Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Cô vừa thốt ra câu này, bà Kỷ và Kỷ Ly đều ngẩn tò te.
Nhà họ Ký được phân đến tòa biệt viện này, kiến trúc vật liệu đều rất tốt, hiệu quả3 cách âm không thua kém gì
khách sạn năm sao.
Còn cách một tầng cửa, khiến họ không nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, thế mà sao Doa1nh Tử Khâm lại
nghe thấy bọn họ nói chuyện được?
Bà Kỷ mấp máy môi, không biết phải trả lời thế nào: “Yêu Yểu, chuyện này.”
Đúng 9là bà Kỷ không muốn để chuyện này quấy rầy người khác nữa.
Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của Kỷ Nhất Hàng, ông sắp phải quay về phòng th3í nghiệm, tiếp tục tiến hành
nghiên cứu.
Thí nghiệm mà ông tham gia có kỳ hạn là một năm.
Đến cuối năm sẽ phải báo cáo kết quả th8í nghiệm, sau đó đối đầu với Kỷ Nhất Nguyên.
Nhưng bên phía Kỷ Nhất Nguyên người đồng thể mạnh, nghe nói còn mời cả Nhan Nhược Tuyết làm tham mưu.
Đừng nói là Kỷ Nhất Hàng, nhanh còn lại của nhà họ Kỷ cũng khó địch lại nổi.
Nhưng mà chỉ cần thí nghiệm không thất bại, thì sẽ không bị Kỷ Nhất Nguyên tóm được sơ hở làm to chuyện lên.
Nếu Kỷ Nhất Hàng biết chuyện Nhan Nhược Tuyết nhắm vào Kỷ Ly, thí nghiệm chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.
Còn Ôn Phong Miên vừa mới quay về nhà họ Kỷ cũng khó tự bảo vệ mình.
Doanh Tử Khâm lại là vãn bối.
Bà Ký định tự mình giải quyết.
Doanh Tử Khâm bước vào trong, hơi ngước mắt lên: “Nhan Nhược Tuyết là ai?”
Bà Kỷ thở dài, thấy chuyện không giấu được nữa, chỉ đành nói: “Nhan Nhược Tuyết là một nhân tài trong lĩnh vực
nghiên cứu khoa học được nhà họ Kỷ chiêu mộ vào gia tộc, đến lúc hai mươi tuổi, hiện giờ cô ta hai mươi chín tuổi,
nhưng đã có đến 13.940 điểm cống hiến”
Trong viện nghiên cứu của nhà họ Kỷ, có một bảng xếp hạng công huân, thứ tự sắp xếp theo điểm số từ cao xuống
thấp.
Xếp tốp trên đều là những người đã về hưu, dù sao thì thời gian nghiên cứu của họ cũng rất dài.
Nhưng Nhan Nhược Tuyết là người duy nhất dưới bốn mươi tuổi mà có thể chen chân vào tốp 50 bảng cống hiến.
Cô ta có tiềm lực vô hạn trong tương lai, nội viện đang tích cực bồi dưỡng. Bên phía châu Âu có dự án liên kết
nghiên cứu nào, cũng đều để Nhan Nhược Tuyết đi đại diện cho nhà họ Kỷ.
Cấp bậc các hạng mục nghiên cứu của nhà họ Kỷ cũng được xếp hạng theo chữ cái, cấp D là thấp nhất, cấp SS là cao
nhất.
Thí nghiệm trên đảo nhỏ mà Ôn Phong Miên tiến hành năm xưa là thí nghiệm cấp SS duy nhất trong lịch sử của
nhà họ Kỷ.
Cấp bậc của hạng mục nghiên cứu càng cao, thì sẽ càng lấy được nhiều điểm cống hiến.
Tương ứng cũng sẽ nhận được càng nhiều tài nguyên do nội viện phân phối.
Trước mắt điểm cống hiến của Kỷ Nhất Hàng vừa vượt mốc 5000.
“Nhưng mà so với bố cháu thì vẫn còn kém chút.” Bà Kỷ nói xong mỉm cười, trong giọng nói có chút cảm thán:
“Năm đó trước khi cậu ấy mất tích, điểm cống hiến đã vượt mốc 15.000 rồi, đúng là rất tài giỏi”
Nhưng bởi vì nhà họ Kỷ cho rằng Ôn Phong Miên đã chết, cho nên đã xóa bỏ tên ông khỏi bảng cống hiến.
Nội viện cũng đã đưa ra quyết sách, chỉ cần Ôn Phong Miên có thể hoàn thành dự án nghiên cứu lần này thì sẽ khôi
phục lại chức vị và điểm cống hiến của ông.
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Điểm cống hiến có thể bị trừ không?”
“Có thể” Vẻ mặt bà Kỷ trở nên nghiêm trọng: “Thí nghiệm thất bại sẽ bị trừ điểm, nếu đem đến tổn thất cho nhà họ
Kỷ thì sẽ bị trừ càng nhiều”
Doanh Tử Khâm dường như nghĩ đến điều gì: “Cháu nhớ rồi”
“Cái người tên Nhan Nhược Tuyết này, có thể làm lơ thì hãy làm lơ” Bà Kỷ lắc đầu: “Bác và bác hai cháu thật không
ngờ, dự án nghiên cứu mới của cô ta lại nhắm trúng Tiểu Ly”
Nhan Nhược Tuyết đã nhìn trúng ai vào phòng thí nghiệm thì trước nay đều không cần đánh tiếng, cứ trực tiếp báo
thẳng lên nội viện.
Nhưng đúng là trong nhà họ Kỳ không có ai từ chối gia nhập vào hạng mục nghiên cứu của cô ta, Kỷ Ly là người
đầu tiên.
“Chị họ, sáng ngày mai, chị đi với em đến Đại học Đế Đô một chuyến” Doanh Tử Khâm suy ngẫm trong giây lát,
điềm đạm nói: “Yên tâm, hồ sơ của chị tuyệt đối sẽ không bị trả về.”
Kỷ Ly ngẩn người, sau đó nhíu mày: “Doanh thần, Nhan Nhược Tuyết có tiếng nói rất lớn ở khoa Sinh học, cũng tại
chị, biết sớm thế này chị đã chẳng điền khoa Sinh học rồi.”
“Không cần đi khoa khác” Doanh Tử Khâm nhướng mày: “Đến lúc đó cứ đi tìm hiệu trưởng để hỏi”
Cô quay đầu sang nói với bà Kỷ: “Bác gái, mọi người đã giúp cháu, cháu cũng sẽ giúp mọi người”
Bà Kỷ sững người: “Yêu Yểu?”
“Cháu đi nghỉ ngơi trước.” Doanh Tử Khâm ấn lên bả vai bà Kỷ: “Đợi lát nữa bố và bác cháu về, bác đừng quá lo
lắng”
Bà Kỷ vẫn còn hơi choáng váng, đờ đẫn gật đầu.
Cho đến tận khi Doanh Tử Khâm vào phòng, bà mới chậm chạp quay sang Kỷ Ly: “Tiểu Ly, em họ con.”
“Con cũng không biết đâu” Kỷ Ly gãi gãi đầu, cũng rất hoang mang: “Nhưng mà người trong Super topic đều nói,
chỉ cần là chuyện Doanh thần đã hứa thì nhất định em ấy sẽ làm được, mọi người đều có thể tin tưởng em ấy”
“Đứa trẻ này… Trong lòng bà Kỷ chấn động, bà lẩm bẩm: “Thành tựu sau này sẽ rất đáng sợ”
Lời hứa, hai chữ đơn giản, nhưng không phải ai cũng có thể thực hiện được.
Lời hứa quân tử nặng tựa ngàn vàng.
Ngừng một lúc, bà Kỷ lại hỏi: “Super topic là cái gì?”
“Ô, là một chốn lạc thú” Kỷ Ly rút điện thoại ra, cho bà Kỷ xem: “Bên trong toàn là người hâm mộ của Doanh thần,
ấy, không phải, nói người hâm mộ cũng không chính xác, em ấy không phải ngôi sao, nói chung là một nơi để
những người yêu thích em ấy tập hợp lại với nhau.”
Bà Kỷ gật gù: “Để mẹ follow thử xem sao.”
Đúng là bà không hiểu mấy thứ này của giới trẻ lắm, thường ngày hoạt động giải trí duy nhất của bà là xem tivi và
đọc báo.
Bà Kỷ follow Super topic của Doanh Tử Khâm xong thì như phát hiện ra một thế giới mới, đó là
Bên trong có rất nhiều ảnh của Doanh Tử Khâm.
Tấm sau đẹp hơn tấm trước.
Bà Kỷ bấm vào từng tấm một lưu về, còn dùng một tấm làm màn hình điện thoại, thay vào tấm ảnh của Kỷ Nhất
Hàng.
Kỷ Ly cũng vui vẻ đăng một bài viết trong Super topic.
[Chị em ơi, tôi hạnh phúc quá, Doanh thần là em họ của tôi, hôm nay em ấy đã giúp đỡ tôi, ngầu lòi level max, cảm
động muốn khóc luôn.]
Kỷ Ly cứ tưởng rằng sau khi mình đăng status này lên, bên dưới sẽ có các bình luận khen ngợi Doanh Tử Khâm
giống như cô.
Kết quả mấy phút sau, bình luận tăng lên nhanh chóng, nhưng đều là mấy lời cợt nhả trêu chọc.
[Ha ha, Doanh thần còn là vợ tôi cơ, cô ấy đang ôm tôi ngủ đây này.]
[Thể thì tôi là bé cưng nhà Doanh thần [Chim cánh cụt]]
[Tránh ra anh chị em ơi, để tôi đánh thức cho, sao đứa nhỏ này từ sớm đến khuya chỉ biết nằm mơ thể.]
Kỷ Ly: “..”
Cô ấy u uất thoát khỏi Weibo, đến thư phòng học tiếp.
***
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Doanh Tử Khâm và Kỷ Ly đến Đại học Đế Đô.
Kỷ Ly từng đến Đại học Đế đô ấy lần, có điều mấy lần trước đều là đến tham quan, chứ chưa bao giờ bước vào tòa
nhà làm việc.
Cô ấy theo Doanh Tử Khâm rẽ trái rẽ phải, đến một tòa nhà độc lập, sau đó đi lên trên, dừng lại trước một cánh cửa.
Kỷ Ly vốn dĩ rất bình tĩnh, cho đến khi cô ấy nhìn thấy hàng chữ trên cửa phòng làm việc.
Tay cô ấy run lên, bước chân cũng loạng choạng: “Doanh thần, em đừng nói là em định đưa chị đến đây nhé?”
Doanh Tử Khâm nhìn liếc nhìn sáu chữ “phòng làm việc của hiệu trưởng”: “Có vấn đề gì à? Hiệu trưởng có thể trực
tiếp nhận hồ sơ học bạ của chị mà”
Kỷ Ly ngơ ngác: “Đúng, đúng là vậy, nhưng mà.”
Hiệu trưởng Đại học Đế Đô tên là Trần Tuấn Tiên, là một viện sĩ được mọi người sùng bái, năm nay đã ngoài sáu
mươi tuổi.
Ở Đại học Đế đô, ông chỉ xuất hiện vào lễ khai giảng và tốt nghiệp, bình thường cũng ít ngồi trong phòng làm việc.
Cùng thuộc lĩnh vực học thuật, Kỷ Ly đã đọc không ít tin tức có liên quan đến Trần Tuấn Tiên.
Danh vọng của Trần Tuấn Tiên rất cao, nhưng không phải vì thành tựu nghiên cứu của ông nhiều. Mà bởi vì trong
thời gian ông còn dạy học, đã bồi dưỡng ra rất nhiều nhân tài.
Ông là người chính trực, xưa nay đều dứt khoát nói không với những hành vi không chính đáng.
Ngoại trừ một vài trường hợp cá biệt, Đại học Đế đô có tác phong dạy và học nghiêm túc, dưới sự chỉ đạo của ông,
trường đã mau chóng chen vào hàng ngũ các trường đại học hàng đầu thế giới.
Nội viên nhà họ Kỷ cũng không móc nối được quan hệ với hiệu trưởng Đại học Đế Đô.
Nhan Nhược Tuyết cũng chỉ có quyền uy ở khoa Sinh học, còn đặt trong toàn bộ trường thì thực ra vị thế của cô ta
chẳng có gì đáng kể.
“Hôm qua em đã liên hệ với hiệu trưởng rồi, hôm nay ông ấy có ở phòng làm việc, chúng ta vào thôi” Doanh Tử
Khâm gõ cửa.
Bên trong quá nhiên truyền ra một tiếng “mời vào”
Kỷ Ly vẫn còn đang ngơ ngác, Doanh Tử Khâm đã đẩy cửa tiến vào.
Cô ấy lắc đầu, cũng tiến vào theo.
Trong phòng làm việc có một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi, toàn thân từ trên xuống dưới toát lên vẻ tri thức,
rất thân thiện.
Khi nhìn thấy người mà cô ấy chỉ có thể nhìn thấy trên ảnh, Kỷ Ly lập tức câm nín: “.”
Trong lúc hoang mang, cô ấy chợt nhớ ra, thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp như Doanh Tử Khâm quả thực khác biệt.
Điểm tuyệt đối, còn được mười trường đại học lớn trên thế giới cũng gửi lời chúc mừng, chắc trên đời không còn
người thứ hai được như vậy nữa.
Nhưng Kỷ Ly cũng không ngờ, Đại học Đế Đô lại xem trọng Doanh Tử Khâm đến vậy, hiệu trường lúc nào cũng sẵn sàng chờ, trong
khi xưa nay ông thường không quản những chuyện này.
“Trò Doanh.” Trần Tuấn Tiên đẩy gọng kính, vẻ mặt hòa ái: “Tối qua trò liên hệ với tôi, có chuyện gì gấp ư?”
“Có một chuyện khá quan trọng thưa thấy hiệu trưởng, em nghe nói học kỳ này Đại học Đế đồ mở một lớp thí nghiệm mới, với trang
thiết bị được đầu tư tốt nhất” Doanh Tử Khâm hơi trầm ngâm giây lát: “Là do khoa Sinh học và khoa Hóa học cùng nhau mở phải
không?”
Nghe đến đây, Trần Tuấn Tiên có chút kinh ngạc: “Trò chuẩn bị vào học lớp đó à?”