Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - Doanh Tử Khâm

“Ôi trời ơi…” Một thanh niên trong đó thở hổn hển, lẩm bẩm: “Suýt nữa là toi đời rồi.”

Giây phút rơi xuống, đầu óc anh ta trống rỗng, căn bản là không ngờ được là mình vẫn có thể tiếp tục sống sót.

Chỉ có điều, người đàn ông đó là ai?

Chàng thanh niên lại ngẩng đầu lên nhưng không còn thấy bóng dáng của Phó Quân Thâm nữa.

Công viên trò chơi cũng lập tức cử đội cứu hộ đến, bắt đầu công cuộc cứu người.

Cuối cùng Adele cũng hồi thần, ánh mắt chờ mong: “Thính Lan, anh rể lợi hại quá. Em phải học tập anh ấy, như

vậy thì có thể bảo vệ anh rồi.”

Ôn Thính Lan thở dài một hơi: “Ánh mắt của chị anh chưa bao giờ sai cả.”

“Nhưng ban nãy anh còn nói với em người anh rể này rất xấu xa, bắt nạt chị và anh, còn thích trêu đùa động vật

nhỏ nữa, vô liêm sỉ lại không biết xấu hổ.”

“… Em đừng nói nữa.”

“Ồ.” Adele bĩu môi: “Em cũng không thích nói chuyện lắm. Vì anh là người em thích, nếu không ai thèm nói

chuyện với anh chứ.”

Cô ấy nhảy chân sáo, chạy đến phía trước mua que kem.

Mấy giây sau, Ôn Thính Lan mới chậm chạp phản ứng lại.

Anh rể ai?

Một bên.

Đằng sau nhà vệ sinh không có ai, Phó Quân Thâm đặt đứa bé xuống.

Cô bé chỉ mới tám tuổi, chớp chớp mắt, trên mặt không hề tỏ vẻ sợ hãi mà chỉ hiếu kỳ: “Anh ơi, anh là siêu nhân à?”

Cô bé từng thấy siêu nhân trong phim, tất cả đều biết bay.

“Không phải.” Phó Quân Thâm cười nói: “Anh là người bình thường. Em đi tìm mẹ đi, sau này đừng chơi trò chơi

nguy hiểm như vậy nữa.”

Cô bé gật gật đầu, vừa chạy vừa vẫy vẫy tay: “Anh ơi, em sẽ mãi mãi nhớ anh.”

Vẻ mặt Phó Quân Thâm khựng lại, anh vào nhà vệ sinh, xé bỏ lớp mặt nạ mỏng trên mặt.

Sau đó đeo tấm mặt nạ khác lên.

Một điểm tốt nữa sau khi khoa học công nghệ phát triển, đó chính là việc cải trang trở nên tiện hơn.

Máy tính có thể mô phỏng bất kỳ khuôn mặt hư cấu nào, sau đó in không giới hạn bằng máy in 3D.

Thay đồ xong, Phó Quân Thảm lau mồ hôi, rời khỏi nhà vệ sinh.

Xảy ra chuyện thế này, công viên giải trí Điện ảnh Toàn cầu sẽ lập tức cho ngừng tất cả thiết bị giải trí loại lớn, chỉ

để lại vòng đu quay, nhà hàng và những nơi ngắm cảnh khác.

Rất nhiều người đều rời đi.

Adele và Ôn Thính Lan cũng không có cảm giác gì, theo học ở Đại học Norton còn nguy hiểm hơn là chuyện xảy ra

hôm nay nhiều.

Công viên giải trí vắng người, Adele còn cảm thấy rất vui.

“Lại đi ăn rồi?” Phó Quân Thâm nghiêng đầu: “Thanh niên đúng là có sức sống.”

Anh mới 24 tuổi nhưng cảm thấy mình đã rất già rồi.

Doanh Tử Khâm lấy một viên thuốc ra đưa cho anh: “Họ đều không sao chứ?”

“Không sao, cô bé còn hỏi anh là anh có phải siêu nhân không?” Phó Quân Thâm thấp giọng cười, lạnh nhạt nói:

“Nhưng có rất nhiều người anh không cứu được.”

Doanh Tử Khâm xoa đầu anh, an ủi: “Không có ai là chúa cứu thế cả.”

Mấy giây sau, Phó Quân Thâm cảm thấy hơi sai sai: “Yểu Yểu?”

Doanh Tử Khâm lại vuốt tóc anh, không nhanh không chậm nói: “Vì em đang thử xem sờ đầu chó có cảm giác gì,

sao anh lại thích đến vậy.”

“Xoa đầu thì có gì vui chứ?” Một tay Phó Quân Thâm nắm cổ tay cô, tay còn lại bắt đầu cởi cúc áo cuối cùng của áo

sơ mi, lộ ra cơ bụng: “Sở chỗ này, hửm?”

Vẫn không lẳng lơ bằng.

***

Bốn người ở công viên giải trí Điện ảnh Toàn cầu chơi đến 10 giờ tối.

Lâm Thanh Gia cũng kiên nhẫn đợi đến 10 giờ ở bên ngoài mà không cảm thấy khó chịu.

Quản sự đứng dậy: “Lâm tiểu thư, họ đến rồi.”

Lâm Thanh Gia ngẩng đầu, nhìn qua.

Ôn Thính Lan và Adele bước vào quán cà phê này.

Quản sự lập tức lên đón, rất cung kính nói: “Tiểu thư Milton, chào cô, vị này là…?”

Ông ta chỉ biết là phải gặp Adele, cũng đã nhận được ảnh của cô ấy, không ngờ lại có người khác nữa.

“Đàn… đàn anh của tôi, năm hai khoa cơ giới.” Adele nói: “Ôn Thính Lan, tên hay đúng không? Anh ấy cũng rất lợi

hại, làm nổ phòng thí nghiệm cũng…”

Ba chữ “nhiều hơn tôi” còn chưa nói ra, miệng cô ấy đã bị ấn lại. Ngón tay của thiếu niên khô ráo mà ấm áp, rất có

sức mạnh.

Adele bị giam lại, không thể nói gì, chỉ có thể hỏi bằng mắt…

Anh bịt miệng em làm gì?

Ôn Thính Lan nhanh chóng bỏ xuống, hoàn toàn không nhìn quản sự và Lâm Thanh Gia: “Xin lỗi.”

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng quản sự hẫng mất một nhịp.

Vì cái họ Milton này mà địa vị của AdeleởĐại học Norton rất cao,vậy mà cô ấy lại ngoan ngoãn,nghe lời như vậy?

Xem ra thiếu niên này càng đáng coi trọng hơn,không biết có cơ hội để mời về gia tộc Taylor không?

Có điều khả năng này là không lớn.

Quản sự thầm đổ mồ hôi,lúc này mới quay đầu,giới thiệu Lâm Thanh Gia:“Lâm tiểu thư,đây là tiểu thư Adele Milton,người thừa

kế duy nhất của gia tộc Milton.Đây là cậu Ôn Thính Lan,đều là thiên tài của khoa cơ giới tại Đại học Norton,một vài vũ khí nóng

của gia tộc được muaởkhoa cơ giới Đại học Norton đấy … Lâm tiểu thư?”

Quản sự kỳ lạ quay đầu, nhìn thấy Lâm Thanh Gia vẫn ngồi tại chỗ, siết cốc cà phê, ngẩn người.

“Lâm tiểu thư, cô sao vậy?” <1br>

“Cảm thấy cậu Ôn trông quen quen.” Lâm Thanh Gia rất nhanh đã hồi thần: “Suýt nữa là nhận lầm rồi, mong mọi

người đừng trách0.

Cô ta cười lạnh nhạt, ánh mắt trong suốt.

Vẫn là bộ dạng dịu dàng ấy, không hề có một chút ngại ngùng và khó xử n6ào.

Lâm Thanh Gia có thể ở lại đại gia tộc cổ võ khắc nghiệt, tàn bạo lâu như vậy, lại không phải thành viên của chi

chính 0nhà họ Lâm, cô ta đã luyện thành tính khôn khéo từ lâu rồi.

“Trông quen quen?” Adele đi theo Ôn Thính Lan lâu như vậy, cũng4 hiểu được tiếng Trung: “Thính Lan, anh quen

cô ấy sao?”

Ôn Thính Lan rất bình tĩnh: “Không quen.”

Lâm Thanh Gia mí5m môi, cố giữ cho vẻ mặt không thay đổi.

“Chắc chắn là cậu ôn đây không quen rồi. Lâm tiểu thư vẫn luôn ở trong giới cổ võ. Giới cổ võ là một nơi khép

kín.” Quản sự cười nói: “Nếu hai người muốn đến đó thì bảo Lâm tiểu thư dẫn đi.”

“Cô ấy là đại tiểu thư của nhà họ Lâm, địa vị tại giới cổ vũ cũng số một số hai.”

Phản ứng của Ôn Thính Lan vẫn hờ hững như cũ: “Lợi hại lắm sao?”

“Không lợi hại gì đâu, chỉ là hư danh mà thôi.” Lâm Thanh Gia mỉm cười ngắt lời: “Tôi cũng có rất nhiều chuyện

không thể tự quyết định được.”

“Không mang gì quý giá đến.” Cô ta lấy hai chiếc hộp gỗ đàn ra, đẩy sang: “Là một số đan dược tôi tự luyện, nếu

không chê thì xin hai vị nhận lấy.”

“Quả thật là không quý giá gì.” Adele cắn chiếc kẹo mút, liếc một cái, có gì nói đó: “Tôi từng thấy đan dược tốt hơn

thế này nhiều.”

Doanh Tử Khâm đưa cô ấy và Ôn Thính Lan đến giới cổ vũ, đến nhà họ Diệp.

Adele đương nhiên cũng nhìn thấy đan dược do Doanh Tử Khâm luyện.

Giới cổ y luyện dược và thuật luyện kim có điểm giống nhau nhưng cũng không hoàn toàn tương đồng. Nghiên

cứu kỹ cũng có rất nhiều điểm khác biệt.

Còn kém xa so với chị của cô ấy.

“Xin lỗi.” Nụ cười của Lâm Thanh Gia không hề thay đổi, mang theo chút xin lỗi: “Đi vội, trong nhà cũng không

chuẩn bị đan dược quá quý giá.”

“Thế này đi, hai vị có thể cho tôi địa chỉ, tôi sẽ gửi chút đan dược đến.”

“Không cần, không thiếu.” Adele phất phất tay: “Gặp cũng gặp rồi, chúng ta đi thôi.”

Không đợi quản sự giữ lại, cô ấy đã kéo thiếu niên bên cạnh rời khỏi quán cà phê.”

Ôn Thính Lan trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng mở lời: “Adele, em cảm thấy anh giống Lâm tiểu thư không?”

“Giống sao?” Adele nhìn cậu một hồi lâu: “Không nhìn ra.”

Lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em thấy người phương đồng các anh trông khá giống nhau, đương nhiên anh là người

đẹp trai, ánh mắt em cũng rất tinh đúng không?”

Trán Ôn Thính Lan giật giật, khóe môi hơi rũ xuống: “Cũng được.”

Dù sao thì Adele cũng là một người phương tây, thấy người phương đông nào cũng giống nhau.

Cậu cũng vậy.

Đến giờ cậu vẫn cảm thấy hai đàn anh của mình rất giống nhau, nhưng các bạn học đều nói không hề giống.

Nếu cậu biết hôm nay theo Adele đến đây để gặp Lâm Thanh Gia, chắc chắn cậu sẽ không đi.

****

Giới cổ võ.

Trên đường trở về, Lâm Thanh Gia vẫn cảm thấy mất hồn mất vía.

Tay cô ta hơi siết chặt.

Ôn Thính Lan có chướng ngại tâm lý, cậu khôi phục được đã khiến cô ta cảm thấy rất bất ngờ rồi, vậy mà cậu lại

còn học Đại học Norton nữa.

Gia chủ Taylor đã phổ biến cho cô ta biết sự lợi hại của Đại học Norton rồi. Không có bất cứ đội lính đánh thuê cấp

S nào có thể sánh được với bộ phận hành động của Đại học Norton.

Lâm Thanh Gia mím môi, nhẹ nhàng thở dài, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái, khó tránh khỏi việc

hơi hối hận.

Quy luật cá lớn nuốt cá bé của giới cổ vũ nói cho cô ta biết, mối quan hệ cực kỳ quan trọng, vì thế cô ta bắt buộc

phải luôn giữ gìn hình tượng của bản thân.

Nhưng với bộ dạng hiện giờ của Ôn Thính Lan, hiển nhiên là cậu không muốn có quan hệ gì với cô ta.

Đáng tiếc…

***

“Thanh Gia.” Lâm Cẩm Vân đặt quyển sách trong tay xuống, giọng nói dịu dàng: “Gặp được thiên tài của Đại học

Norton mà gia chủ Taylor nhắc đến chưa?”

Lâm Thanh Gia gật nhẹ: “Gặp được rồi, quả thật đều là thiên tài thiếu niên.”

“Tình hình thế nào rồi?”

“Bố, họ là sinh viên khoa cơ giới, không giúp ích được gì cho chúng ta. Sinh viên khoa luyện kim và chiêm tinh thì

con chưa gặp được.”

“Khoa cơ giới ư.” Lâm Cẩm Vân cau mày: “Thôi, làm quen trước cũng được.”

Đạn hạt nhân quả thật có thể giúp nhà họ Lâm san phẳng tất cả. Nhưng không được cổ võ giả dẫn vào, người ngoài

không vào được. Nếu không vào được giới cổ võ thì không thể gây hại cho giới cổ võ.

Trước mắt sinh viên khoa cơ giới quả thật không giúp ích quá nhiều cho họ.

Lâm Thanh Gia cười nói: “Bố nói phải, mối quan hệ rất quan trọng.”

Cô ta hơi cúi xuống, cụp mi.

Còn về Ôn Phong Miên, bất kể thế nào đi chăng nữa, ông cũng không thể sánh với Lâm Cẩm Vân. Nhà họ Kỷ chỉ là

một gia tộc nghiên cứu của thế giới thế tục, sao có thể sánh với nhà họ Lâm?

Nếu lão tổ tông nhà họ Lâm đi ra, ông ta có thể dễ dàng hủy diệt một thành phố lớn với nhân khẩu chục triệu

người.

Lựa chọn của cô ta không sai.

“Đúng rồi, đại trưởng lão tìm con.” Lâm Cẩm Vân lại nói: “Con đi gặp ông ấy đi. Gặp xong thì ta cùng con đến giới

cổ y một chuyến.”

Lâm Thanh Gia cần vài loại thảo dược, chỉ có Trà thánh mới có.

Họ bắt buộc phải gặp được Trà thánh.

Lâm Thanh Gia lui xuống, đến chỗ của đại trưởng lão. Trên bồ đoàn, đại trưởng lão ngồi xếp bằng, ngẩng đầu lên:

“Đến đây nào Thanh Gia. Vẫn là chuyện của mẹ cháu. Cổ thần y và sư phụ cháu cũng không chữa được, cháu biết

nên làm gì rồi đúng không?”

An Nhu Cần là một bà điên, tiếp tục ở lại nhà họ Lâm cũng không thích hợp.

Lâm Cẩm Vân đã bỏ vợ rồi.

Lâm Thanh Gia cất lời: “Đế đô có bệnh viên chuyên môn, gọi là bệnh viện tâm thần, cũng có nhân sĩ chuyên nghiệp

trông coi, có thể đưa mẹ cháu đến đó.”

Cô ta cũng không thể chịu được An Nhu Cần nữa rồi.

Bà điên An Cẩn Nhu bây giờ có thể đả thương tất cả mọi người.

Bà ta tính toán cả cuộc đời cũng không thể ngờ được bản thân sẽ có kết cục như thế này.

“Cũng được.” Đại trưởng lão phất phất tay: “Mẹ cháu vốn là người thường, không cần tiếp tục ở giới cổ võ nữa.

Bảo hộ vệ đưa đến bệnh viện mà cháu nói đi, nộp tiền trọn đời cho bà ta.”

“Sau này bà ta có thế nào thì cũng không liên quan đến chúng ta nữa.”

Lâm Thanh Gia ôm quyền: “Chuyện đã được giải quyết rồi, Thanh Gia cáo lui.”

Đại trưởng lão nhìn bóng lưng của cô ta, cau mày.

Nếu Lâm Thanh Gia là người nhà họ Lâm thì với thủ đoạn của mình, cô ta hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vị gia

chủ. Song cô ta không phải

Đây là một chuyện rắc rối.

Đại trưởng lão có thích Lâm Thanh Gia đến đâu đi chăng nữa cũng cảm thấy huyết thống quan trọng hơn.

Ông ta ngẫm nghĩ, quyết định thương lượng với những trưởng lão khác của nhà họ Lâm một chút, vẫn nên cho

Lâm Thanh Gia lấy chồng trong gia tộc mình thì tốt hơn.

***

Ngày mùng sáu tháng một, một vài học viện của Đại học Đế đô đã thi xong và được nghỉ.

Lớp thực nghiệm sinh hoá mà Kỷ Ly đang học vẫn còn sáu môn nữa chữa thi.

Giải quyết xong chuyện nhà họ Kỷ, cô ấy cũng yên tâm học tập.

Doanh Tử Khâm mang cơm do bà Kỷ nấu cho Kỷ Ly. Đưa xong, cô gọi điện báo Ôn Phong Miên một tiếng rồi đến

giới cổ võ.

Cô chuẩn bị bế quan hơn một tháng nghỉ này.

Nhưng thời gian ngắn như vậy, e rằng vẫn chưa đủ để đột phá lên tông sự cổ vũ.

Doanh Tử Khâm quay đầu: “Anh thấy em tham gia trận đấu sinh tử thì thế nào? Như vậy sẽ nâng cao tu vi nhanh

hơn.”

Nghe câu này xong, ánh mắt Phó Quân Thâm sâu lại: “Em từng đồng ý với anh là không mạo hiểm rồi.”

“Em chỉ hỏi thôi.” Doanh Tử Khâm chống tay vào cằm: “Đang nghĩ làm thế nào để nâng cao tu vi nhanh hơn.”

“Cổ y của bọn em không phải là có cái gọi là cân bằng âm dương, trong thư tịch còn có song tu à?” Phó Quân Thâm

kéo kéo cổ áo, cười đến yêu nghiệt: “Anh tu luyện giúp em.”

Doanh Tử Khâm nhìn anh một cái: “Anh đọc nhiều tiểu thuyết tu tiên quá rồi.”

Chuyện này căn bản là không tồn tại trên Trái đất.

Phó Quân Thâm chống tay lên đầu, bất lực: “Được rồi, chọc em thôi, đừng coi là thật.”

Bạn nhỏ càng ngày càng khó chọc rồi, lại còn thích giảng đạo lý với anh nữa.

Phó Quân Thâm đưa Doanh Tử Khâm đến Đan Minh xong liền đến Tư Pháp đường.

Đoàn trưởng lão của Tư Pháp đường và các cung phụng đều rất ngạc nhiên, tại sao thời gian Ảnh ở Tư Pháp đường

gần đây lại dài như vậy, trước đây hai năm cũng không thấy bóng người.

Doanh Tử Khâm lấy đan dược từ Đan Minh, sau đó trở về nhà họ Diệp.

Lúc này, nhà họ Diệp đang có người khác.

Bước chân Doanh Tử Khâm dừng lại, cảm giác được sự chuyển động của nội kình.

“Doanh tiểu thư.” Diệp Linh nhanh chóng tiến lên: “Họ…”

“Cô chính là Doanh Tử Khâm, vị luyện được sự đó?” Thấy cô gái, người đàn ông trung niên tiến lên một bước: “Tôi

xin tự giới thiệu, tôi là đội trưởng đội hộ vệ của nhà họ Từ giới cổ võ. Lão tổ tông nhà họ Từ chúng tôi có tu vi cổ võ

là 208 năm.”

Lão tổ tông có tu vi này,nhà họ Từ là gia tộc tầm trung của giới cổ vũ,không phân cao thấp với nhà họ Lăng.

“Gia chủ của chúng tôi đổ bệnh,cần một loại đạn dược.Loại đạn dược này chỉ có tiểu thư Thanh Tuyết,công tử Phục Trầm và cô có

thể luyện ra được.”Người đàn ông trung niên nói tiếp:“Phiền cô theo chúng tôi đến nhà họ Từ một chuyến,chúng tôi sẽ cung cấp

dược liệu.”

Đến mắt Doanh Tử Khâm cũng lười nhấc lên:“Không đi.”

“Cô đừng tưởng cô luyện được thuốc,có danh tiếngởĐan Minh thì rất tài ba nhé.Cô có biết cô kém tiểu thư Thanh Tuyết nhiều thế

nào không?”Người đàn ông trung niên cau mày:“Thanh niên bây giờ không biết khiêm tốn,đừng có mà cành cao như thế.”

Năm nay người đàn ông trung niên mới 100 tuổi, với tuổi thọ của cổ võ giả mà nói thì đây mới là tuổi tráng niên, có

điều quả thực cũng 1sống rất lâu rồi.

Ông ta coi thường nhất là giới trẻ hiện nay, có chút thiên phú là bắt đầu cậy tài khinh người, kiêu căng ngạ0o mạn.

Đã không biết khiêm tốn, còn không biết kính già yêu trẻ?

Bị xa hoa truỵ lạc của thế giới thế tục làm cho mê mẩ6n rồi.

Ở giới cổ võ, càng là gia tộc lớn thì càng ghét và bài xích thế tục. Bởi vì những gia tộc này đều đã ở giới cổ vũ từ rấ0t

lâu rồi, chưa từng ra thế giới bên ngoài bao giờ.

Giọng Doanh Tử Khâm lạnh tanh: “Ông già, nhớ chuẩn bị một cỗ quan tài, biế4t đâu hôm nào đấy lại đi luôn đấy.”

Người đàn ông trung niên sầm mặt xuống: “Cô nói cái gì?”

“Các vị, nếu tiểu thư Tha5nh Tuyết và công tử Phục Trầm đều có thể luyện, vậy tại sao các người lại phải đến tìm

Doanh tiểu thư cho bằng được?” Diệp Linh không nhịn được mà cất lời: “Đã chê rồi còn tìm cô ấy, các người có…”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng liếc một cái, hùng hổ bức người: “Ở đây đến lượt cô nói chuyện sao?”

Nội hình trong người ông ta tuôn ra, khí thế đánh ập về phía Diệp Linh.

Sắc mặt Diệp Linh tái đi trong chớp mắt, cơ thể lắc lư.

Vì cô ấy cũng có thiên phú cổ y, “phế vật” song tu cổ y cổ võ, tu vi cổ vũ của cô ấy không cao, còn chưa đến mười

năm.

Dù người đàn ông trung niên chỉ dùng khí thế cố ý áp bách Diệp Linh cũng có thể khiến cô trọng thương.

Doanh Tử Khâm ấn bả vai Diệp Linh, một lần nữa cất lời: “Không luyện, cút.”

Cuối cùng người đàn ông trung niên cũng thay đổi sắc mặt, ông ta cười lạnh: “Cô nói không luyện là không luyện?

Chuyện này do cô quyết ư?”

Ông ta nói rồi vươn tay ra, trực tiếp vồ về phía vai của cô gái.

“Muốn chết.”

Một tiếng quát giận dữ vang lên, một luồng nội hình từ xa đánh đến.

Cuồng phong cuồn cuộn, tay của người đàn ông trung niên còn chưa chạm vào quần áo của Doanh Tử Khâm thì đã

bị gió hất cho lộn nhào, “rầm” một tiếng, mặt đập xuống đất.

Diệp Trường Không đứng ở đằng trước, râu tóc bay phất phơ.

Người đàn ông trung niên khạc ra một ngụm máu, miễn cưỡng ngẩng đầu, thần sắc thay đổi trong phút chốc:

“Tông sự cổ võ?!”

Gia tộc nhỏ như nhà họ Diệp vậy mà lại có một tông sự cổ vũ?

Nếu có tông sự cổ vũ, sao họ còn ở lại cái nơi nhỏ bé này?

Theo quy định, sau khi một gia tộc có tông sự cổ vũ, Tư Pháp đường lập hồ sơ thì sẽ được chia cho một số tài

nguyên nhất định.

Nhà họ Diệp có tông sự cổ võ sẽ có địa bàn lớn hơn.

Giới cổ võ cụ thể lớn bao nhiêu, không ai đặc biệt thống kê qua.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!