Phục Trầm khó khăn lắm mới thoát khỏi đám đông người qua đường, lon ton chạy về phía trước: “Rốt cuộc tôi đã
hiểu tại sao anh và sư tổ đều phải dịch dung rồi.”
Nói xong, anh ta thở dài một hơi, vẻ mặt bị thương: “Con người đẹp quá cũng là cái tội.”
Anh ta cũng rất thích khuôn mặt của mình.
Tay Phó Quân Thâm đang nghịch viên ngọc thạch, hơi nhướng mày nói: “Không phải, bởi vì quá nổi tiếng, đi đâu
cũng bị nhận ra, để mặt thật rất dễ dẫn đến phiền phức.”
Phục Trầm giang tay ra: “Tổ tông, anh nói thế là không đúng rồi, có nói đùa thì cũng phải nhập trước chứ.”
Nổi tiếng rồi, lại còn đi đâu cũng bị nhận ra?
Phục Trầm vừa quay đầu thì đã đối mặt với màn hình quảng cáo lớn ở bên kia đường.
Có âm thanh, có hình ảnh.
Trên đó là bức ảnh duy nhất của Phó Quân Thâm mặc vest trang trọng được lưu truyền ra ngoài. Dung nhan tuấn
tú, các đường nét trên mặt rất có chiều sâu. Vai rộng eo nhỏ, hai chân thon dài.
“Sau đầu xin giới thiệu nhân vật trẻ tuổi đạt giải thưởng, anh ấy chính là tổng giám đốc khu vực châu Á – Thái Bình
Dương của Tập đoàn Venus, năm nay hai mươi tư tuổi…”
Phục Trầm: “…”
U là trời, đây chính là đi đâu cũng bị nhận ra ư?!
Phục Trầm lau mồ hôi: “Vậy sự tổ thì sao?”
“À? Cô ấy á…” Ánh mắt Phó Quân Thâm dịu dàng hơn, cười nhẹ một tiếng: “Đầy rẫy đều là cô ấy.”
“Đầy rẫy? Không có mà, tôi thấy…” Phục Trầm chưa kịp nói hết lời thì đã khựng lại.
Với thị lực vượt xa người thường, anh ta nhìn thấy một vài học sinh vừa lướt qua mình, màn hình khóa của điện
thoại di động đều là Doanh Tử Khâm.
Thế giới bên ngoài có chút đáng sợ.
Phục Trầm không khỏi quấn chặt áo choàng dài: “Vậy, tổ tông, anh và sư tổ có thân phận gì trong thế giới thế tục?”
“Tôi là một công tử ăn chơi, còn sự tổ của anh…” Phó Quân Thâm đến bên cạnh mua trà sữa: “Cô ấy tự gọi mình là
một thần côn, hoặc là người bình thường.”
Phục Trầm: ???”
***
Doanh Tử Khâm vốn dĩ không định quay lại giới cổ võ sớm như vậy, nhưng Đan Minh đã bao vây kín nhà họ Diệp,
không ai được phép ra vào.
Đan Minh chỉ điều tra sự việc, không hung ác giống như các cổ võ giả, nên không hề áp bức người của nhà họ Diệp.
Sau khi Doanh Tử Khâm trở về, gia chủ của nhà họ Diệp lập tức bước tới, hạ giọng: “Doanh tiểu thư, sao cô lại quay
lại? Lẽ ra cô không nên quay lại ”
“Bọn họ lại còn nói cô là tà y, muốn dẫn cô về thẩm vấn, đây không phải là một chuyện buồn cười hay sao?”
Nếu là tà y, nhà họ Diệp bọn họ có thể sống nổi không?
Có tà y nào mà châm cứu cho người ta mấy cái là có thể giúp cổ võ giả thăng lên cấp tông sư hay không?
Tà y xứng sao?
Hai đội trưởng đội hộ vệ đều biết Doanh Tử Khâm, bọn họ liếc nhau một cái: “Doanh tiểu thư, chúng tôi nhận lệnh
làm việc, không còn cách nào khác.”
Dù sao tà y cũng là mối nguy hại lớn, mọi nghi ngờ đều không thể bỏ qua.
Doanh Tử Khâm nhìn gia chủ nhà họ Diệp, khẽ lắc đầu: “Không cần lo lắng.”
Viên thuốc mà cô luyện chế không hề có chút độc tính nào. Nếu có điều tra thật thì cũng không tra ra được gì.
Doanh Tử Khâm thản nhiên: “Đi thôi.”
Mấy người hộ vệ liếc nhau, bọn họ không thực sự áp giải mà chỉ đi theo sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!