Nghe thấy câu này, ánh mắt Chung phu nhân chững lại: “Phương gia chủ có ý gì?”
“Chẳng có ý gì cả.” Phương Chí Thành bưng cốc trà lên, chậm rã3i hững hờ nói: “Chỉ là muốn xem xem có phải sau
lưng nó có chỗ dựa nào không, lỡ như đụng phải chuyện gì đó thì không hay cho lắm.”
Phương N1hược Đồng bị bệnh máu trắng.
Tuy không đến mức quá nghiêm trọng, nhưng thỉnh thoảng cũng nôn ra máu, xương ngực và xương chân cũng
thường ph9ải chịu sự hành hạ của cơn đau mãn tính. Phương Chí Thành vẫn luôn tìm kiếm tủy phù hợp với
Phương Nhược Đồng.
Chỉ đáng tiếc ông ta đã tìm k3hắp một lượt kho hiến tặng ở Ninh Xuyên mà cũng không tìm được một người nào
tương thích với Phương Nhược Đồng. Thế là ông ta chuyển mục tiêu sang t8hành phố Hộ, điều khiến ông ta thở
phào nhẹ nhõm là, bên thành phố Hộ có đến tám người.
Ông ta có ba đứa con trai, nhưng con gái thì chỉ có một mình Phương Nhược Đồng, đương nhiên không thể giương
mắt nhìn con bị đau đớn giày vò.
Thể là ông ta bèn liên hệ với Chung phu nhân, mời bà ta giúp đỡ tìm ra sáu người này, để xem rốt cuộc tủy của ai là
phù hợp nhất.
Nhà họ Phương là gia tộc số một ở Ninh Xuyên, đương nhiên cũng có mối quan hệ làm ăn với nhà họ Chung.
Chỉ có điều lúc Phương Chí Thành liên hệ với Chung phu nhân, vẫn chưa biết chuyện bà ta và Chung Hải Nham đã
ly hôn, còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Chung.
Nhưng mà sau khi biết được thì ngược lại, Phương Chỉ Thành lại tỏ ra yên tâm.
Ông ta làm việc trước nay cũng chẳng mấy quang minh lỗi lạc, nhà họ Phương có thể trở thành gia tộc số một ở
Ninh Xuyên, dùng thủ đoạn cũng chẳng quang minh chính đại gì. Qua mấy lần qua lại với nhà họ Chung, Phương
Chí Thành biết được, ông cụ chung và mấy vị cổ đông của nhà họ Chung làm việc quá thẳng thắn, căn bản không
thể chấp nhận bất cứ chuyện mờ ám gian trá nào.
Cho nên ông ta mới không trực tiếp đến tìm ông cụ Chung. “Chỗ dựa?” Nghe thấy câu này, Chung phu nhân bật
cười: “Chỉ là một tên nhà quê từ huyện Thanh Thủy lên thành phố, lúc trước còn ăn không đủ no thì có thể có chỗ
dựa gì?”
Nếu như Ôn Phong Miền thật sự có chỗ dựa gì, thì còn phải sống ở cái huyện nghèo như huyện Thanh Thủy ư?
Lùi một bước mà tỉnh, cho dù có chỗ dựa thật đi chăng nữa, thì cũng có thể qua mặt được nhà họ Phương chắc?
Sau khi bà ta rời khỏi nhà họ Chung thì lập tức thất thế, căn bản không có cách nào ra tay với Doanh Tử Khâm và
cho con nhà họ Ôn nữa.
Mỗi lần bà ta có ý định tiếp cận khu nhà đó, thì đều sẽ có một tên bảo vệ lực lưỡng đi ra giám sát bà ta.
Cho dù bà ta có cách đưa được Ôn Thính Lan và Ôn Phong Miễn ra ngoài thì cũng chẳng làm được trò trống gì.
Đúng vào lúc Chung phu nhân mặc dù không cam tâm nhưng vẫn phải từ bỏ, thì Phương Chí Thành lại tìm tới bà
ta.
Vừa hay, Ôn Thính Lan lại là một trong số mười người được chọn. Cho nên Chung phu nhân thậm chí còn không
thèm để ý tới chín người còn lại, mà quả quyết chọn ngay Ôn Thính Lan.
Lại mượn tay học sinh của Thanh Trí, lừa Ôn Thính Lan đến câu lạc bộ King.
Muốn lừa Ôn Thính Lan thật quá dễ dàng.
Tuy IQ của cậu cao xuất chúng, cũng luôn đề cao cảnh giác.
Nhưng bởi vì nhiều năm tự kỷ và chướng ngại tâm lý, khiến cậu thiếu hụt trầm trọng kỹ năng giao lưu với thế giới
bên ngoài, chỉ cần dùng chút thủ đoạn vặt vãnh là đã có thể thành công.
Không cần tốn bất kỳ chút sức lực nào,
Đối với chuyện này, Chung phu nhân không cảm thấy có gì sai trái cả.
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Phương Chí Thành gật gù: “Mời bà Viên chờ đợi trong giây lát, chúng tôi tiến hành ghép
tủy trước, xem xem rốt cuộc có dùng được không.”
Chung phu nhân cũng nhấp một ngụm trà, tư thể rất ưu nhã: “Phương gia chủ cử tự nhiên.”
Phương Chí Thành đứng dậy, để Phương phu nhân ở lại phòng khách tiếp khách.
Sau khi đi ra ngoài, ông ta liên tới thẳng thư phòng.
Trên máy tính là những tài liệu có liên quan đến Ôn Phong Miên mà thuộc hạ vừa gửi tới.
Đối với lời Chung phu nhân, Phương Chí Thành cũng chỉ bán tín bán nghi. Ông ta di chuyển con chuột, bắt đầu
đọc tài liệu. Tài liệu rất ngắn, vỏn vẹn chỉ có một trang.
Sau khi xem xong, Phương Chí Thành hơi cau mày.
Trên tài liệu hiển thị, Ôn Phong Miên từ nhỏ lớn lên ở huyện Thanh Thủy, sinh năm 1974, năm nay 46 tuổi.
Năm 1999, ông kết hôn với một người phụ nữ tỉnh ngoài, sinh hạ một cô con gái.
Năm 2004, hai người lại sinh được thêm một cậu con trai là Ôn Thính Lan.
Mà trong cùng tháng đó, vợ của ông bế cô con gái lớn bỏ nhà ra đi, mang theo hết những món đồ có giá trị trong
nhà.
Những thông tin phía sau đều miêu tả cuộc sống của Ôn Phong Miên trong mười mấy năm nay khổ sở ra sao.
Nhưng Phương Chí Thành lại chú ý tới việc, trong tài liệu không hề cung cấp thông tin về những chuyện xảy ra
trước năm 1999, lý lịch như này cũng quá mức sạch sẽ rồi.
Phương Chí Thành lại cau mày suy ngẫm thêm một lúc lâu, rồi mới lắc đầu cười thầm.
Ông ta đã nghĩ nhiều quá rồi.
Nếu như Ôn Phong Miên thật sự còn có chỗ không tầm thường, thì phải đến mức không có tiền khám bệnh cho
chính mình ư? Quá sạch sẽ, cũng có thể là chẳng có gì đáng để viết cả.
Cuối cùng Phương Chí Thành đã hoàn toàn yên tâm, ông ta cầm điện thoại lên, gọi một cuộc: “Đi xem xem tình
hình tiểu thư bên đó thế nào rồi.”
*
*
Một bên khác. Đây là phòng phẫu thuật được dựng lên để dành riêng cho Phương Nhược Đồng, không hề thua
kém bệnh viện tuyến đầu.
Dù sao thì có những việc bọn họ phải lén lút tiến hành, không tiện đến các bệnh viện chính quy.
đây, có bác sĩ tư sẽ tiến hành ghép tủy. Phương Nhược Đồng năm nay 19 tuổi, bởi vì bị bệnh máu trắng, nên một
năm trước đã thôi học.
Cho dù cô ta đã thoa son thì cũng khó che giấu được sắc mặt tái nhợt của mình.
“Đã bao lâu rồi, mà cậu vẫn còn đang nghĩ hả?” Phương Nhược Đồng ngồi bên cạnh thiếu niên, tay cầm điện thoại
của cậu, tung từ tay này sang tay khác: “Không phải chỉ là hiến tủy thôi à? Có phải lấy thận của cậu đầu, có cần
thiết phải như vậy không?”
Ôn Thính Lan không trả lời. Một đôi mắt đen láy, lạnh lùng trầm lặng.
Trái tim Phương Nhược Đồng thắt lại, nhưng cô ta lại bật cười: “Cậu chưa xa nhà bao giờ phải không? Nhớ người
nhà rồi à? Thế này đi, tôi bảo bố tôi đón người nhà cậu đến đây nhé, thế nào?”
Câu nói này cuối cùng cũng khiến Ôn Thính Lan có phản ứng: “Đã giao hẹn trước rồi, không đụng vào họ, tôi mới
theo các người tới đây.”
“Được rồi, không đụng thì không đụng” Phương Nhược Đồng duỗi eo, giọng điệu có vẻ hờ hững nhưng lại ẩn
chứa sự uy hiếp: “Nhưng còn phải xem biểu hiện của cậu thế nào.” Cô ta chỉ chỉ vào máy móc bên cạnh, cười hoạt
bát: “Nè, kết quả kiểm tra độ tương thích của chúng ta chỉ một lát nữa là có rồi, cậu chỉ cần ký tên lên tờ giấy đồng
ý này thì tôi sẽ bảo bố tôi không đụng vào người nhà của cậu.” “Đương nhiên, nếu như cậu không ký, thì tôi cũng
có cách bắt cậu ký, nhưng mà đến lúc đó, tổn thất của cậu sẽ rất lớn đấy.” Phương Nhược Đồng ghé sát lại gần hơn
một chút, hơi thở thơm như hoa lan: “Chi bằng cậu thử xem, chị gái và bố cậu liệu có chống lại được nhà họ
Phương không?”
Ôn Thính Lan không để cho cô ta thành công tiếp cận mình, cậu tránh ra, lạnh giọng nói: “Buồn nôn.”
“Buồn nôn thì buồn nôn.” Phương Nhược Đồng không chỉ không tức giận, mà còn cười càng khoái trả. Cô ta đặt
một cây bút xuống trước mặt thiếu niên, khoanh tay trước ngực nhìn cậu: “Ký đi thì mọi chuyện đều không sao cả.”
***
Trong phòng khách.
Đã uống hết một ấm trà, Chung phu nhân dùng khăn lau miệng, cầm điện thoại lên: “Tôi gọi cuộc điện thoại.”
Phương phu nhân không nói gì: “Mời cứ tự nhiên.”
Chung phu nhân bấm một dãy số.
Lần này bà ta đã biết rút kinh nghiệm, không gọi cho Doanh Tử Khâm nữa, mà gọi cho Ôn Phong Miên.
Với năng lực của nhà họ Phương, điều tra số điện thoại của một người là chuyện dễ như trở bàn tay. “A lô? Bố của
Ôn Thính Lan, Ôn Phong Miên đó phải không?” Sau khi cuộc gọi được nổi thông Chung phu nhân mau chóng vào
thẳng vấn đề, bà ta nở nụ cười lạnh: “Phải rồi, có thể anh không biết tôi là ai, tôi là Viên Lệ Tư, là mẹ của Chung Tri
Vãn.”
“Con gái anh hại con gái tôi không thể không ra nước ngoài, tôi cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Chung, tôi đã nhắc nhở
cô ta từ trước, nếu cô ta không chịu nhường một bước, thì các người đều sẽ phải trả giá.”
Nói rồi, Chung phu nhân mỉm cười: “Có phải Ôn Thính Lan nói với anh là nó đi học nhóm với bạn cùng lớp
không? Còn bảo đến tối sẽ về?”
“Thật ngại quá, tôi đã cho người đưa nó đi rồi, tôi nó không về đầu, mà rất có thể là sau này cũng sẽ không bao giờ
về nữa.”
Nói hết một tràng dài, mà đầu dây bên kia lại mãi không có động tĩnh gì.
“A lô? Ôn Phong Miên, anh có nghe thấy không đấy?” Chung phu nhân vừa nghi hoặc vừa mất kiên nhẫn: “Nếu
như anh nghe thấy rồi thì hãy chuyển lời lại cho cô con gái quý báu của mình, bảo nó tốt nhất là lập tức tới tạ tội với
tôi, rồi bảo ông cụ đón tôi quay về.”
“Như vậy thì tôi còn có thể nói cho các người biết Ôn Thính Lan rốt cuộc đang ở đâu.”
Trong điện thoại bất chợt vang lên một tiếng cười khẽ. Cuối cùng, đối phương cũng lên tiếng.
Là một giọng nam trầm, trong lời nói rõ ràng ẩn chứa ý cười, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
“Tôi là Phó Quân Thâm.” “Choáng”, tay Chung phu nhân run lên, điện thoại rơi thẳng xuống mặt bàn trà thủy tinh.
Phương phu nhân cũng giật mình theo: “Sao thế?”
Chung phu nhân chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, đờ đẫn mãi không bình tĩnh lại được.
Tại sao người nhận điện thoại lại là Phó Quân Thâm?
Chuyện gì đây?
Tay Chung phu nhân vẫn còn đang run: “Không có gì, không cầm chắc điện thoại thôi.” “vậy à?” Phương phu nhân cũng không hỏi nhiều, chỉ lắc đầu cười nói: “Nhìn xem, đứa trẻ này, còn chưa có kết quả kiểm tra đột tương thích, mà đã vui như Tết thế này rồi.”
Chung phu nhân miễn cưỡng định thần lại, đè nén sự bất an trong lòng: “Sao cơ?”
“Quên không nói với bà, Đồng Đồng là một streamer rất tích cực.” Phương phu nhân rất yên lòng: “Từ sau khi nó không may mắc phải bệnh máu trắng, chúng tôi đều khuyên con bé nghỉ ngơi, nhưng nó vẫn cố gắng học tập.”
“Nghe con bé bảo nó còn làm streamer gì đó, có được không ít người hâm mộ, nhưng mà chuyện của trẻ con, chúng tôi cũng không tiện nhúng tay vào.” Phương phu nhân đưa điện thoại của mình qua: “Bà xem, đây là tài khoản Weibo của con bé, có đến ba triệu người theo dõi rồi đấy.” “@Tiểu Đồng Đồng: A a a, báo cho cả nhà một tin mừng! Tôi sắp khỏe mạnh trở lại rồi! Đến lúc đó, tôi cũng có thể giống như các bạn làm một người bình thường! [vui mừng] [vui mừng]”