Giọng nói trong ống nghe rất xa lạ, là của một người đàn ông.
Ngữ điệu rất lịch sự, giọng nói trầm thấp.
“Xin3 chào, em gái Tử Khâm, thật xin lỗi vì làm phiền em vào lúc này.” Anh ta nói: “Anh là Doanh Thiên Luật.”
Doanh Tử Kh1âm nghiêng đầu, cất giọng lạnh nhạt: “Tôi không phải em gái anh.” Trong giọng nói là sự lạnh lùng
vô tận.
Không có b9ất kỳ tình cảm nào, thậm chí còn không có cả hơi ấm.
Khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi rốt cuộc đã xảy ra chuy3ện gì mà cô lại biến thành như vậy.
Người trước nay không biết thương hoa tiếc ngọc là gì như Doanh Thiên Luật cũng 8phải lạnh sống lưng.
Tuy anh ta chỉ gặp qua Doanh Tử Khâm một lần, nhưng khi ấy cô thậm chí còn cười với anh ta. Nụ cười không rạng
rỡ nhưng rất chân thành.
Doanh Thiên Luật hơi trầm ngâm trong giây lát: “Xin lỗi, không phải cố ý gọi em như vậy đâu.”
Ngừng một lát, anh ta nói tiếp: “Anh đã biết những chuyện mẹ làm với em, thật không ngờ mẹ lại có thể làm ra
những chuyện như thế.”
“Tổn thương thì cũng đã gây ra rồi, anh biết giờ có nói gì cũng vô dụng, anh cũng không cầu xin em tha thứ, nhưng
anh chỉ mong có thể bù đắp được chút gì đó cho em.”
Bên cạnh bàn ăn, ông cụ Chung liếc mắt nhìn Doanh Thiên Luật.
Sau khi xác định anh ta không phải cùng một giuộc với đám người Doanh Chấn Đình và Chung Mạn Hoa, ông mới
đeo kính lão lên, lấy iPad ra bắt đầu lướt mạng.
Đồng thời ông cụ Chung lúc này cũng đang phân vân, không biết rốt cuộc có nên nói chân tướng cho Doanh Thiên
Luật biết hay không.
Doanh Tử Khâm nói với ông, cô đã rời khỏi nhà họ Doanh thì cũng không muốn liên quan đến bất kỳ người nào
trong nhà họ Doanh nữa.
Ông phải tôn trọng quan điểm của cô.
Doanh Thiên Luật đang định lên tiếng thì nghe thấy giọng điệu bình thản của cô gái: “Không cần bù đắp, tôi rất
khỏe, chỉ cần các ngươi đừng tới làm phiền tôi nữa.”
“Chuyện viên kim cương thật sự là do mẹ đã quá hấp tấp.” Doanh Thiên Luật xoa bóp ấn đường, thở dài: “Cũng
không phải anh muốn cầu xin cho bà ấy đầu, bà ấy đã làm ra nhiều chuyện sai trái như vậy, thì cũng nên bị giam
vài ngày cho tỉnh ra.”
Vừa nói dứt lời thì điện thoại đã bị ngắt.
Doanh Thiên Luật nhìn màn hình điện thoại, khẽ cười khổ.
Nếu không phải anh ta dùng điện thoại của ông cụ chung thì có lẽ đến tư cách nói chuyện với Doanh Tử Khâm
cũng không có.
Anh ta thật sự không ngờ rằng, trong một năm qua, Chung Mạn Hoa lại có thể ép Doanh Tử Khâm hiến máu cho
Doanh Lộ Vi mười ba lần, còn mặc kệ cô bé có đồng ý hay không.
Doanh Thiên Luật ấn lên huyệt Thái Dương, trả điện thoại lại cho ông cụ Chung: “Ông ngoại, cháu cảm ơn.” “Được
rồi.” Ông cụ Chung gật đầu: “Ngồi xuống ăn cơm đi.” Doanh Thiên Luật ngồi xuống, nhìn thấy Doanh Nguyệt
Huyên dường như đang ngây ngốc, mới gọi một tiếng: “Loan Loan, đang nghĩ gì thế?”
“Dạ? Vâng vâng.” Doanh Nguyệt Huyên hớt hơ hớt hải tỉnh lại, cũng ngồi xuống ghế.
Người hầu bang thức ăn lên, chỉ có ba người ăn nên cũng không quá nhiều đồ.
Doanh Nguyệt Huyên ăn cơm không mấy tập trung, chỉ ăn cơm không, không động đến thức ăn.
Không phải cô ta không cảm nhận thấy ông cụ Chung đối xử với cô ta không còn thân thiết như trước kia nữa. Cô
ta gần như có thể đoán ra ngay lập tức, ông cụ Chung đã biết chuyện cô ta không phải cháu ngoại ruột của mình
rồi.
Nếu không phải vì vậy thì ông cụ Chung tuyệt đối sẽ không có thái độ như hiện giờ.
Nhưng rõ ràng khi ấy Chung Mạn Hoa và Doanh Chẩn Đình đã nói sẽ giấu tất cả mọi người. Sao ông cụ Chung lại
biết được?
“Sao thế?” Ông cụ Chung đặt đũa xuống: “Không hợp khẩu vị à?”
Doanh Nguyệt Huyên vội lắc đầu: “Không phải ạ.”
“Có thể là vì mới từ nước ngoài trở về, có chút không quen thôi ạ.” Doanh Thiên Luật không phát hiện ra Doanh
Nguyệt Huyên có điều gì bất thường, anh ta nghĩ ngợi giây lát: “Ông ngoại, Tử Khâm vẫn còn học ở Thanh Trí chứ
ạ?”
“Cháu muốn làm gì?” Ông cụ Chung hừ lạnh một tiếng: “Ông nói cho mà biết nhé, con bé đã không muốn gặp thì
cháu cũng đừng tới làm phiền nó nữa.” “Ông ngoại, cháu không có ý đó đâu.” Doanh Thiên Luật nở nụ cười bất
lực: “Mẹ làm nhiều chuyện quá đáng quá, cháu cũng phải bù đắp gì đó chứ.” “Không cần.” Ông cụ Chung xua xua
tay: “Tử Khâm bảo ông, không nhìn thấy mấy đứa là nó đã dễ chịu lắm rồi.”
Doanh Nguyệt Huyên không lên tiếng, vẫn đang cúi đầu khều bát cơm, vì suy nghĩ ban nãy của mình mà có chút
hổ thẹn.
Doanh Tử Khâm mới là thiên kim thật sự của nhà họ Doanh, còn cô ta chỉ là con chim tu hú chiếm ổ của người ta
thôi.
Sao cô ta có thể có suy nghĩ đó được chứ, thật không nên mà.
Doanh Nguyệt Huyên ngẩng đầu lên, do dự giây lát rồi gọi: “Anh ơi.” Doanh Thiên Luật còn đang nghĩ cách giải
quyết, nghe vậy quay sang: “Sao thế?”
“Thực ra em, em…” Doanh Nguyệt Huyên mím môi: “Không có gì, chỉ là bụng em không thoải mái, em vào nhà vệ
sinh đã.” Câu nói “thực ra em không phải em gái ruột của anh” cuối cùng vẫn bị nuốt ngược trở lại. Cô ta rất sợ sau
khi Doanh Thiên Luật biết được sự thật, cũng sẽ không đối xử tốt với cô ta như vậy nữa.
***
Trong khi đó,
Phó Quân Thâm nhướng mày, kéo dài giọng trêu chọc: “Anh trai em?”
Doanh Tử Khâm cũng học theo anh dựa vào lan can, ngửa đầu ngắm trời, cả người toát lên vẻ biếng nhác.
Ảnh mặt trời rơi xuống làn da trắng gần như trong suốt của cô, phủ lên một lớp nắng vàng nhàn nhạt.
“Ừm.” Cô xòe bộ bài ra trước mặt anh: “Rút bài đi nào, anh trai.”
Bàn tay của Phó Quân Thâm hơi ngập ngừng.
Giọng nói của cô rõ ràng không hề trầm bổng, vẫn là giọng điệu lạnh nhạt quen thuộc, như thể chỉ tiện miệng gọi
một tiếng vậy thôi.
Nhưng lại giống như một sợi lông vũ, chao liệng trong lòng anh, trêu đùa trái tim anh.
Vành tai như thể có gió nhẹ nhất qua, mang theo luồng không khí phập phồng, tê tê ngứa ngứa.
Đây là lần đầu tiên, cô chính thức gọi anh như vậy. Lực sát thương cực kỳ mãnh liệt.
Phó Quân Thâm nắm tay kề bên môi, khẽ họ mấy tiếng: “Yểu Yểu, quá đáng rồi nhé.”
“Quá đáng?” Doanh Tử Khâm quay đầu sang, trầm tư hai giây, sau đó thản nhiên nói: “Anh kém quá.”
“?”
“Chỉ mới gọi có một tiếng thôi mà đã thể rồi, vậy sau này cũng chẳng làm nên trò trống gì.”
Ánh mắt Phó Quân Thâm dần tôi đi đôi mắt sâu thẳm như biển: “Sau này?”
.
“Ừm, còn phải xem tâm trạng, sau này có thể vẫn sẽ gọi như vậy nữa, anh làm quen đi.” Doanh Tử Khâm không
nói về vấn đề đó nữa, chỉ thốt lên hai chữ “Rút bài.”
Phó Quân Thâm đỡ trán, phát hiện ra suy nghĩ của anh và cô bạn nhỏ không nằm trên cùng một tần số.
Anh đã có suy nghĩ cầm thú gì vậy chứ.
Anh giơ tay lên chọn lấy ba lá bài. Doanh Tử Khâm lật bài, lần đầu tiên rơi vào im lặng.
Cho dù là lúc tính hướng đi của Norton, cô cũng không cảm thấy có bất kỳ trở ngại nào.
Nhưng lần này chỉ xem một vài chuyện nhỏ trên người Phó Quân Thâm, mà trở ngại đã vô cùng lớn rồi.
Phó Quân Thâm nhìn ba lá bài trắng trong tay cô, nhướng mày: “Yêu Yểu, mua ở đâu đấy, có phải em bị lừa rồi
không, bài gì mà chẳng có hình ảnh gì cả.”
Doanh Tử Khâm mặt mày vô cảm cất bài đi: “Không xem nữa.”
“Hům?”
“Đừng có nói chuyện với em, tạm thời không muốn để ý đến anh.”
***
Sau kỳ thi đại học, khối 10 và 11 lần lượt tiến hành thi cuối kỳ.
Thi xong thì chính thức bước vào kỳ nghỉ hè.
Nhưng bởi vì sắp lên lớp 12, nên khối lớp 11 vẫn cần phải học bù thêm một tháng nữa. Kỳ thi cuối kỳ lần này, bởi vì
không có Doanh Tử Khâm, nên thành tích lớp xuất sắc vẫn được tiến hành quy đổi điểm như bình thường.
Chung Trị Vãn cũng trở về vị trí đầu khối thường lệ của mình.
Nhưng sự quan tâm mà cô ta nhận được đã giảm đi rất nhiều, những chủ đề được thảo luận sôi nổi trên diễn đàn
trường cơ bản đều là Doanh Nguyệt Huyên trở về và Doanh Tử Khâm vẫn ngồi vững trên thần đàn.
“Bố Doanh, rất nhiều người đang ngồi đoán xem vì sao cậu không tham gia thi đấy.” Tu Vũ lướt mắt đọc bài đăng:
“Chậc, còn có người nghĩ cậu gian lận nữa, tớ thấy bọn họ đều là não cá vàng cả, đã quên mất buổi hỏi đáp công
khai đó rồi.”
Giang Nhiên tu một ngụm coca, cười lạnh: “Ai nghi ngờ thì cứ trùm bao bố vào tần cho một trận.”
Doanh Tử Khâm ngước mắt nhìn lên: “Chân.”
Giang Nhiên lập tức im re.
Cậu ta cũng không biết mẹ mình đã nói gì với bố Doanh của lớp họ, mà dẫn đến việc giờ đây cậu ta bị quản giáo vô
cùng nghiêm ngặt. “Bố Doanh, cậu đang làm gì thế?” Tu Vũ ghé lại gần: “Vẽ?” “Ừm.” Doanh Tử Khâm gật đầu:
“Đang thiết kế.”
Đúng lúc cô đang rảnh rỗi, liền thuận tiện thiết kế mấy bộ trang phục cho một công ty thời trang của Truyền thông
Sơ Quang, đem đi tham dự một cuộc thi thiết kế ở châu u.
Dù sao thì cũng kiếm được tiền.
“Trước đây tớ thật sự không tin lại có người biết tuốt, cho đến khi tớ gặp được cậu đấy bố Doanh ạ.” Tu Vũ thở dài:
“Khoảng cách giữa người với người, sao lại lớn đến thế chứ.” Doanh Tử Khâm vừa tùy ý cầm bút vẽ lên giấy, vừa
tiện miệng đáp: “Cho cậu thời gian ba trăm năm để học thì cậu cũng sẽ biết thôi.” “..” Tu Vũ bị ho sặc sụa: “Dạ thôi
khỏi, em còn muốn sớm đầu thai chuyển kiếp.” Vốn dĩ cô ấy đã không có thiện cảm với việc học thêm rồi, chẳng
qua có Doanh Tử Khâm ở đây nên cô ấy mới vui vẻ cắp sách đến trường thôi. Dường như nghĩ tới điều gì, Tu Vũ
quay đầu sang nhìn Giang Nhiên: “Không phải cậu nên về Để đồ rồi à?”
“Không muốn.” Giang Nhiên nằm bò trên mặt bàn, thải độ chán ghét đến cùng cực: “Năm sau hãy nói.”
Để đô loạn như vậy, chẳng bằng ở nơi này thanh bình yên ả.
Cho dù cậu ta có về cũng chẳng giúp được gì.
***
Tan học, Doanh Tử Khâm quay về thăm ông cụ Chung.
Ông cụ Chung nhìn thấy cô cũng chợt nhớ ra có chuyện quan trọng muốn nói: “Tử Khâm, ông thấy Thiên Luật
không phải hạng người ấy đâu, cháu xem có muốn kể chuyện này cho nó biết không?”
“Không cần đầu.” Tay Doanh Tử Khâm còn nắm bút, không ngẩng đầu lên: “Không cần thiết.”
Nhân quả khó cắt đứt nhưng dây dưa thì lại rất dễ dàng.
Nếu cô chấp nhận sự bù đắp của Doanh Thiên Luật thì nhân quả giữa cô và nhà họ Doanh sẽ lại xuất hiện một lần
nữa.
“Cũng được.” Ông cụ Chung thở dài một tiếng: “Thôi thì mặc kệ chuyện nhà đó, nhưng Thiên Luật là một đứa trẻ
ngoan.”
Doanh Tử Khâm ngồi chơi với ông cụ Chung hai tiếng đồng hồ, thuận tiện cũng hoàn thành xong bản phác thảo.
Khoảng thời gian này cô ta cũng không dám gây ra chuyện gì nữa, hết lòng nịnh nọt ông cụ Chung, chuyện của người hầu cô ta cũng tranh làm, cuối cùng khiến thái độ của ông cụ Chung đối với cô ta ấm lên một chút.
“Ông ơi, thùng rác của ông đầy rồi, cháu đi đổ giúp ông nhé.: Ông cụ Chung lạnh nhạt đáp một tiếng.
Chung Tri Vãn mím môi, đi tới bên cạnh thùng rác cúi xuống, đang định xách túi lên thì cô ta chú ý tới một tờ giấy nhàu nát bên trong.
Cô ta liếc mắt nhìn, là một bản phác thảo.