SUY SỤP TÂM LÝ
Đúng thế, đúng là có một trò chơi bắn súng dùng các loại vũ khí như sủng, nó làm trang bị trong trò chơi.
Thành viên trong Hộ3i kín cũng là người, sẽ có thất tình lục dục, đương nhiên cũng từng chơi trò chơi sinh tồn phổ
biến toàn cầu kia. Thậm chí không ít 1thành viên có thành tích rất cao nữa, có điều họ cũng chỉ tùy tiện chơi lúc
rảnh thôi, chẳng ai là nghiêm túc cả.
Phần mềm x9ây dựng và thiết kế trò chơi bắn súng này là Hư Hoan 4, bất kể là đồ họa, bản đồ, hiệu ứng âm thanh
hay là cảm giác bắn súng đều vô 3cùng chân thật, đảm bảo người chơi có được trải nghiệm thiết kế chân thật.
Nhưng dù có chân thật thể nào cũng chỉ là giả mà 8thôi.
Đây là súng thật đạn thật, trò chơi có thể so sánh bằng ư?
Trong trò chơi, ta có thể tùy tiện ấn vài phím là có thể bắn trúng kẻ địch.
Nhưng trong hiện thực, chỉ cần thể trạng kèm một chút thôi, đạn còn chưa ra khỏi nòng, xương đã nứt ra rồi.
Cửa hàng này là tổng cục máy móc của cả hòn đảo, rất là nổi tiếng.
Dù là thợ săn trên bảng xếp hạng cũng sẽ mua trang bị ở đây. Nhưng chưa có ai chỉ nghe tên vài trang bị trong trò
chơi đã cho rằng bản thân có thể dùng được trong thực tế.
Vân Sơn nhíu mày, nhìn chàng trai vừa lên tiếng.
Ồ, không quen.
Vậy thì không phải là nhân vật lớn nào. “Tiểu thư chúng tôi có biết lắp ráp hay không liên quan gì đến cậu.” Vân
Sơn trợn trắng mắt: “Dù không biết thì đây cũng là của cô ấy, không phải của cậu. Nhà cậu ở bờ biển à mà quản
rộng vậy?” Chàng trai nghẹn lời, xấu hổ trong chốc lát: “Thế thì sao? Cô ta dùng là lãng phí những khẩu súng này.”
R45 mẫu mới nhất chỉ nhập ba khẩu.
Người có thể trực tiếp lấy đồ từ cửa hàng này đều là nhân vật cấp bậc đại lão.
“Trước tiên không nói có lãng phí hay không, dù có lãng phí, thiếu gia chúng tôi cũng sẽ vứt xuống cống, cậu
không mò lên được đầu.” Vân Sơn hừ một tiếng: “Doanh tiểu thư, cô đợi một chút, tôi đi tìm thiểu gia. Cô cứ xem
đi, lát nữa tôi sẽ mang linh kiện đến cho cô.”
Doanh Tử Khâm hơi gật đầu: “Làm phiền rồi.”
“Không phiền, không phiền.” Vân Sơn nói: “Phục vụ cô là vinh hạnh của tôi.”
Nói xong anh ta rời đi bằng cửa sau để tìm Phó Quân Thâm.
Những khách hàng khác đều dời mắt.
Chỉ có ánh mắt của chàng trai bị Vân Sơn mỉa mai vẫn rất bất thiện.
“Đó là ai?” Bạn anh ta đi qua, rất tò mò: “Cô ta không biết những thứ này, sao có thể vào được?”
“Dựa vào quan hệ chứ còn thể nào được nữa?” Chàng trai nhún vai: “Trông mặt mũi như thế, không biết ánh mắt ai
kém vậy.”
“Gần đây quả thật có không ít người lên đảo.” Bạn anh ta nói: “Thực lực của thành viên mới càng ngày càng kém.”
Vẻ mặt chàng trai giễu cợt: “Nên tôi mới nói đồ tốt đều bị kẻ đi cửa sau giành mất con người thực sự có thực lực lại
chẳng có gì.”
***
Năm phút sau, Vân Sơn trở lại.
Lần này có Phó Quân Thâm về cùng anh ta.
Vì đã hóa trang nên những khách hàng khác trong cửa hàng cũng không biết anh.
Nhưng họ biết nhân vật có thể theo chủ cửa hàng trực tiếp lấy hàng mới mà không cần đặt trước cũng chỉ có vài
người.
“Linh kiện.” Phó Quân Thâm ngẩng đầu tỏ ý bảo Vân Sơn đặt cái rương trong tay xuống: “Đều đã chọn cho em
rồi.”
Anh lại lấy ra vài tờ giấy: “Bản vẽ.”
Doanh Tử Khâm nhận lấy bản vẽ nhìn vài giây, trong đầu cô đã phác họa ra vị trí của tất cả các linh kiện. Cô cầm
khẩu R45 lên, xoay vài vòng trên tay, không nhanh không chậm mà mở vỏ ngoài ra,
Động tác này khiến không ít người trong cửa hàng hít một hơi.
Trang bị họ không lấy được cứ thế mà bị tách rời.
Cô gái kia thực sự coi đây là trò chơi à?
Chàng trai trước đó không nhìn tiếp nối nữa, đi qua cười lạnh: “Phá hủy một khẩu súng tốt, tôi lại muốn xem xem
cô có thể lắp ra được thứ gì.”
Phó Quân Thâm nâng mắt.
Vân Sơn lập tức lấy ra khẩu P92 mới nhất, chĩa về phía chàng trai: “Yên lặng một chút, ngậm miệng của cậu lại.”
Bất kể là xuất phát từ tâm lý tò mò hay là đau lòng hoặc do nguyên nhân gì khác, khách hàng còn lại trong cửa hàng
cũng đều tụ lại một chỗ.
Tốc độ cô gái tháo khẩu R45 nhanh dần, giống như là vừa tháo vừa tính toán gì đó.
Tháo xong khẩu R45 cũng chỉ mất 30 giây.
Sau đó, cô bắt đầu tìm linh kiện trong rương, thay đổi vài linh kiện.
Người đến mua trang bị đương nhiên cũng hiểu về sủng.
Sắc mặt vài khách hàng từ thờ ơ dần dần trở nên nghiêm nghị. Vân Sơn cũng giật mình, hai mắt mở to. Ba phút sau,
một lần nữa R45 được lắp ráp lại. So với lúc đầu thì nhẹ và nhỏ hơn chứ không hề có thay đổi gì khác biệt.
“Nơi thử súng ở đằng sau.” Phó Quân Thâm đứng dậy: “Đi, bạn nhỏ, anh đưa em qua đó.”
Hai người một trước một sau đi vào. Chàng trai đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cũng vội vàng đi
theo. Đằng sau là một trường bắn rất lớn, ở đây có không ít bia ngăm để tiện thử sủng. Doanh Tử Khâm cầm R45
được mới lắp ráp lại, ngắm thẳng lên trời. Cô cũng không ngẩng đầu xem, cứ thế mà bóp cò.
“Pång!”
Một tiếng súng nổ.
Người đi theo vô thức nhìn lên bầu trời.
Song, một giây, hai giây… mười lăm giây qua đi, không hề có phản ứng gì. Chàng trai kia không nhịn nổi nữa, lại
chế giễu một câu: “Cô bắn lung tung à?”
Anh ta chưa dứt lời bao lâu, một bóng đen đột nhiên rơi từ trên trời xuống dưới.
Đây là một con chim. “Bịch” một tiếng, đầu và chân nó cắm thẳng xuống đất.
Hiển nhiên là bị bắn trúng.
Trong phút chốc, xung quanh lặng im như tờ. Chàng trai không thể tin nổi mà nhìn con chim trên mặt đất, tâm lý
suy sụp trong phút chốc.
Trên mặt đau rát.
Đầu Vân Sơn cũng chết máy.
Anh ta theo Phó Quân Thâm đi qua không ít nơi, từ rừng mưa nhiệt đới, đầm lầy hoang mạc đến những nơi khỉ ho
cò gáy khác.
Vì thế cần phải có kiến thức sinh tồn, đương nhiên anh ta cũng biết loài chim này.
Chim én, loài chim bay nhanh nhất thế giới
Bình thường tốc độ bay của nó là 170 km/h, lúc nhanh nhất có thể đạt đến 352.5 km/h! Tốc độ máy bay trực thăng
cũng không quá 300 km/h.
Mắt thường nhìn chim én cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ lướt qua, chứ đừng nói là săn bắn.
Hơn nữa, gần như chúng không hạ cánh, tất cả thời gian đều ở trên trời.
Chúng bay rất nhanh, tầm xa của R45 thua xa.
Không có một thợ săn nào cầm R45 có thể bắt được chim én.
“Thay đổi tầm xa một chút, cũng được.” Doanh Tử Khâm thổi nòng súng, cất R45 vào bao sủng tặng kèm: “Nhặt
về, tối nướng lên ăn.”
Suy nghĩ một chút, cô lại nói: “Hình như hơi nhỏ, đến lúc ấy bắt thêm chút cá.”
“Được, có người sẽ đi bắt cá.” Phó Quân Thâm đột nhiên bật cười: “Hải sản ở đây không tồi, em còn muốn ăn gì?”
“Cua bể.” Doanh Tử Khâm đặc biệt xem danh sách đặc sản bắt buộc phải ăn khi tới đảo ở khu trung tâm: “Xào cay
ngon.” “Cua bể tính hàn, Yểu Yểu, em…” Phó Quân Thâm ngập ngừng, anh nghiệm đầu nói: “Tuy em chưa đến
ngày nhưng vẫn nên ăn ít những món thế này thì hơn.”
Doanh Tử Khâm hơi trầm mặt một lúc: “Anh nhớ kỳ sinh lý của em?”
Bản thân cô còn chẳng nhớ.
“Chuyện quan trọng sao không nhớ?” Phó Quân Thâm cũng không nói nhiều, Anh nghiêng đầu, vỗ vỗ Vân Sơn
đang ngẩn ngơ: “Tôi nhớ nướng thịt.”
Hai người cứ thế mà đi ra ngoài.
Người trong trường bắn vẫn còn chưa hoàn hồn.
Vân Vụ bước ra từ phòng trang bị, cũng cầm vài cái hộp.
Đây là vũ khí phòng thân Phó Quân Thâm đặc biệt chuẩn bị cho Doanh Tử Khâm. Cậu ta nghe động tĩnh bên ngoài
nên đi ra, thấy cảnh này liền cảm thấy khá khó hiểu: “Anh hai, anh đang nghĩ gì vậy?”
“Anh đang nghĩ.” Vân Sơn hoảng hốt hoàn hồn, sau đó nhìn con chim én anh ta đang cầm trên tay: “May mà không
phải động vật quý hiếm cần bảo vệ, ăn thịt sẽ không phạm pháp.”
***
Khu thợ săn.
Đệ Ngũ Nguyệt ngồi ngoài cửa hàng bán thịt nướng rất lâu, cuối cùng cũng đợi được cô gái. Cô ấy mừng đến nhảy
cẫng lên, vẫy vẫy tay: “Chị ơi, ở đây, ở đây.” Doanh Tử Khâm đi qua, rất rộng rãi mà đưa cho Đệ Ngũ Nguyệt một
cốc coca đá.
“Oa, mùa hè mà được uống một cốc coca đúng là chuyện sung sướng nhất. Đệ Ngũ Nguyệt uống một ngụm to, ợ
một cái: “Em mua về rồi, lát nữa chúng ta có thể vào trong xem họ đọ sức rồi.”
“Tiền của tôi.”
“Khụ khụ!” Đệ Ngũ Nguyệt nghiêm mặt: “Chị yên tâm đi, sau này em sẽ trả cho chị cả gốc lẫn lãi.”
“Chuyện nhỏ, không cần.” Doanh Tử Khâm nhàn nhạt nói: “Nhớ kỹ, bớt xem bói, nếu không phải bất đắc dĩ thì
đừng có xem.”
“Em biết rồi.” Đệ Ngũ Nguyệt thở dài: “Em cũng phải xem được đã chứ, nhiều nhất là em xem nhân duyên, sự
nghiệp gì gì đó cho người ta thôi, còn chuyện lớn thì em chịu.”
Đệ Ngũ Phong vẫn mặc bộ đồ ăn xin của mình, chậm rãi theo sau họ. Nhưng gương mặt cậu ta vô cùng xuất chúng,
thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt.
“Quả nhiên là có thợ săn trên bảng xếp hạng.” Đệ Ngũ Nguyệt chỉ màn hình lớn trên tòa cao ốc: “Bảng súng thần.”
Mắt phượng của Doanh Tử Khâm hơi híp lại, nhìn qua.
Trên màn hình là một cô gái, mái tóc vàng dài gợn sóng, đôi mắt xanh sâu thẳm, ngũ quan điển hình của người
châu u.
Bên cạnh là giới thiệu đơn giản về cô.
Lita Bevin, 18 tuổi.
“Chậc chậc, chẳng trách lớn gan treo ảnh mình lên như vậy, thì ra là người của gia tộc Bevin.” Đệ Ngũ Nguyệt vuốt cằm: “Đại khái là em biết tại sao cô ta lại đến đây rồi.”
Phần lớn thợ săn đều ẩn giấu thân phận nhưng không bao gồm người của gia tộc lớn có thế lực mạnh. Bởi vì dù có bị bại lộ cũng không có mấy ai dám động vào họ, trừ phi có thể chịu được sự trả thù điên cuồng của các gia tộc lớn có thế lực mạnh. Doanh Tử Khâm nhìn qua sau đó dời mắt: “Tại sao?” Đồ, thực ra em cũng không rõ lắm. Em nghe người nhà nói.” Đệ Ngũ Nguyệt uống nốt ngụm coca cuối cùng: “Họ đang tìm người đứng đầu bảng xếp hạng độc dược sư.”