà họ Mộng đã không còn là thế hệ đầu tiên sáng lập ra gia tộc, hoàn toàn không thể

so sánh với Phục Tịch. Mộng gia chủ chỉ có thể nuốt cơn giận đó xuống, đến cả quở trách cũng không cách nào quở

trách

được.

Ông ta cũng không có thời gian nấn ná lại ở đây, lập tức đưa Mộng Thanh Tuyết về nhà họ Mộng, mời các trưởng

lão đến chẩn đoán. Mộng Cảnh Ngộ lại đứng yên tại chỗ, không cách nào hoàn hồn được. Bởi vì cuối cùng anh ta

cũng ý thức được một vấn đề đã rất xa xưa. Anh ta vẫn luôn cho rằng, cổ võ giả mà anh ta cử đi cướp dược liệu của

Doanh Tử Khâm khi đó đã đụng trúng thợ săn bên phía châu âu. Nhưng bây giờ xem ra rõ ràng là không phải.

Mấy cổ võ giả ấy chỉ là vẽ đồ, tu vi cổ võ không cao, nếu như là cổ y dựa vào thuốc thì có thể phế được cổ võ giả

cấp thấp. Mộng Cảnh Ngộ hít sâu một hơi. Thất sách rồi. Anh ta tưởng rằng ở bên ngoài thì sẽ không đụng mặt cổ y

nhưng không ngờ Doanh Tử Khâm lại mạnh đến vậy. Đáng tiếc là lúc này thời điểm diệt trừ Doanh Tử Khâm đã

trôi qua rồi. Có Đan Minh bao bọc, nhà họ Mộng cũng không thể nào động đến được.

Mộng Cảnh Ngộ cau mày, cũng quay về nhà họ Mộng.

*****

Buổi tối.

Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm đến bên sông thả đèn.

Thả xong, Doanh Tử Khâm lấy Đô Đô ra, chọc chọc vào bụng nó: “Em chuẩn bị bế quan, nuôi nó hộ em cho đến khi

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!