Hiếm có cổ y nào có thể thông thạo cả châm pháp và đan dược, thường thì họ chỉ giỏi một trong hai phương diện
này.
Đương nh1iên, thiên tài cổ y là phải biết cả hai, Mộng Thanh Tuyết là vậy, Lâm Thanh Gia cũng vậy.
Chỉ có điều có quá ít cổ y như h0ai người bọn họ.
Cổ thần y khá giỏi châm pháp, đương nhiên khả năng điều chế thuốc cũng không tệ, có điều vẫn chưa đạt đến6
trình độ cao nhất.
“Được Cổ thần y ngài nhận làm học trò đúng là vinh hạnh của cô ấy.” Quản sự lên tiếng: “Cô ấy nhất địn0h sẽ tới.”
Bao nhiêu cổ y muốn gia nhập Thiên Y môn đều bị chặn ngoài cửa. Huống hồ Cổ thần y còn là đệ tử đời thứ hai
của4 Thiên Y môn.
Những người đồng trang lứa với ông ta, hoặc đã có học trò, hoặc về cơ bản là không ra ngoài. Cô y giả bậc nà5y thì
chỉ có các vị tổ tông của gia tộc cổ vũ mới mời được bọn họ. Ngay cả Lâm Cẩm Vân cũng không mời nổi Cổ thần y.
Quản sự không ngờ một thành viên cấp bốn của Đan Minh lại được Cổ thần y để mắt đến.
Cổ thần y bình thản đáp: “Đương nhiên.”
“Vậy để tôi đi trả lời Đan Minh ngay.” Quản sự cất tư liệu về thân phận của Doanh Tử Khâm đi: “Nhanh chóng bảo
cô ấy tới Thiên Y môn một chuyến.”
“Đi đi, à, đúng rồi, còn nữa.” Cổ thần y hờ hững nói: “Nếu cô gái này làm học trò của tôi thì rút lui bên Đan Minh
đi. Cô ta sẽ không có thời gian lãng phí ở đó đâu.”
Ngay cả ông ta cũng phải học mười ba kim châm quỷ môn – một trong số những bộ châm pháp truyền thừa của
Thiên Y môn đến hai mươi năm.
Có cổ y tuổi thọ dài, cũng có cổ y đoản mệnh.
Ông ta biết mấy vị cổ y sống thọ, một là sư phụ Ngọc Hiển của ông ta, năm nay đã hơn một trăm năm mươi tuổi.
Còn sư tổ Phục Tịch của Thiên Y môn, ước chừng đã gần ba trăm tuổi, có thể sánh với các lão tổ tông của thế gia cổ
võ.
Nhưng cổ y có tuổi thọ ngắn thì nhiều hơn, nhất là nhà họ Mộng.
Đương nhiên, Cổ thần y biết Mộng Thanh Tuyết nhưng ông ta không quan tâm gì đến con người này.
Theo phỏng đoán của ông ta, Mộng Thanh Tuyết sống được quá ba mươi tuổi đã tính là kỳ tích.
Thiên tài thực sự chỉ có Lâm Thanh Gia.
Không biết Doanh Tử Khâm này có thể so sánh được với Lâm Thanh Gia hay không.
***
Đan Minh.
Lý đường chủ đã nhận được hồi âm của quản sự.
Đương nhiên ông ấy cũng đã nghe qua danh tiếng lẫy lừng của Cổ thần y, nhưng không ngờ Cổ thần y lại muốn
Doanh Tử Khâm rút khỏi Đan Minh.
Nhất thời, Lý đường chỉ có chút bối rối.
Đan Minh chỉ là liên minh của luyện dược sư, không giống với Thiên Y môn, rút lui sẽ không có hậu quả gì.
Nếu bị trục xuất hoặc chủ động rời khỏi Thiên Y môn thì sẽ phải trả lại tất cả những thứ đã học ở sự môn, tự phế tu
vi.
Lý đường chủ suy nghĩ hồi lâu rồi gửi tin nhắn cho Doanh Tử Khâm.
Bây giờ ông ấy cũng cảm thấy công nghệ cao tốt thật, không cần cho người chạy qua chạy lại.
Mấy vị đường chủ khác đều ngưỡng mộ không hiểu tại sao điện thoại của ông ấy có thể lên được mạng, nhưng ông
ấy còn lâu mới nói cho họ biết.
[Doanh Tử Khâm]: Không cần, tôi không đi.
[Doanh Tử Khâm]: Ông không cần cảm thấy áy náy, vốn dĩ tôi cũng không muốn đến Thiên Y môn.
Nhận được tin nhắn thứ hai, Lý đường chủ không khuyên nhủ nữa, lập tức gửi lại y nguyên câu trả lời của Doanh
Tử Khâm cho Thiên Y môn.
Cổ thần y không ngờ người bị từ chối lại là ông ta.
Ông ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý để dạy dỗ Doanh Tử Khâm một trận rồi mà.
“Mới tí tuổi đã cậy tài huênh hoang như vậy, không biết khiêm tốn thì không đi xa được đâu.” Cổ thầy y tức run cả
râu: “Tưởng tôi muốn nhận cô ta thật chắc.”
“Cô thần y, ngài đừng tức giận.” Quản sự vội trấn an: “Cô ta không bái ngài làm thầy là tổn thất của cô ta.”
Không vào Thiên Y môn sao học được mười ba kim châm quỷ môn và kim châm độ huyệt?
Ngay cả nhà họ Mộng cũng không có mấy chậm pháp này đâu.
“Việc gì lão phu phải tức giận với một con nhóc miệng còn hôi sữa.” Cổ thần y hừ lạnh một tiếng: “Cô ta thích thì
đến không thích thì thôi.”
Ông ta đứng dậy, nổi giận đùng đùng ra ngoài.
Vừa hay đụng phải Tề lão, sư phụ của Lâm Thanh Gia
Tề lão quan tâm hỏi: “Cổ sư đệ, đệ làm sao thế?”
Cổ thần y ưa thể diện, đương nhiên sẽ không nói ra chuyện mình bị từ chối nên nói lảng sang chuyện khác: “Sư
phụ có nói bao giờ sư tổ sẽ rời nói không?”
Tề lão lắc đầu: “Công tử Phục Trầm cũng không gặp được sư tổ chứ nói gì đến chúng ta.”
Phục Tịch ẩn cư ở nhà họ Phục, bà không ra ngoài thì chẳng ai tìm được.
“Nhưng mà mấy hôm trước sự phụ đã nói với ta một việc.” Tề lão suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Sư phụ nói sư tổ
còn một vị sư phụ nữa, người đó mới là truyền thừa chân chính của Thiên Y môn.”
Cổ thần y sửng sốt, buột miệng thất thanh: “Sư tổ còn sư phụ ư?”
“Suỵt, nói nhỏ thôi, chuyện này không thể truyền ra ngoài được.” Tề lão thì thầm: “Tất cả nguồn gốc của châm
pháp và cổ y đều do vị tổ sư này sáng tạo nên.”
“Ta nghe sư phụ nói sư tổ đang tìm sư phụ của bà ấy.”
Chòm râu của Cô thần y khẽ rung lên, ông ta cất giọng run rẩy: “Vị tổ sư này còn sống ư?”
“Ai mà biết.” Tề lão thở dài một tiếng: “Khai sáng cổ y… Thật không biết tổ sư là người tài năng tuyệt đỉnh thế nào.”
Cổ thần y cũng gật đầu tán thành.
Thứ bọn họ phải học lại là thứ người khác trực tiếp sáng tạo ra, khoảng cách chênh lệch lớn thật đấy.
“Cổ sư đệ, đệ bớt nóng tính lại đi.” Tề lão lại nói: “Ta còn có việc, đi trước đây.”
Sắc mặt Cổ thần y có chút khó coi.
Ngọc Hiên chỉ có ông ta và Tề lão là học trò, nhưng vì ông ta không có học trò nên so ra, địa vị của Tề lão cao hơn
ông ta. Cổ thần y khẽ cắn răng, quyết định hạ mình đến Đan Minh một chuyến.
***
Bên kia, Đại học Đế đô.
Mặc dù kỳ nghỉ Tết dương đang đến gần nhưng thời điểm này vừa hay trùng với kỳ thi ở đại học nên thư viện và
các phòng tự học đều kín chỗ.
Vì Doanh Tử Khâm học tất cả các khoa nên cô được tự chọn các môn thi cuối kỳ.
Cô chọn một môn thi chuyên ngành ở ba học viện lớn, đồng thời chọn một môn thi của khoa tự động hóa, khoa kỹ
thuật thông tin điện tử và khoa hóa sinh.
Doanh Tử Khâm đã khéo léo từ chối tất cả bài thi có liên quan đến khoa tiếng Hoa.
Cô thật sự không muốn viết thêm một chữ nào.
“Giáo sư Tả, ba tấm vé khu A đêm hội giao thừa.” Doanh Tử Khâm đặt vé xuống: “Em để riêng cho thấy đấy.”
Cô cũng không có nhiều vé khu A, sau khi chia xong chỉ còn lại ba vé này.
Tả Lễ mừng rỡ: “Được được được, cảm ơn em, em Doanh, tôi đang có…”
Trước khi Tả Lê nhắc đến chuyện viết luận văn, Doanh Tử Khâm đã nhanh chân chuồn trước.
Tả Lê: “…”
Ngoài trời có tuyết rơi, cô đội mũ lên.
Đúng lúc này, tiếng di động vang lên.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Lý đường chủ đã học được cách gọi qua WeChat.
“Doanh tiểu thư, Cổ thần y đích thân đến đây, vẫn muốn nhận cô làm học trò.” Ông ấy ngập ngừng: “Ông ấy đang
ở đây, tôi đưa điện thoại cho ông ấy nhé.”
Cổ thần y rất ghét dùng những thiết bị công nghệ cao này nhưng vẫn đưa tay nhận lấy điện thoại di động trong tay
Lý đường chủ: “Cô bé, mỗi người chúng ta nhún nhường một bước. Cô vẫn có thể ở lại Đan Minh.”
“Vào Thiên Y môn, cô là đệ tử thân truyền duy nhất của ta. Vượt qua sát hạch, cô sẽ có cơ hội gặp tổ sư, hơn nữa…”
Ông ta còn chưa nói xong, Doanh Tử Khâm đã lạnh lùng cắt ngang: “Không đi, khỏi hứa hẹn, còn hỏi nữa là tôi
chặn đấy.”
Cô cúp điện thoại.
Phó Quân Thâm đang đợi cô ở cổng trường đại học, anh không lái xe, hai người che ô đi về.
Thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô, anh xoa xoa đầu cô, hỏi: “Yểu Yểu, em sao thế?”
“Có người muốn nhận em làm đồ đệ.” Doanh Tử Khâm không giấu giếm, cô ngáp một cái: “Em từ chối rồi, phiền
lắm.”
Cổ thần y chỉ có chút y thuật đó mà còn đòi dạy cô cơ à?
Cô dạy ngược ông ta thì có.
Phó Quân Thâm cũng không hỏi nhiều, cặp mắt đào hoa của anh khẽ cong lên: “Yêu Yểu của chúng ta được chào
đón quá nhỉ, ngày nào cũng có người tranh giành.”
“Ừ.” Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, dài giọng: “Của anh.”
Ngón tay Phó Quân Thâm hơi cứng đờ, cổ họng cũng nghèn nghẹn.
Cô nhóc này, lại bắt đầu đấy.
Tiếp tục như vậy thì anh thật sự không chống đỡ được mất.
****
Sáu giờ tan học, dưới ánh mắt vừa ghen tỵ vừa ngưỡng mộ của các giáo sư khác, Tả Lê vui vẻ cầm ba tấm vé về
nhà.
Vợ anh ta là fan hâm mộ của Tần Linh Du, cậu con trai năm tuổi cũng thỉnh thoảng cùng vợ anh ta đi xem phim của
Thượng Diệu Chi.
Sau khi đưa ba tấm vé cho vợ, Tả Lê vào phòng, lấy điện thoại ra gọi cho trung tâm vật lý quốc tế.
Năm hai mươi tuổi, Tả Lê bảo vệ luận văn đầu tiên, được trung tâm vật lý quốc tế tuyển dụng, sau đó anh ta đăng
liền mười mấy bài viết nữa, thành tích rất cao nên bây giờ anh ta có nhân viên tiếp nhận riêng.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối: “Xin chào, đây là trung tâm vật lý quốc tế, xin hỏi ngài có việc gì ạ?”
“Tôi là Tả Lê, khoa Vật lý, Đại học Đế đô… Đúng…” Tả Lê nói: “Không biết bài luận văn tôi gửi tới hồi cuối tháng
mười tiến triển thế nào rồi?”
Đã gần hai tháng rồi, theo tiến trình, tuy chưa có quyết định cuối cùng nhưng sao có thể không có chút tiến triển gì?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!