PHẢI CÔNG BỐ DOANH TỬ KHẨM MỚI LÀ ĐẠI TIỂU THƯ THẬT
Trong phòng ngủ, tiếng trò chuyện vẫn đang tiếp tục.
“Sao lại không chỗ nào bằng con?” Doanh Nguyệt Huyên nói: “Thành tích về thư 3họa của con không cao bằng em
gái, con thậm chí còn chẳng bước qua nổi cánh cổng của Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa.”
Chun1g Mạn Hoa không hề cảm thấy được an ủi chút nào.
Giọng của bà ta có sự oán trách: “Ngoài cái đó ra thì sao? Còn gì nữa? Đúng, còn9 có dương cầm, buổi biểu diễn đó
đúng là rất tốt, đánh được cá bản nhạc của Vera Holtz.” “Nhưng đây đều là những thứ mà một tiểu thư danh3 giá
nên biết, nó biết rồi cũng không nói với mẹ, mẹ bảo nó chăm chỉ học hành, làm nghiên cứu khoa học giống con,
nhưng nó có chịu không?8 Nó đã bao giờ nghe lời của mẹ chưa?
Nếu như là bình thường, Doanh Tử Khâm biết những thứ này, bà ta chắc chắn sẽ vui mừng đến phát điên, trên mặt
cũng sáng lấp lánh ấy chứ.
Nhưng bà ta còn chưa kịp hưởng thụ vinh quang này, thì Doanh Tử Khâm lại nói muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ,
bảo bà ta phải giấu mặt vào đầu.
Lúc ban đầu, bất kể là Chung Mạn Hoa hay Doanh Chấn Đình đều cho rằng, Doanh Tử Khâm chỉ đang giận dỗi mà
thôi, sớm muộn gì cũng khóc quay về.
Ấy vậy mà hai tháng đã trôi qua rồi, bọn họ thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng Doanh Tử Khâm đầu. Chung
Mạn Hoa muốn nhờ ông cụ Chung giúp đỡ, nhưng ông cụ Chung từ chối bà ta thẳng thừng từ ngoài cửa. Ánh mắt
của mấy anh chị em khác trong nhà họ Chung nhìn bà ta khiến bà ta khó chịu đến cùng
cực.
Doanh Nguyệt Huyên nghe vậy sững người: “Buổi biểu diễn?” Cho dù chỉ tiếp xúc qua với âm nhạc cũng không
thể không biết đến cái tên Vera Holtz.
Nếu Doanh Tử Khâm chơi được bản nhạc dương cầm của Vera Holtz thì phải bùng nổ trong giới âm nhạc từ lâu rồi
mới phải, clip chắc hẳn cũng phải truyền đi trên mạng với tốc độ chóng mặt.
Nhưng cô ta ở nước ngoài lại chưa hề nghe thấy tin tức này bao giờ.
Thật là kỳ lạ.
“Mẹ, sở trường của mỗi người không giống nhau.” Doanh Nguyệt Huyên cũng không có ý định nghiên cứu sâu, cô
ta đè nén chút nhẫn nại cuối cùng của mình: “Em gái có sở trường về nghệ thuật mẹ nên hài lòng đi thôi con để
quên bài tập ở trên trường rồi, con đi lấy đây.”
Chung Mạn Hoa quan tâm tới chuyện học hành của cô ta hơn, cũng muốn đứng dậy theo: “Vậy mẹ đưa con đi.”
“Không cần đâu.” Doanh Nguyệt Huyên tránh còn không kịp: “Mẹ, nếu mẹ thấy đau đầu thì nên nghỉ ngơi nhiều
thêm đi ạ.” Cô ta đứng dậy đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại mới thở ra một hơi. Nhưng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn
thấy Doanh Thiên Luật đang đứng tựa vào tường. Thấy cô ta đi ra, anh ta quay đầu nhìn sang. Trái tim Doanh
Nguyệt Huyện phút chốc như ngừng đập.
“Anh?”
Cho dù cô ta biết suy nghĩ này rất không đúng.
Những suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô ta vẫn là liệu Doanh Thiên Luật có nghe thấy cuộc đối thoại của cô
ta và Chung Mạn Hoa ban nãy không.
Nếu như anh nghe thấy rồi… Ánh mắt của Doanh Thiên Luật không hề thay đổi, vẫn giống hệt ngày thường, mày
mắt điềm nhiên. Anh ta hơi nhếch cắm: “Tinh thần của mẹ lại bất ổn rồi à?”
Hơn mười sáu năm trước, sau khi để mất đứa con, tinh thần của Chung Mạn Hoa đã phải chịu đả kích rất nghiêm
trọng.
Mấy năm nay đã từng đi gặp không ít bác sĩ tâm lý, uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn không trị khỏi tận gốc. Bác sĩ
nói là do tổn thương quá lớn, không kịp thời điều trị.
“Hơi hơi.” Doanh Nguyệt Huyên cúi đầu: “Đúng là mẹ có chút vô lý.”
Đồng thời, cô ta cũng thầm thở phào trong lòng. Xem ra Doanh Thiên Luật chưa nghe thấy, nếu anh ta nghe thấy
rồi thì không thể có chuyện lại bình tĩnh đến thế.
“Ừm.” Doanh Thiên Luật liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Mấy ngày gần đây anh có việc, sẽ không về nhà, nếu em
không chịu được mẹ thì ở lại trường tạm đi.”
Doanh Nguyệt Huyền ngập ngừng giây lát: “Anh trai, em không thể ở chỗ anh ạ?”
Doanh Thiên Luật cũng có một căn chung cư ở trung tâm thành phố.
Lúc trước, cô ta đều sẽ ở đó.
“Em lớn rồi, tuy chúng ta là anh em nhưng cũng phải tránh.” Doanh Thiên Luật cười khẽ, giọng điệu lạnh nhạt:
“Bên chỗ anh cũng có bạn bè muốn tới, không tiện lắm.”
Doanh Nguyệt Huyên hơi thất vọng, nhưng cũng không nói gì: “Vậy anh đi làm việc đi ạ.”
Doanh Thiên Luật gật đầu, cũng không bước vào trong hỏi thăm Chung Mạn Hoa.
Anh ta xuống lầu, cầm chìa khóa xe đi ra cửa nhưng anh không hề khởi động xe. Anh ta ngồi trên ghế lái, châm một
điếu thuốc, nhìn kỹ có thể thấy ngón tay anh ta đang run.
Hơn mười sáu năm trước, anh ta cũng mới chỉ có năm tuổi, có nhiều chuyện không nhớ rõ.
Chỉ nhớ khi ấy em gái anh ta mất tích, trong nhà loạn cào cào.
Mười mấy ngày sau, em gái anh ta lại được tìm thấy.
Nhưng giờ xem ra, hiển nhiên là không hề được tìm thấy.
Em gái ruột của anh ta đã lưu lạc bên ngoài suốt mười sáu năm.
Khó khăn lắm mới trở về nhà, nhưng lại phát hiện bản thân đã bị thay thế
Tên chính thức, tên gọi ở nhà, sinh nhật, thân phận, không còn lại gì cả.
Hơn nữa, còn phải làm kho máu di động cho cô ruột của mình.
Doanh Thiên Luật không cách nào tưởng tượng ra được, một năm nay, Doanh Tử Khâm đã phải chống đỡ như thế
nào.
Ban đầu anh ta thật sự tưởng rằng Chung Mạn Hoa và Doanh Chẩn Đình đã nhận nuôi Doanh Tử Khâm, là bởi vì
ngoại hình giống và hợp nhãn duyên. Nhưng đây là em gái ruột của anh ta, từ đầu đến giờ không chỉ không nhận
được tình thương mà còn bị gán mác con nuôi lên người.
Hôm nay anh ta nghe thấy cuộc đối thoại của Doanh Nguyệt Huyên và Chung Mạn Hoa, đột nhiên ý thức được
rằng, Doanh Nguyệt Huyên cũng biết. ít nhất là cũng biết sớm hơn anh ta nhưng cô ta không nói gì cả.
Cho dù Doanh Thiên Luật biết, Doanh Nguyệt Huyên không làm sai gì cả, khi ấy cô ta cũng còn nhỏ, anh ta không
thể trách cô ta. Nhưng chỉ cần nghĩ tới những thứ vốn thuộc về Doanh Tử Khâm, lại bị Doanh Nguyệt Huyên chiếm
mất, là anh ta hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.
Tuổi tác như nhau, nhưng Doanh Tử Khâm phải ở dưới quê chịu khổ, đến một bộ quần áo tử tế cũng không có.
Còn Doanh Nguyệt Huyên, lại được lớn lên trong sự yêu chiều của tất cả mọi người, vô lo vô nghĩ, còn có thể phát
triển sở thích của mình.
So sánh hai bên thì cảm giác đối lập lại càng mạnh mẽ.
Doanh Thiên Luật hít sâu một hơi, cố nén cảm xúc như sóng cuộn đang trào dâng trong lòng. Sau đó anh ta khởi
động vô lăng, đạp chân ga.
***
Bốn mươi phút sau.
Nhà tổ nhà họ Chung.
Doanh Thiên Luật xuống xe, vừa hay nhìn thấy có người đi từ trong nhà ra.
Anh có hơi ngạc nhiên: “Bác Hải Nhạm?”
“Thiên Luật à.” Chung Hải Nham cũng khá bất ngờ: “Cháu cũng về à?”
“Vâng, cháu vừa về không lâu.” Doanh Thiên Luật gật đầu: “Bác tới là đề?”
Chung Hái Nham vẫn luôn công tác ở nước ngoài, chỉ có lúc năm hết Tết đến mới quay về nhà họ Chung.
“Không có gì.” Chung Hải Nham huơ huơ giấy chứng nhận ly hôn trong tay: “Đi làm thủ tục ly hôn.”
“Ly hôn?” Doanh Thiên Luật ngẩn người: “Bác muốn ly hôn với bác gái?”
“Không còn là bác gái cháu nữa rồi.” Nhắc tới Chung phu nhân, vẻ mặt Chung Hải Nhạm lạnh lẽo đi không ít:
“Chuyện hơi phức tạp, đến lúc đó bác kể với cháu sau.”
Doanh Thiên Luật cũng có chuyện gấp, không hỏi thêm nữa.
Anh ta bước vào trong nhà, lập tức tới thư phòng tìm ông cụ Chung. “Ông ngoại.” Doanh Thiên Luật vào thẳng vấn
đề: “Có phải từ lâu ông đã biết, Tử Khâm mới là em gái cháu không?” Ông cụ Chung đang đọc tài liệu, nghe thấy
câu này, ngẩng đầu lên, rất bình thản: “Cháu biết rồi à?”
Doanh Thiên Luật gật đầu, giận đến bật cười: “Cháu không cẩn thận nghe được, ông ngoại, sao ông không nói với
cháu?”
“Nói với cháu thì có ích gì?” Giọng điệu ông cụ Chung không cao không thấp: “Tử Khâm đã rời khỏi nhà họ Chung
rồi, có phải em gái cháu hay không đã không còn quan trọng nữa.”
“Rất quan trọng.” Doanh Thiên Luật đập cả hai tay xuống bàn: “Em ấy mới là em gái cháu, sao có thể bị xem là con
nuôi được? Phải lập tức công bố thân phận của em ấy với bên ngoài.”
Thân phận là thứ cực kỳ thiết yếu trong giới nhà giàu.
Đừng nói là con nuôi, đến con riêng còn chẳng được ghi vào gia phả.
Anh ta thật sự không hiểu tại sao, rõ ràng Doanh Tử Khâm mới là Đại tiểu thư thật sự của nhà họ Doanh, nhưng
Chung Mạn Hoa và Doanh Chấn Đình lại như thể không nhìn thấy cô vậy, thậm chí còn chẳng
thèm nhắc tới.
“Tử Khâm nói con bé không cần.” Ông cụ Chung thở dài, lắc đầu: “Ông không muốn nói với cháu là vì cũng không
rõ thái độ cháu ra sao, lỡ như cháu giống với hai người kia thì chẳng bằng không nói cho xong.”
Doanh Thiên Luật trầm ngâm giây lát: “Ông ngoại, thái độ của ông đối với Tiểu… Huyên ra sao?”
Bất kể là cái tên chính thức Doanh Nguyệt Huyên hay là cái tên ở nhà Loan Loan, cùng với sinh nhật trên chứng
minh thư của Doanh Nguyệt Huyên, thực ra tất cả đều là của Doanh Tử Khâm.
Đúng là tu hú chiếm tổ sẻ.
“Sẽ không thân mật, nhưng cũng không xa cách.” Tâm trạng ông cụ Chung rất phức tạp: “Nói thế nào cũng là ông
nhìn nó lớn lên, nó lại không làm ra chuyện gì sai trái.”
Doanh Thiên Luật chầm chậm nhả chữ “Nhưng vì sao em ấy đã biết mình không phải là con ruột, mà lại không nói
với cháu?”
“Nó biết?” Ông cụ Chung nghe thấy vậy, lập tức biến sắc: “Nó vậy mà lại biết?”
“Vâng, em ấy biết.” Doanh Thiên Luật điềm nhiên nói: “Cháu nghĩ chắc là lúc Tử Khâm quay về, em ấy đã biết rồi,
cho nên em ấy mới đến châu u.”
Ông cụ Chung cũng trở nên trầm mặc. Doanh Nguyệt Huyên đã biết trước một năm nhưng không nói với ông,
cũng không nói với Doanh Thiên Luật, cũng không thật sự rời khỏi nhà họ Doanh. Nó được hưởng thụ cuộc đời
của người khác 17 năm, cơm ngọc áo ngà.
Nếu Doanh Nguyệt Huyên cố chấp muốn rời khỏi, thì Chung Mạn Hoa và Doanh Chẩn Đình cũng không giữ được.
Rời khỏi nhà cũng đâu có nghĩa là không còn tình thân nữa.
Tâm trạng ông cụ Chung càng thêm phức tạp.
“Bản tính con người mà thôi, có rồi thì sợ mất.” Doanh Thiên Luật nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng anh ta khẽ than:
“Cháu và ông ngoại cùng một thái độ, chỉ cần em ấy không làm gì cả, thì cháu sẽ đối xử với em ấy như thái độ đối
đãi với bạn bè bình thường.”
“Những thứ gì của Tử Khâm thì phải là của em ấy, không ai có thể chiếm giữ cả.”
“Ông ngoại, chúng ta lựa thời gian mở một buổi tiệc, công bố thân phận của em ấy với bên ngoài.”
Trên biển Thái Bình Dương.
Doanh Tử Khâm vẫn chưa rời khỏi hòn đảo này, giữa chừng cũng gọi cho Phó Quân Thâm một cuộc bảo bình an.
Đang đi thì điện thoại lại vang lên.
Doanh Tử Khâm liếc mắt nhìn số điện thoại trên màn hình.
Vẫn là số của ông cụ Chung, nhưng cô biết, người gọi điện tới chắc hẳn là Doanh Thiên Luật.
Cô bấm vào nút từ chối cuộc gọi.
Tuy hòn đảo này không có trên bản đồ, nhưng cô cũng tính là đang ở nước ngoài.
Lãng phí tiền gọi quốc tế để nhận cuộc điện thoại của một người không quan trọng không phải là sở thích của cô.
Đối với Doanh Thiên Luật, cô chưa từng tiếp xúc, cũng không có ý định tiếp xúc.
Trên đảo ngoại trừ hai địa khu lớn là khu trung tâm và khu săn thưởng, còn một khu nữa, là khu thợ săn.
Sau lưng, ý cười trong mắt của Đệ Ngũ Nguyệt đã biến mất, giọng nói cũng nghiêm túc hơn vài phần, cô ấy chỉ về đằng trước mặt:
“Chị gái, nhìn kìa.”