Bởi vì buổi chiều sẽ bắt đầu ghi hình tiết mục vậy nên các thí sinh cần phải hóa trang xong trong vòng buổi sáng,
đồng thờ3i còn phải tiến vào trại huấn luyện khép kín mà tổ sản xuất chương trình đã chuẩn bị từ trước.
Giống với “Thanh x1uân 101”, trong thời gian thi sẽ không cho phép các thí sinh ra vào trại huấn luyện, ngoài ra
còn phải nộp hết các thiết 9bị liên lạc như điện thoại.
Diệp Hi đột nhiên xảy ra chuyện này khiến đạo diễn, nhà sản xuất và tổ chương trình đ3ều cảm thấy khó giải
quyết.
Cô ta là người khởi xướng của nhóm nhạc nam lần này, còn phải chịu trách nhiệm dẫn ch8ương trình toàn bộ quá
trình tuyển chọn tài năng.
Hơn nữa vào buổi sáng ngày 1 tháng 1, để hấp dẫn được nhiều người xem, tổ sản xuất chương trình đã tung ra tin
tức Diệp Hi chính là người khởi xướng của đội nam lần này.
ở bên dưới, đội fan hâm mộ của Diệp Hi điên cuồng hoan hô, nhờ vậy mà chương trình lần này cũng hot hơn
nhiều.
Giám khảo chưa công bố thì còn có thể thay đổi, nhưng người khởi xướng của đội nam thì phải làm sao bây giờ?
Trần Lê vội vàng từ bên ngoài chạy tới, mặt lạnh nói: “Nhà sản xuất Lý, chúng tôi nhất định sẽ truy cứu chuyện này
tới cùng, cả Vân Hòa Nguyệt và trợ lý của cậu ta, tôi sẽ không buông tha cho ai cả.”
Nhà sản xuất Lý hiểu rất rõ những mưu ma chước quỷ trong giới giải trí.
Anh ta đã thấy quá nhiều rồi, vậy nên vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt.
Nghe nhân viên thuật lại mọi chuyện xong xuôi, nhà sản xuất Lý nhíu mày hỏi: “Người ta chỉ là một trợ lý bé nhỏ
mà dám ra tay với một ngôi sao hàng đầu ư? Nếu như bị phát hiện ra vậy chẳng phải là xong đời rồi sao?”
Số lượng người hâm mộ của một ngôi sao hàng đầu lớn tới mức đáng sợ, ngay cả những nghệ sĩ nổi tiếng lâu năm
cũng không thể so sánh được.
Bất kỳ ai có đầu óc cũng sẽ không làm như vậy.
“Tại sao lại không được chứ?” Trần Lê cười trào phúng: “Có một vài người lòng dạ nhỏ nhen muốn trả thù, trả thù
lên người Hi Hi của chúng tôi.”
Nhà sản xuất Lý nhớ tới chuyện xảy ra hôm phỏng vấn mặt trầm xuống “Còn không phải do cô cố tình gây
chuyện trước hay sao?”
Làm hại anh ta bị nhà đầu tư chửi sấp mặt. Trần Lê không ngờ rằng ở trước mặt nhiều người như vậy mà nhà sản
xuất Lý lại không thèm nể mặt cô ta, sắc mặt lạnh lẽo đáp: “Nhà sản xuất Lý, đây là hai việc khác nhau, rõ ràng…”
“Còn nói nhảm cái gì hả?” Đạo diễn không thể không cắt ngang hai người đang cãi nhau: “Trước tiên đưa Diệp Hi
tới bệnh viện đi, nhớ làm cho kín vào, những chuyện khác thì để sau.”
Đạo diễn còn nói với nhân viên: “Còn cậu nữa, đi kiểm tra camera đi, xem chuyện gì xảy ra trong phòng hóa trang.”
Nếu như để bọn paparazzi chụp được ảnh trên da Diệp Hi có chấm đỏ thì chắc chắn trên mạng sẽ xảy ra một cuộc
chiến đẫm máu.
Thậm chí đối thủ của Diệp Hi còn sẽ sử dụng các tài khoản marketing tung tin đồn nhảm mặt Diệp Hi bị hủy hoặc
là Diệp Hi đã mang thai.
Trần Lê cũng biết rõ việc này. Trước mắt Diệp Hi vẫn là quan trọng nhất.
“Hi Hi, đi nào.” Trần Lê lạnh giọng nói: “Em yên tâm, chị nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em.” Diệp Hi buồn
rười rượi đáp một tiếng, sau đó lên xe của bảo mẫu.
***
ở một nơi khác, trụ sở Truyền thông Sơ Quang ở Đế đô.
Vân Hòa Nguyệt đi theo Doanh Tử Khâm tiến vào thang máy riêng, các nhân viên khác không hề nhìn thấy.
Thang máy riêng đi thẳng tới tầng ba mươi hai, nữ thư ký đã chờ sẵn ở đó rồi.
Cô ta đi theo Doanh Tử Khâm, trước đó không lâu mới từ thành phố Hộ tới Đế đô.
Cửa thang máy vừa mở ra, nữ thư ký khom người xuống: “Sếp, mọi chuyện đã được làm đúng theo lời sếp rồi, sau
đó…”
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy thiếu niên đi theo phía sau Doanh Tử Khâm, cảm thấy kinh sợ nhiều hơn là vui, đột
ngột lùi về sau một bước: “Sếp, sao sếp lại dẫn một đứa con khác của tôi tới?!”
Doanh Tử Khâm lườm cô ta một cái, tung chiếc điện thoại trong tay lên: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho Thương
Diệu Chi.”
“Không không không, không được.” Nữ thư ký ôm ngực: “Tôi yêu cậu ấy nhất, nhưng gần đây ngoại tình, chỉ một
lần thôi à.”
Vân Hòa Nguyệt nở một nụ cười thuần khiết.
Tình mẹ trong lòng nữ thư ký dâng trào tới mức không thể kiểm soát được, cô ta đi theo Doanh Tử Khâm, dẫn Vân
Hòa Nguyệt vào trong phòng hóa trang, sau đó hỏi: “Sếp định ký hợp đồng với cậu ta hả?”
Ngoài Dụ Tuyết Thanh và Doanh Tử Khâm ra, không ai biết Vân Hòa Nguyệt thật ra là một cô gái.
Ngay cả nữ thư ký cũng không nhìn ra.
Truyền thông Sơ Quang cũng đã tiếp xúc với Vân Hòa Nguyệt, muốn ký hợp đồng với cô ấy, chỉ là cũng bị từ chối.
“Không.” Doanh Tử Khâm bình thản nói: “Dù điều khoản hợp đồng tốt tới đầu đi nữa thì cũng là một trói buộc,
cậu ta không cần.”
Nữ thư ký ngẫm nghĩ, cũng hiểu được.
Giới giải trí là một cái thùng nhuộm, có quá ít người thuần khiết giống Vân Hòa Nguyệt.
“Nhưng có thể lập một phòng làm việc riêng cho cậu ta.” Doanh Tử Khâm nói: “Cứ chuẩn bị đi, chờ sau khi thi
xong sẽ tiến hành.
Như vậy thì có thể tạo một không gian phát triển tốt cho Vân Hòa Nguyệt. Thương Diệu Chi là một ngôi sao ở cả ba
lĩnh vực là phim điện ảnh, phim truyền hình và ca hát, nhưng thật ra giọng hát của anh ta khá bình thường.
Truyền thông Sơ Quang không ký hợp đồng với nhiều ca sĩ, Vân Hòa Nguyệt có thể đền bù được nhược điểm này.
“Sếp.” Nữ thư ký kiểm tra email, đột nhiên nói: “Thanh Xuân 202 vừa gửi thông báo rằng bởi vì có tình hình khẩn
cấp xảy ra, bởi vậy tạm hoãn thi đấu.”
Cô ta xem lại, sau đó ồ lên một tiếng: “Là do sức khỏe của cô Diệp có vấn đề, đã tới bệnh viện rồi.”
Doanh Tử Khâm nghe vậy, đuôi lông mày giật giật.
Khứu giác của cô rất nhạy, vậy nên ngay sau khi vào phòng hóa trang cô đã ngửi thấy một mùi hương thoang
thoảng.
Mùi hương này đến từ một loại dược liệu thông dụng, nhưng sau khi thêm vào trong đồ trang điểm sẽ xảy ra phản
ứng hóa học, khiến người sử dụng bị dị ứng. Cho dù nhân viên kia không đuổi Vân Hòa Nguyệt đi thì cô cũng sẽ
không ở đó tiếp. “Hi vọng mặt cô ta nhanh chóng khôi phục.” Nữ thư ký chắp tay trước ngực: “Tuyệt đối đừng
khiến khoản đầu tư của chúng ta đổ xuống sông xuống biển.” Diệp Hi không phải nghệ sĩ của Truyền thông Sơ
Quang nhưng vẫn bám chặt lấy Thương Diệu Chi, nữ thư ký không hề có thiện cảm với cô ta. Khi Diệp Hi phải vào
viện, nữ thư ký chỉ lo lắng cho tiền đầu tư của sếp mà thôi.
“Đúng lúc có thể nhân khoảng thời gian này để chuẩn bị kỹ càng.” Doanh Tử Khâm suy nghĩ một chút: “Mấy ngày
tới để Hòa Nguyệt ở lại phòng làm việc của tôi, sắp xếp vài vệ sĩ cho cậu ta.”
Bên trong văn phòng tổng giám đốc có một căn phòng nghỉ ngơi, chất lượng có thể sánh với khách sạn năm sao.
Nữ thư ký gật đầu, đi chuẩn bị mọi việc.
***
Đúng là Diệp Hi bị dị ứng.
Lúc bắt đầu nhìn rất đáng sợ, nhưng sang ngày hôm sau là ổn thôi.
Chỉ là Diệp Hi không thể nào nuốt trôi cơn giận này được.
Từ hơn nửa năm trước, sau khi cô ta nổi tiếng thì đi tới đâu cũng nhận được sự kính trọng, đầu có ai dám động tay
động chân với cô ta chứ?
Nhưng điều khiến cô ta thất vọng chính là đạo diễn và nhà sản xuất Lý không hề có ý định đuổi Vân Hòa Nguyệt
đi.
Trần Lê sử dụng đặc quyền để Truyền thông Thiên Hành lấy số điện thoại và địa chỉ của Vân Hòa Nguyệt từ chỗ tổ
sản xuất chương trình. Gọi điện thoại thì không được.
“Chắc chắn là Vân Hòa Nguyệt sai trợ lý của cậu ta làm.” Trần Lê cười lạnh: “Lúc đó tìm cậu ta cũng không thể tìm
được, bây giờ gọi điện thoại thì không nghe máy, không trốn tránh thì cần gì phải làm vậy chứ?” Diệp Hi nhắm mắt
lại, tỏ vẻ mệt mỏi, không muốn nói chuyện.
Trần Lê lái xe đi thẳng tới nhà Vân Hòa Nguyệt.
“Vân Hòa Nguyệt là cô nhi.” Trần Lê nhìn địa chỉ, nhíu mày nói: “Không ngờ cậu ta lại giàu như vậy, ở trong một
ngôi nhà như thế này, không biết là dựa vào thủ đoạn gì mà có được.”
Dụ Tuyết Thanh mua cho Vân Hòa Nguyệt một căn nhà cách xa trung tâm thành phố, nằm ở ngoài vành đai ba.
Cho dù là mua lại của người khác nhưng căn nhà này cũng phải trên sáu triệu mới mua được.
Dù sao thì trạng thái tâm lý của Vân Hòa Nguyệt có vấn đề, khác với người bình thường, hoàn cảnh sinh sống có
tác dụng rất quan trọng.
Chỉ là hôm qua Vân Hòa Nguyệt ở trong trụ sở của Truyền thông Sơn Quang, người ở một mình trong căn hộ này
bây giờ là Doanh Tử Khâm. Có một vài việc dù không sử dụng năng lực thần toán, chỉ cần cẩn thận suy tính một
hồi là có thể biết được.
Trần Lê sẽ không từ bỏ đầu,
Có Diệp Hi làm cớ, cô ta có thể sẽ ra tay với Vân Hòa Nguyệt.
Vậy nên Doanh Tử Khâm mới để Vân Hòa Nguyệt ở lại văn phòng của mình.
Đương nhiên Trần Lê không tới thì tốt, bớt việc cho cô.
Doanh Tử Khâm đang ngồi trên ghế sô pha, vui vẻ xem tivi thì có tiếng đập cửa bình bịch cắt ngang.
ẶC
Họ vẫn tới làm phiền cô.
Cô mở to mắt, cầm chiếc khẩu trang trên bàn lên, đeo vào.
Sau đó mới đứng dậy, đi ra mở cửa. Điều không nằm ngoài dự đoán chính là ở ngoài cửa là Trần Lê và Diệp Hi, sau
lưng hai người còn có bảy tám tên vệ sĩ.
“Chỉ có cô ở đây sao? Thôi cũng được.” Trần Lê lạnh lùng nhìn Doanh Tử Khâm: “Cô giở trò với nghệ sĩ của tôi, cô
có biết bảo hiểm gương mặt của Hi Hi trị giá bao nhiêu không? 200 triệu đó!”
“Bán cô đi cũng không đền nổi đâu!”
“Thú vị đó.” Doanh Tử Khâm tựa vào cửa, ánh mắt thay đổi, nhìn vào gương mặt Diệp Hi, dường như có chút hào
hứng: “Cô bảo tôi ra tay với cô hả?”
Nếu như cô hạ độc Diệp Hi thật thì chắc chắn không có bất kỳ loại thiết bị nào có thể kiểm tra ra, hơn nữa còn có
thể khiến Diệp Hi ra đi lặng lẽ không một dấu vết.
Nhưng cô đã rửa tay nhiều năm rồi, bây giờ là một vị bác sĩ tốt.
Sắc mặt Diệp Hi lập tức thay đổi.
Hình tượng cô ta xây dựng trong giới giải trí là một tiên nữ thuần khiết, xây dựng hình tượng này lâu như vậy rồi,
bây giờ muốn bỏ cũng không được.
Cô ta chưa từng nổi giận với người khác, cho dù là các nhân viên.
Nhưng Doanh Tử Khâm nói vậy rõ ràng là đang sỉ nhục cô ta.
Một người trợ lý bé nhỏ mà cũng dám coi thường cô ta như vậy sao?
Thân thể Diệp Di run rẩy, hốc mắt đỏ bừng, quay đầu lại nói: “Chị Lê.”
“Cô còn dám mạnh miệng như vậy hả? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ? Tôi khuyên cô hãy thức thời một chút.” Trần Lê cũng tức sôi máu: “Ở trong nhà mà vẫn đeo khẩu trang, không thể gặp người khác được sao? Cởi ra!”
Nói xong, cô ta liền đưa tay lên.