Lần này gia chủ nhà họ Từ đột nhiên ngã bệnh, cũng là do người nhà họ Từ lén lút động tay chân.
Có những người khác tác động, họ thực sự không mời được Phục Trầm và Mộng Thanh Tuyết.
Chỉ có thể chọn người kém hơn, đến tìm Doanh Tử Khâm.
Diệp Trường Không cười lạnh: “Không nghe thấy Doanh tiểu thư nói gì à? Cô ấy không luyện!”
Tiếng quát này cũng mang nội kình.
Tai người đàn ông trung niên bị chấn động đến chảy cả máu, ù đi.
Diệp Trường Không lại nâng tay lên, phóng ra nội kình, trực tiếp tát bay người đàn ông trung niên.
Tu vi của người đàn ông trung niên mới chỉ có hơn 60 năm, cái tát này của tông sự cổ võ khiến ông ta trọng thương
trong nháy mắt.
Ông ta hộc máu mồm, xen lẫn máu là nội tạng vỡ vụn, không thốt nên lời, ngất lịm đi.
Những hộ vệ đi theo cũng không kịp phản ứng lại, lần lượt bị Diệp Trường Không tát bay ra ngoài.
“Doanh tiểu thư cứu nhà họ Diệp ta, đương nhiên nhà họ Diệp đứng về phía Doanh tiểu thư rồi.” Diệp Trường
Không ôm quyền, rất hổ thẹn: “Khiển Doanh tiểu thư cười chê rồi. Người của giới cổ võ khá là ngang ngược.”
“Bây giờ cô thể hiện năng lực quả thật là rất nguy hiểm. Hay là cô ra ngoài lánh mặt nhé?”
Không ai muốn đắc tội với cổ y, nhưng điều đó nằm ở việc cổ y này có bối cảnh lớn hay không.
Ví dụ như Mộng Thanh Tuyết, ví dụ như Phục Trầm, lại như thiếu chủ của Đan Minh.
Một vài gia tộc có thủ đoạn trong giới cổ võ thậm chí có cổ y chuyên luyện thuốc cho mình.
Nhà họ Tạ từng làm chuyện như vậy, chỉ có điều không có chứng cứ.
Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ một lát, lấy ra mấy chục cái bùa hộ mệnh, chia cho người nhà họ Diệp: “Cầm lấy.”
Ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, cuối cùng Diệp Linh cũng thở ra một hơi: “Doanh tiểu thư, đây là…”
“Bùa hộ mệnh.” Doanh Tử Khâm nói: “Phù hộ bình an, mang theo bên người, đừng bỏ xuống.”
“Chị ơi! Chị ơi!” Bé con nhảy nhót, chỉ chỉ cái cổ tròn tròn gần như không thấy đầu của mình: “Đeo lên cổ, đeo lên
cổ có đẹp không?”
Doanh Tử Khâm chọc chọc mặt của cậu nhóc.
Dựa vào cảm giác thì có thể phán đoán, đây là cậu nhóc cho cô kẹo lần trước.
Cô ngồi xổm xuống, rất kiên nhẫn lấy một sợi dây đỏ ra, xấu lá bùa hộ mệnh vào, sau đó đeo lên cho thằng bé.
Cậu nhóc vui vẻ nhảy lên: “Mẹ ơi, nhìn này, đẹp quá.”
“Doanh tiểu thư, lại gây thêm phiền phức cho cô rồi.” Người phụ nữ vội vàng bể thằng bé lên: “Chuyện này quả
thực không cần cô phải nhọc lòng đâu.”
Doanh Tử Khâm lại chọc chọc mặt của cậu nhóc: “Không sao, tiện tay mà thôi.”
“Doanh tiểu thư, hoa văn này không tệ đâu.” Gia chủ nhà họ Diệp đeo bùa lên, bắt đầu nịnh hót: “Không ngờ cô
thêu lại đẹp đến vậy.”
Phụ nữ của giới cổ vũ cũng không biết thêu hoa mà cùng tập võ với đàn ông.
Ngược lại cổ y bên giới cổ y lại biết thêu.
Doanh Tử Khâm: “… Vỏ ngoài là mua ở trên Taobao.”
Chỉ có bùa cho Phó Quân Thâm cô mới tự thêu.
Những bùa hộ mệnh được làm với số lượng lớn, đừng nói là vỏ, dù là dược liệu bên trong cũng là dùng máy móc
nghiền thành bột rồi cho vào trong.
Gia chủ nhà họ Diệp hơi không hiểu gì: “Taobao?”
Diệp Linh vội vàng giải thích: “Đó là trang mạng giao dịch, rất giống với hội sở giao dịch của giới cổ vũ chúng ta
những tiện hơn, có thể giao hàng đến tận nhà.”
“ồ ồ.” Gia chủ nhà họ Diệp rất vui: “Có thể giao đến chỗ chúng ta sao?”
Doanh Tử Khâm: “… e rằng không được.”
Dù có là anh giao hàng của SF Express cũng không thể tìm được cửa của giới cổ võ.
“Ai.” Gia chủ nhà họ Diệp rất tiếc nuối: “Cảm ơn Doanh tiểu thư, tôi nhất định sẽ cất kỹ.”
Diệp Hằng mở miệng, rất muốn hỏi tại sao tất cả mọi người ở nhà họ Diệp có mà cậu ta lại không có.
Nhưng cuối cùng nghĩ đến thái độ trước đó của mình với Doanh Tử Khâm, cậu ta không nói gì nữa.
Diệp Hằng siết chặt nắm đấm.
Không cho thì không cho. Tưởng cậu ta cần chắc?
***
Nhà họ Từ.
Người đàn ông trung niên và một đám hộ vệ được khiêng vào, vết thương rất nặng.
Dù có thể tỉnh lại được thì tu vi cũng mất sạch.
Sắc mặt gia chủ nhà họ Từ trắng bệch, ngồi trên giường, ho mấy tiếng: “Lại cử người qua đó, âm thầm vào thôi.”
Quản gia nhận lệnh.
Nhưng mấy tiếng sau, họ một lần nữa thất bại trở về.
Có Diệp Trường Không toạ trấn, chỉ cần không phải tông sự cổ võ thì không có cách nào khác.
Từ phu nhân đấm lưng cho gia chủ nhà họ Từ, rất buồn phiền nói: “Làm thế nào bây giờ?”
Nếu gia chủ nhà họ Từ không thể hồi phục lại được, vị trí gia chủ này sẽ phải thay người.
Thất bại trong tranh đấu ở gia tộc tầm trung có một quy định bất thành văn, đó là phế nội hình, trục xuất khỏi gia
tộc.
Nhà họ Từ như vậy, nhà họ Lăng cũng thế.
Mục đích là để ngăn chặn hậu hoạn.
“Phu nhân, chúng tôi mới điều tra được, tất cả thành viên của nhà họ Diệp đều đứng về phía Doanh Tử Khâm, chỉ
trừ Diệp Hằng. Cậu ta ngưỡng mộ tiểu thư Thanh Gia gần như đến mức điên cuồng.” Quản gia nói: “Phu nhân,
chẳng phải bà có mua túi thơm do chính tiểu thư Thanh Gia làm ư?”
“Chị bằng bà đưa túi thơm đó cho Diệp Hằng, rồi bảo cậu ta lừa người nhà họ Diệp ra ngoài, lần này không sợ
Doanh Tử Khâm không đến.”
Từ phu nhân trầm ngâm một hồi lâu, có hơi không nỡ: “Phải là túi thơm tiểu thư Thanh Gia làm ư?”
Khó khăn lắm bà ta mới mua được, cũng chỉ có một cái thôi.
“Phu nhân, tu vi của Diệp Hằng kia không cao, cũng chỉ mới mười năm mà thôi.” Quản gia cười nói: “Đợi đến khi
xong việc, bệnh tình của lão gia có chuyển biến tốt, túi thơm đó vẫn có thể trở về tay bà.”
Nhà họ Diệp?
Gia tộc nhỏ mà nhà họ Từ phất tay một cái cũng có thể bóp chết cũng dám ngông nghênh với họ?
Chỉ cần gia chủ nhà họ Từ khôi phục lại, cố đến khi đổi nhiệm kỳ gia chủ là được.
Từ phu nhân ngẫm nghĩ, vẫn đưa túi thơm qua: “Được, vậy chuyện này giao cho ông.”
***
Nhà họ Diệp.
Diệp Linh đang ở thư phòng nghiên cứu mấy phương thuốc Doanh Tử Khâm đưa cho, nhìn Diệp Hằng xông vào,
cau mày hỏi: “Diệp Hằng, chuyện gì vậy?”
“Diệp Linh, anh vừa trở về từ bên ngoài, phát hiện căn nhà xập xệ ở bên đó có một người bị thương, là bị cuốn vào
trong một trận tranh đấu, nghiêm trọng lắm.” Diệp Hằng cúi đầu, không nhìn Diệp Linh: “Hình như sắp không
xong rồi, em có thể qua xem được không?”
“Người bị thương?” Diệp Linh đứng dậy: “Ở đâu? Anh dẫn đường đi.”
Diệp Hằng thở phào nhẹ nhõm, siết chặt túi thơm trong túi quần: “Ở bên đó.”
Diệp Linh rất lương thiện, đến động vật cũng sẽ chữa cho.
Cậu ta biết tuy rằng lời nói dối này đơn giản nhưng nhất định có thể lừa được Diệp Linh ra ngoài.
Diệp Linh xách hòm thuốc lên, theo Diệp Hằng ra ngoài.
Cho đến khi đến bên một con sông, Diệp Hằng đột nhiên đẩy Diệp Linh xuống.
Diệp Linh bất ngờ bị đẩy xuống đất.
Còn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Hằng đã chuẩn bị xích sắt từ trước, trói cô ấy lại.
Sắc mặt Diệp Linh thay đổi: “Diệp Hằng, anh làm gì vậy?
“Không làm gì cả, nhà họ Từ mời Doanh Tử Khâm đến luyện thuốc, dùng mày để mời cô ta đến.” Diệp Hằng đứng
dậy.
Cậu ta nhìn một cái, lại tháo chiếc bùa hộ mệnh Doanh Tử Khâm tặng Diệp Linh xuống, nhét vào túi mình.
Diệp Linh kêu thất thanh: “Diệp Hằng! Anh điên rồi!”
“Diệp Linh, mày không phải Doanh Tử Khâm, họ sẽ không làm mày bị thương đầu.” Diệp Hằng vừa chạy vừa hét:
“Hơn nữa họ chỉ muốn mời cô ta đi luyện dược, cũng chẳng phải là giết cô ta.”
“Kỳ lạ thật. Tiểu thư Thanh Gia đã nổi tiếng lâu như vậy rồi mà cũng không kênh kiệu như vậy. Cô ta muốn chính
thức đặt chân vào giới cổ y chẳng phải nên chữa bệnh cứu người sao? Cố ý làm kiểu làm gì, đúng là đã làm kỹ nữ
còn muốn lập đền thờ.”
Lòng Diệp Linh lạnh đi trong phút chốc.
Cô ấy không ngờ Diệp Hằng lại có thể làm ra chuyện như thế này.
Diệp Hằng không hề cảm thấy gì, chạy một mạch đến dịch trạm.
“Nhóc con, giỏi lắm, thủ đoạn không tệ đâu.” Quản gia cười nói: “Nếu nhà họ Diệp sụp đổ, có hứng gia nhập vào
nhà họ Từ không?”
Diệp Hằng ngẩn người: “Gia… gia nhập vào nhà họ Từ?”
Luận về vũ lực tổng hợp, năm nhà họ Diệp cũng không bằng một nhà họ Từ.
Gia tộc tầm trung mời chào môn khách có điều kiện vô cùng nghiêm khắc, bắt buộc phải có tu vi cổ vũ 50 năm trở
lên.
Nhưng nếu có thể vào được thì tài nguyên tu luyện, tiền tài, quyền lực đều có cả.
Diệp Hằng do dự một lát rồi lắc đầu.
Cậu ta không hề có ý muốn làm Diệp Linh bị thương.
Bất kể nói thế nào, nhà họ Diệp cũng là người nhà của cậu ta.
Nhưng làm tổn thương Doanh Tử Khâm, cậu ta hoàn toàn không cảm thấy có lỗi.
***
Khi Diệp Hằng về đến nhà, bữa tối đang được chuẩn bị.
Đợi đến khi Doanh Tử Khâm trở về từ Đan Minh, bữa tối mới chính thức được bắt đầu.
Doanh Tử Khâm nhìn tư liệu về nhà họ Từ mà Phó Quân Thâm gửi, hơi trầm tư.
“Tiểu Linh đâu?” Gia chủ nhà họ Diệp lại đợi một lúc, cuối cùng cũng phát hiện ra điểm không đúng: “Chẳng phải
con bé ra ngoài cùng con à? Sao con về rồi mà con bé chưa về?
Lần trước, Diệp Hằng bị nhốt trong từ đường ba ngày, cũng an phận đi không ít, không còn ồn ào đòi đến giới cổ y
xem Lâm Thanh Gia luyện thuốc nữa, ngày ngày đến thao trường luyện võ.
Cuối cùng gia chủ nhà họ Diệp cũng thở phào một hơi, lòng nghĩ Diệp Hằng vẫn còn thuốc cứu chữa được.”
“Ai biết nó chạy đi đâu chứ?” Diệp Hằng hơi chột dạ nhưng ngoài mặt thì vẫn đúng lý hợp tình nói: “Chắc chắn là
đến Đan Minh rồi, chẳng lẽ con cũng phải đi theo nó sao?”
Lông mi Doanh Tử Khâm cụp xuống.
Tuy năng lực thần toán của cô bị phong ấn, không thể dự đoán trước nguy hiểm. Nhưng có vài chuyện, không cần
năng lực thần toán cũng có thể phán đoán ra được thông qua các manh mối.
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, nhìn mặt Diệp Hằng.
Mỗi biểu cảm dù chỉ nhỏ nhất, cô cũng có thể nhìn rõ ràng.
Diệp Hằng bị nhìn đến thẹn quá hóa giận: “Cô nhìn tôi làm gì? Tôi nói rồi, nó tự chạy đi, cô…”
Cậu ta còn chưa nói xong thì cổ họng đã bị khóa chặt, hai chân trực tiếp rời khỏi mặt đất, cả người bay lên trời.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!