Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Trên màn hình lớn viết rõ ràng tên hai nhà đầu tư và số vốn đầu tư.
Tập đoàn Venus: 200 tỷ
Gia tộc Laurent: 100 tỷ
Tổng cộng 300 tỷ.
Bên dưới viết phòng thí nghiệm sẽ phân bổ 300 tỷ tiền vốn này như thế nào.
Dự án tàu mẹ vũ trụ1 này quá lớn, chỉ tính riêng tiền lương cho nhân viên nghiên cứu của phòng thí nghiệm đã
chiếm một phần lớn rồi.
Càng không n9ói còn phải mua nguyên vật liệu kim loại hiếm…
Tàu mẹ vũ trụ mà Hickman đưa ra khác với phi thuyền vũ trụ hiện giờ.
Tốc độ của nó phải thực sự đạt đến tốc độ ánh sáng, có thể đến hệ hành tinh cách đây mấy chục tỷ năm ánh sáng
giống với miêu tả của 8rất nhiều phim khoa học viễn tưởng.
Thông qua điều khiển các nút, tàu mẹ có thể thực hiện bước nhảy không gian, thực sự nhảy qua trăm triệu dặm.
Nhưng với trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ, căn bản là không thể khiến tàu mẹ vũ trụ thành công ra đời.
Ít nhất phải 50 năm nữa mới có thể.
Vì thế người trung niên mới từ chối đầu tư, bởi vì đây là cái động không đáy.
Nhưng bây giờ, con số 300 tỷ trên màn hình lớn dường như vả một cái vào mặt ông ta.
Sắc mặt người đàn ông trung niên tím tái.
Tập đoàn Venus thì còn có thể miễn cưỡng hiểu được, nhưng gia tộc Laurent thì sao?
…
Tất cả âm thanh cũng ngừng lại trong giây phút này. Bất kể là gia tộc Laurent hay Tập đoàn Venus, với châu Âu mà
nói, hai cái tên này đều là cú nổ lớn.
Giới truyền thông quên cả chụp ảnh, quay phim, người xem livestream cũng phát điên.
“Tiên tri hôm qua đầu? Mau ra đây đi. Đỉnh của chóp. Giáo sư Hickman người ta thực sự mời gia tộc Laurent và
Tập đoàn Venus đến rồi”
“Một lúc mời cả hai! Hickman đỉnh của đỉnh!”
“Cười muốn chết, mọi người nhìn thấy chưa? Mặt của người gia tộc Pastch xanh như tàu lá chuối. Hickman thèm
vào mà cần ông ta đầu tư, có gia tộc Laurent ở đây rồi”
“Trước đây tuy Tập đoàn Venus cũng đầu tư cho dự án nghiên cứu khoa học nhưng không nhiều thế này. Sao tôi
cảm thấy Tập đoàn Venus và gia tộc Laurent đang so găng với nhau thế nhỉ?”
“Bên ngoài tôi: Mọi người đừng đánh nữa! Thâm tâm tôi: Đánh nhau đề, đánh nhau đế!”
Hickman nhìn phản ứng của truyền thông và những người khác, thấp giọng nói: “Nhìn đi, cho họ sợ chết khiếp
chưa?”
Trợ lý rất vui vẻ: “Sợ chết khiếp rồi” Cô Doanh đúng là cô Doanh, vừa ra tay đã chấn động tất cả.
Ban đầu Tập đoàn Venus chỉ định đầu tư 30 tỷ nhưng cuối cùng lại thay đổi chủ ý.
Hai trăm tỷ!
Trợ lý hỏi lý do, đối phương cho hay họ cũng không rõ, chỉ nói đây là mệnh lệnh do cấp trên truyền xuống.
Nhưng trợ lý rất rõ ràng, khoản đầu tư này cũng do Doanh Tử Khâm kéo về.
Trợ lý cười vô cùng thân thiện: “Mọi người còn muốn hỏi gì không?”
“Xin… xin hỏi giáo sư Hickman” Một phóng viên lắp bắp cất lời: “Nhân viên nghiên cứu này là ai?”
Với dự án cấp bậc như tàu mẹ vũ trụ, thân phận của nhân viên nghiên cứu đều được bảo mật, dù có đi tra thì cũng
không tra được.
Chỉ đến khi dự án thành công thì mới dựa theo cống hiến mà công bố tên theo thứ tự.
“Xin lỗi, chúng tôi không tiện tiết lộ” Trợ lý lắc lắc đầu, cười nói: “Chỉ có thể nói là ngoài giáo sư ra, cô ấy là nhân
viên nghiên cứu số một.”
Nhân viên nghiên cứu số một!
Từ này khiến giới truyền thông chấn động.
Một khi dự án tàu mẹ vũ trụ thực sự được nghiên cứu ra, chắc chắn nhân viên nghiên cứu này sẽ được cả thế giới
ghi nhớ.
Trong đầu họ bắt đầu lược qua tên của một số nhà vật lý một lượt.
“Vì thế xin ngài Pastch yên tâm, phòng thí nghiệm vẫn sẽ tiếp tục hoạt động như cũ” Lần này là Hickman cất lời.
Ánh mắt ông tập trung vào người đàn ông trung niên: “Đến lúc thành công chế tạo ra tàu mẹ vũ trụ chúng tôi sẽ
hỏi ý của gia tộc Laurent và Tập đoàn Venus
“Xem xem đến lúc đó, họ có thể cho ngài Pastch một tấm vé tàu không”
Hickman tính tình ôn hòa, thường sẽ không tính toán với ai.
Nhưng lần này gia tộc Pastch muốn động đến phòng thí nghiệm của ông. Nếu không phải gia tộc Laurent và Tập
đoàn Venus kịp thời đầu tư, dù phòng thí nghiệm vẫn còn tiền, gia tộc Pastch cũng sẽ cố hết sức để chèn ép.
Đây chính là điều mà Hickman không thể nhịn được.
Lần này, ống kính trong tay truyền thông ngắm thẳng vào người đàn ông trung niên, nhao nhao lên đặt câu hỏi.
“Ngài Pastch, ngài rút vốn nhưng gia tộc Laurent lại đầu tư 100 tỷ, liệu có phải chứng minh họ đánh giá dự án này
rất cao nhưng ông lại cảm thấy nó không ổn không?”
“Nghe nói tổ tiên gia tộc Pastch và gia tộc Laurent có quan hệ sâu xa với nhau, ông cảm thấy liệu có phải là gia tộc
Laurent cố ý muốn đối đầu với ông không?”
“Ngài Pastch.”
Quản gia cũng không ngờ chuyện lại chuyển biến thế này, mồ hôi lạnh lấm tấm trên má ông ta.
Vốn dĩ họ đến để chèn ép Hickman nhưng bây giờ lại trở thành đối tượng bị trào phúng.
Người đàn ông trung niên sa sầm mặt mày, giơ tay đẩy một phóng viên đứng trước mặt mình, cắn răng nói: “Về
nhà”
***
Giới cổ võ.
Nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp ở giới cổ võ không được tính là gia tộc lớn, quy mô nhỏ hơn nhà họ Lăng một chút nhưng cũng có thể
được coi là con dê đầu đàn trong giới gia tộc tầm trung.
Ưu điểm lớn nhất của nhà họ Diệp là ít tranh đấu, an toàn hơn, khá thích hợp để điều dưỡng thân thể.
Vân Sơn được Phó Quân Thâm điều đến, đi theo Doanh Tử Khâm đến nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp đã nhận được tin tức từ sớm, đích thân ra đón tiếp.
Trong phòng khách còn có Diệp phu nhân, vài đệ tử và hộ vệ của nhà họ Diệp.
Sau khi cô gái bước vào, tất cả đều nhìn qua và bất ngờ.
Đương nhiên cũng chỉ là bất ngờ mà thôi.
Những cái khác cũng không có gì, vài đệ tử đều dời mắt.
Giới cổ võ vẫn coi trọng thực lực nhất.
Thứ thế tục như tiền bạc, địa vị và sắc đẹp, chỉ cần giá trị vũ lực đủ cao thì có thể có được dễ như trở bàn tay, ngược
lại không quý giá bao nhiêu.
Nhưng Diệp phu nhân vẫn cứ nhìn cô suốt, càng đánh giá càng thấy thích.
“Doanh tiểu thư, hoan nghênh, hoan nghênh” Gia chủ nhà họ Diệp rất vui: “Phòng đã chuẩn bị cho cô rồi, cô ở đây
bao lâu cũng được.”
“Nếu cô cần gì thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ chuẩn bị tốt cho cô.”
Doanh Tử Khâm gật nhẹ: “Làm phiền rồi”
“Không phiền, không phiền một chút nào. Đây là điều tôi nên làm” Gia chủ nhà họ Diệp dặn dò: “Diệp Linh, dẫn
Doanh tiểu thư đi dạo một vòng, nhất định không được sơ suất.”
“Doanh tiểu thư là người bình thường, nhớ tránh xa mấy chỗ như thao trường ra đấy.”
Thông thường, cổ võ giả không được ra tay với người bình thường.
Nhưng trong lúc hai cổ võ giả giao thủ, chỉ cần nội kình phóng ra một chút liền có thể dễ dàng khiến người bình
thường bị trọng thương.
Vân Sơn cúi đầu, cố gắng nín cười, không dám nói gì.
Người bình thường.
Anh ta chưa bao giờ gặp người bình thường nào như Doanh tiểu thư.
“Vâng thưa bố” Diệp Linh nghiêm túc gật đầu: “Con biết rồi.”
Gia chủ nhà họ Diệp hơi ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nói: “Diệp Hằng, con cũng đi cùng đi, bảo vệ an toàn cho
Doanh tiểu thư”
Nghe đến đây, Diệp Hằng ngẩng đầu, mở miệng: “Bố, bố biết con phải đến giới cổ y mà, tiểu thư Thanh Gia.”
Còn chưa nói xong đã bị gia chủ nhà họ Diệp ngắt lời: “Ngày mai cũng có thể đi, chuyện này quan trọng hơn”
Diệp Hằng siết chặt tay, gân xanh trên trán nhảy lên.
Anh ta vẫn không muốn nhưng cũng chỉ đành đồng ý: “Vâng, con biết rồi”
“Doanh tiểu thư, tối nay tôi mời cô dùng bữa ở Thủy Trung Nguyệt” Giọng của gia chủ nhà họ Diệp rất ôn hòa:
“Không biết cô có kiêng gì không để tôi bảo họ chú ý một chút.”
Thủy Trung Nguyệt là một lầu các nhỏ của nhà họ Diệp, nằm trên hồ, buổi tối có thể ngắm trăng.
Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ: “Tôi không ăn rau mùi, giá đỗ, tỏi và hành”
“Được, được, được” Gia chủ nhà họ Diệp ghi nhớ: “Vậy cô đi tham quan trước, có gì không hiểu thì cứ hỏi chúng
nó”
Diệp Linh tiến lên: “Doanh tiểu thư, mời đi bên này”
Doanh Tử Khâm gật đầu: “Được.”
Vân Sơn đi theo.
Diệp Hằng siết chặt tay. Dưới ánh mắt cảnh cáo của gia chủ nhà họ Diệp, anh ta chỉ đành đứng dậy, đi theo.
Kiến trúc trong giới cổ võ không khác gì so với thời phong kiến, vẫn cứ như cũ.
Doanh Tử Khâm đỡ tường, lông mi rũ xuống, ánh mắt xa xăm, nhớ lại những chuyện trước đây.
Cho đến khi cô nhìn thấy bức tranh treo trên tường.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt ngừng lại.
Diệp Linh đương nhiên chú ý đến động tác của cô nên cũng nhìn qua, bừng tỉnh: “Cái này à… Doanh tiểu thư, có
phải cô tò mò về người trong tranh không?”
Doanh Tử Khâm cười nhẹ: “Khá là tò mò”
“Doanh tiểu thư mới đến giới cổ võ nên có thể không biết. Bức tranh này là cổ võ giá mạnh nhất hiện giờ của giới cổ võ” Diệp Linh
chỉ vào người trong tranh, cười: “Ông ấy không thuộc bất cứ gia tộc nào, tôi cũng không có tư cách biết tên của ông ấy”
“Ông ấy không ở một nơi cố định, đến lão tổ tông nhà chúng tôi cũng không biết rốt cuộc ông ấy ở đâu?
“Vì thế chúng tôi đều gọi ngài ấy là cổ võ giả đệ nhất, ngài ấy,
Diệp Hằng đi đằng trước nghe đến mất kiên nhẫn. Anh ta quay đầu, sắc mặt rất lạnh, trực tiếp ngắt lời Diệp Linh: “Nói nhiều với cô ta
như vậy làm gì? Cô ta là người bình thường, biết những điều ấy thì có ích gì?”