Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo/ZaloPay/ViettelPay/ShopeePay 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!
*********************************
Chỉ một câu nói đã khiến cho học sinh của Thanh Trí bàn tán xôn xao.
Mặc dù Doanh Nguyệt Huyên đã từng là một trong ba nữ thần của Thanh Trí,3 nhưng cũng không đến mức mọi
người đều biết đến cô ta, nhất là những học sinh cấp hai, hầu như không có ai biết đến cô ta.
Cô ta có thể nổi1 tiếng như bây giờ, đều là vì Doanh Tử Khâm. Có ai đó đã đặc biệt bới móc tất cả những chuyện
mà nhà họ Doanh đã làm và đăng lên diễn đàn chung của 9trường Thanh Trí. Các học sinh đều biết rằng nhà họ
Doanh nhận nuôi Doanh Tử Khâm là để cô hiến máu cho Doanh Lộ Vi. Đối với chuyện nhà họ Doanh sử 3dụng
Doanh Tử Khâm như là một kho máu sống, đa số các học sinh đều giữ kín nhưng trong lòng vô cùng rõ ràng, và
không có ấn tượng gì tốt đẹp về nhà 8họ Doanh. Nhưng họ nghĩ rằng Doanh Nguyệt Huyên vô tội, nên vì quan tâm
đến cảm nhận của cô ta, bọn họ sẽ không nhắc đến chuyện này trước mặt cô ta.
Nhất là trong lớp xuất sắc, mỗi lần nhắc đến Doanh Tử Khâm bọn họ đều rất cẩn thận, tránh khiến cho Doanh
Nguyệt Huyên bị tổn thương.
Dù sao trước đây Doanh Nguyệt Huyên quả thực đối xử với bọn họ rất tốt, hay tặng quà cho bọn họ và giúp bọn họ
giải đề.
Cho đến tuần trước, diễn đàn Thanh Trí đã chuyển sang chế độ tên thật, vạch trần bộ mặt thật của Doanh Nguyệt
Huyên. Lúc đó, các học sinh trong lớp xuất sắc mới xa lánh và không muốn lại gần Doanh Nguyệt Huyền.
Ai mà biết được, đến lúc nào đó, bản thân có bị Doanh Nguyệt Huyên đâm một dao ở sau lưng hay không?
Nhưng bọn họ không rõ, dù sao Doanh Nguyệt Huyên cũng là đại tiểu thư nhà họ Doanh, lỡ cậu ta trả thù bọn họ
thì làm sao bây giờ? Là một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Hộ, đối phó với những gia đình bình thường là
chuyện quá dễ dàng.
Nhưng bây giờ?
Doanh Nguyệt Huyên mới thật sự là con nuôi?
Nhưng chẳng phải Doanh Nguyệt Huyên là đại tiểu thư nhà họ Doanh sao?
Chẳng lẽ người viết thiệp mời lại trượt tay và viết nhầm ư? Các học sinh vừa nhìn băng rôn, vừa nhìn thiệp mời.
[Con gái sắp tròn 18. Nhà họ Doanh đã chuẩn bị rất nhiều hoạt động. Mời các bạn đến số XX, đường XX vào lúc 5
giờ chiều ngày 24 tháng 3]
[Ban đầu, chúng tôi muốn công bố danh tính của cô ấy trong buổi lễ trưởng thành, đồng thời tổ chức tiệc mừng cho
đại tiểu thư Doanh Tử Khâm. Tuy nhiên vì những hành động đáng xấu hổ của chúng tôi, đại tiểu thư đã cắt đứt
quan hệ với nhà họ Doanh. Rất tiếc là chúng tôi không thể tổ chức tiệc cùng lúc, Vì vậy chúng tôi xin gửi thông báo
này tới các bạn!
Bên dưới thiệp mời còn có dấu của Tập đoàn Doanh thị cùng với chữ ký viết tay, con dấu riêng của Doanh Chấn
Đình và Chung Mạn Hoa.
Sau khi xem xong, tất cả học sinh của Thanh Trí đều cảm thấy điên mất rồi, không thể bình tĩnh nổi trước những
dòng chữ này.
Mấy phút sau, một giọng nói hốt hoảng thốt lên trong đám đông
“Trời ơi. Tin tức động trời đấy! Doanh thần mới là đại tiểu thư nhà họ Doanh???”
“Doanh thần là đại tiểu thư nhà họ Doanh, thì tại sao nhà họ Doanh không tuyên bố thân phận của cậu ấy? Còn bắt
đợi tận hai năm?” “Không, đó không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là nếu Doanh thần mới
thực sự là con gái của nhà họ Doanh thì sao bọn họ vẫn coi cậu ấy như một kho máu sống? Có phải bị thần kinh
không?!”
Sau khi tìm hiểu rõ ràng sự việc, các học sinh đều không thể tin được.
Nhất là học sinh của lớp xuất sắc.
Trước đây, khi Doanh Tử Khâm còn ở lớp xuất sắc, bọn họ luôn chế nhạo Doanh Tử Khâm là “thiên kim dởm”,
“con nuôi cũng đòi ngang hàng với Chung nữ thần và Doanh nữ thần”, “đồ quê mùa không biết gì”.
Rất nhiều người luôn gọi cô là “con nuôi nhà họ Doanh”.
Bọn họ còn dùng điều này để an ủi Doanh Nguyệt Huyên, nói Doanh Tử Khâm không có bối cảnh gia đình, đồ giả
thì không thể nào thành thật được.
Bây giờ tất cả đều trở thành một trò đùa.
Học sinh trong lớp xuất sắc ai nấy đều mặt mũi đỏ bừng, vừa xấu hổ, vừa tức giận.
Bây giờ suy nghĩ lại những lời mà Doanh Nguyệt Huyên nói trước đây, bọn họ chỉ cảm thấy bị lừa dối.
Chắc chắn Doanh Nguyệt Huyên đã biết bản thân là con nuôi còn Doanh Tử Khâm mới là đại tiểu thư thực sự từ
lâu rồi, nhưng vẫn luôn dùng những lời nói suy diễn để đánh lừa bọn họ.
Các học sinh vẫn còn choáng váng đến mức không để ý đến tiếng chuông báo hiệu vào lớp.
“Nhìn cái gì đấy? Còn chưa chịu thôi đi à?” Bên kia, thầy chủ nhiệm đạo đức cầm thước tam giác trên tay, bắt đầu
đuổi người: “Nhanh chân lên, mau vào lớp đi!”
Lúc này, các học sinh mới giật mình tỉnh lại và nhanh chóng chạy về tòa nhà dạy học.
Còn có người hoảng sợ hộ lớn một tiếng: “Chạy mau chạy mau, Diệt Tuyệt sự công đến rồi!”
Thầy chủ nhiệm đạo đức: “…”
***
Lúc này, trong phòng làm việc của hiệu trưởng. Chủ nhiệm giáo vụ tự hào lên tiếng: “Hiệu trưởng, tôi làm thế đã
được chưa?” “Phát thiệp mời là được rồi, còn treo cái băng rôn kia lên làm gì?” Hiệu trưởng rất đau đầu: “Lập tức
tháo xuống, để cho học sinh yên tâm học tập, đừng ảnh hưởng tới những người khác.” “Cái này cũng không thể
trách tôi được.” Chủ nhiệm giáo vụ xòe hai tay: “Nhà họ Doanh đặc biệt đưa băng rôn đến, còn nói là phải treo cho
đến ngày 24 tháng 3
Ai biết nhà họ Doanh lại chơi ác như vậy, tự vạch trần bản thân?
Cái này còn kích thích hơn cả bộ phim đạo đức gia đình mà ông đã xem.
Ông rất thích.
“Sắp tới kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông rồi.” Hiệu trưởng chỉ vào tờ lịch, lo lắng: “Tôi lo rằng không có nhiều
người thi được 700 điểm như năm ngoái.” Các trường học khác thì nhìn vào tỷ lệ nhưng Thanh Trí luôn nhắm vào
bảng xếp hạng hàng năm của tỉnh và tổng xếp hạng của kỳ thi tuyển sinh tốt nghiệp trung học phổ thông. “Hiệu
trưởng, yên tâm.” Chủ nhiệm giáo vụ vỗ ngực cam đoan: “Ông xem Doanh thần, một mình có thể chọi cả trăm. Tôi
dự định cùng con bé tham gia trận chung kết quốc tế tổ chức vào tháng năm.”
Trận chung kết ISC quốc tế cũng quan trọng không kém với Thanh Trí. Đây đã là một vấn đề liên quan đến danh
dự quốc gia và không thể coi thường. Hiệu trưởng khẽ gật đầu: “Được, ông hãy đi theo đi, dẫn thêm hai giáo viên
nữa, đến phòng kế toán, tôi sẽ duyệt cho các ông một khoản tiền.”
***
Phía bên kia.
Lớp 12A19 cũng vỡ òa.
Ngay cả Giang Nhiên và Tu Vũ cũng mới biết được chuyện Doanh Tử Khâm mới thực sự là con gái của nhà họ
Doanh.
Tu Vũ chỉ vào thiệp mời, lần đầu tiên tức giận đến mức cả người run lên: “Hổ dữ không ăn thịt con, nhà họ Doanh
quả thực không bằng cả súc sinh.”
Tuy rằng nhà họ Tu cũng rất loạn, ông cụ Tu còn gián tiếp đuổi cô ấy ra khỏi nhà họ Tu, nhưng chưa bao giờ nghĩ
đến việc lấy mạng cô ấy.
Với vẻ mặt không chút biểu cảm, Giang Nhiên lôi từ trong ngăn kéo ra một cái bao tải: “Bây giờ ông đây sẽ đi trói
đôi vợ chồng kia lại, đánh cho bọn họ một trận.”
Tu Vũ trợn mắt nhìn cậu ta một cái: “Cậu là người tu luyện cổ võ, còn là thiếu gia nhà họ Lăng, có bao nhiêu người
đang trông chừng. Cẩn thận những người của Tư Pháp đường kia lại đến tìm cậu đấy.”
Tư Pháp đường là tổ chức xây dựng quy tắc trật tự trong giới cổ võ, không lệ thuộc bất kỳ một gia tộc nào.
Giang Nhiên chỉ đành nên cơn giận, nhưng vẫn rất nóng nảy: “Vậy thì tôi sẽ tìm người khác.”
Nói xong, cậu ta đá cậu đàn em một cái.
Tu Vũ nhíu nhíu mày: “Bố Doanh, cậu không định trả thù à?”
“Có nhận tất có quá, ác giả ác báo, một mạng đền một mạng.” Doanh Tử Khâm thản nhiên nói: “Thời điểm đến rồi
thì sẽ có thể báo thù.” Nhân quả là một cái gì đó rất huyền diệu khó giải thích. Một khi dính líu đến sẽ rất phiền
phức.
Tu Vũ không khỏi ngẩng đầu lên và bắt đầu gõ bàn: “Bố Doanh, giờ cậu càng ngày càng giống mấy ông thầy bói
của nhà Đệ Ngũ kia rồi. Tớ không thể hiểu cậu đang nói cái gì.” “Không hiểu cũng không sao, bởi người bình
thường căn bản đều nghe không hiểu.” Doanh Tử Khâm vươn tay: “Cho tôi mượn thiệp mời một chút, chụp bức
ảnh.”
Tu Vũ đưa cho cô thiệp mời.
Doanh Tử Khâm nhận lấy rồi chụp một bức ảnh gửi cho Phó Quân Thâm.
[Trưởng quan à, anh làm?]
Dù cho Doanh Chấn Đình và Chung Mạn Hoa có mất não cũng không thể làm được chuyện này.
Cô chẳng bao giờ muốn đoái hoài đến chuyện của nhà họ Doanh, cứ nhìn thấy tin tức liên quan là ngay cả đồ ngọt
mà cô cũng không còn tâm trạng để ăn.
Phó Quân Thâm nhanh chóng trả lời tin nhắn, vẫn là giọng điệu khoa trương cười cợt đó.
[Ừm, là anh, có được thưởng quà gì không?) Doanh Tử Khâm cúi đầu, gõ hai chữ.
[Không có.]
Lần này, bên kia gửi tới tin nhắn thoại:
Yểu Yểu, em nhẫn tâm như vậy à?”
“Không có cũng không sao, anh đã chuẩn bị cho em một món quà rồi, mấy ngày nữa là xong.” Doanh Tử Khâm im
lặng một lúc, đứng dậy đi ra khỏi lớp học.
Tu Vũ ngẩng đầu khởi động đề thi: “Bố Doanh, làm sao vậy?” “Đi mua quà tặng cho người ta.” Doanh Tử Khâm lại
dừng bước: “Cậu cho tôi chút ý kiến tham khảo nhé.” “Được rồi, được rồi.” Tu Vũ vui vẻ đi theo cô ra ngoài, trước
khi rời đi không quên khoe khoang với Giang Nhiên.
Giang Nhiên: “…”
Me kiep.
Cậu ta không cam lòng cầm lấy bút bắt đầu làm đề hoá hữu cơ.
Ngày hôm sau.
Khi Doanh Nguyệt Huyên trở lại trường, tấm băng rôn lớn đã được gỡ bỏ.
Cô ta biết mình đã mang tiếng xấu và không muốn ở lại trường để bị người ta coi thường Vì vậy sau mỗi buổi học
và học xong hai tiết tự học thì cô ta đều trở về nhà họ Doanh.
Cô ta vốn là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật, nhưng lại không có thiệp mời nên không biết chuyện gì đã xảy
ra. Và bởi vì sự cố trên diễn đàn, những học sinh trong lớp xuất sắc cũng đã tránh xa cô ta và không nói gì với cô ta
nữa.
Sau khi Doanh Nguyệt Huyên bước vào lớp xuất sắc thì thấy những học sinh khác đang nhìn mình với vẻ kinh tởm,
như thể họ đang nhìn một đống rác bẩn thỉu.
Cảm xúc còn mãnh liệt hơn những ngày trước.
Dù là Doanh Nguyệt Huyên có không để tâm đến như thế nào đi chăng nữa nhưng bị nhìn như vậy quá lâu, cô ta
vẫn không thể chịu đựng được.
“Các cậu không cần phải nhìn tôi như vậy.” Doanh Nguyệt Huyên khó chịu, cuối cùng không nhịn được nói: “Các
cậu không thấy mình rất phiền phức à? Các cậu không có chuyện gì khác để làm à?”
“Các cậu có thể hoàn toàn yên tâm, tôi sẽ không ra tay với các cậu đâu. Tôi học giỏi hơn các cậu, lại còn là đại tiểu
thư nhà họ Doanh, tương lai của tôi sẽ rất rạng rỡ, không phải chỉ cần mấy cái liếc mắt của các cậu là có thể phá hủy
được đầu. Các cậu rảnh rỗi đến thế a?”
Doanh Nguyệt Huyện lạnh nhạt nhìn bọn họ: “Vào thời điểm này, tôi khuyên các cậu hãy chịu khó mà làm đề đi!
Tốt nhất là vượt qua tôi trong kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông.”
Đã chơi bài ngửa rồi, cô ta cũng không cần duy trì tình bạn với các bạn cùng lớp nữa.
Cô ta vừa dứt lời, ánh mắt của các bạn học càng thêm kinh ngạc.
“Đại tiểu thư nhà họ Doanh?” Một cái nam sinh cười nhạo: “Thời đại nào rồi mà gà rừng lại cứ muốn bay lên cành cao làm phượng
hoàng đây.”
“Thật đáng tiếc, đây lại là đồ dòm, dù có giả vờ như thế nào đi chăng nữa thì cũng kém xa hàng thật.” Từng câu từng chữ của câu vừa
rồi đều đang đâm vào nỗi đau của Doanh Nguyệt Huyên.
Sắc mặt cô ta tím tái, môi run run: “Cậu nói cái gì?!”