Lần này thì cô nhân viên bán hàng hoàn toàn ngớ người, cô ta thử thăm dò: “Ý cô là bảo Thất thiểu ra ngoài ạ?”
“Đúng, bảo cậu ta ra ng3oài đi.” Tô Nguyễn mân mê một sợi dây chuyền kim cương, giọng điệu thản nhiên, nghe
có vẻ rất thờ ơ: “Tôi nghĩ chút quyền lợi này tôi vẫn có 1chứ nhỉ.” Cô ta gả vào nhà họ Phó, nói dễ nghe một chút thì
cũng là hạ mình mà gả.
Đừng nói là Phó Quân Thâm, nếu như không phải đã đ9ịnh hôn ước thì ngay cả Phó Dực Hàm cô ta cũng sẽ không
đồng ý gả.
Nhà họ Tô là danh môn vọng tộc ở Đế đô, đã có lịch sử hàng trăm nă3m.
Cho dù nhà họ Phó có đứng đầu trong bốn gia tộc giàu có ở thành phố Hộ thì cũng còn lâu mới với tới nhà họ Tô.
Nếu không p8hải ông nội cô ta khăng khăng đòi đồng ý thỉnh cầu của ông cụ Phó thì cô ta đã chẳng cần phải gả
đến thành phố Hộ.
Tô Nguyễn là đứa cháu gái duy nhất trong thế hệ con cháu của nhà họ Tô, bên trên cô ta có bốn người anh nên từ
nhỏ đã được lớn lên trong sự nuông chiều hết mực. Cô ta luôn muốn tự mình quyết định hôn nhân đại sự của bản
thân, còn mong gặp được một chuyện tình lãng mạn như trong sách viết.
Kết quả cuối cùng tất cả đều tan vỡ.
Một cuộc hôn ước, người cô ta phải lấy là một cậu ấm chơi bời lêu lổng. Sau khi hôn sự được quyết định, Tô Nguyễn không đi tìm ông cụ Tô mà lại chạy tới tìm Phó Dực Hàm.
Phó Quận Tham muốn cưới cô ta, cũng không nhìn lại xem anh ta có tư cách đó hay không. Cô ta thà gả cho Phó
Dực Hàm cũng phải khiến Phó Quân Thâm trở thành trò cười cho cả thành phố Hộ, là đề tài chuyện phiếm cho mọi
người lúc trà dư tửu hậu.
Đây chính là cái giá. Thế nhưng sau khi kết hôn được hai năm, Tô Nguyễn đã phát hiện ra điểm tốt của Phó Dực
Hàm, ở với nhau lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm. Khi biết ông cụ Phó thiên vị thằng cháu chỉ biết ăn chơi trác
táng, cô ta tỏ thái độ ra mặt với Phó Quân Thâm.
Ai chẳng cảm thấy ông cụ Phó bị mù rồi? Tô Nguyễn quay đầu, khẽ hất hàm: “Còn không đi à?”
Cô gái bán hàng chỉ cân nhắc thiệt hơn một chút rồi ra quyết định.
Phó Quân Thâm, cậu ấm phong lưu số một thành phố Hộ này được ông cụ Phó hết mực cưng chiều nhưng trên
thực tế chẳng có thực quyền gì
Còn Phó Dực Hàm thì khác.
Phó Dực Hàm là cháu đích tôn của nhà họ Phó, tương lai sẽ thừa kế Tập đoàn Phó thị.
Ngoài ra, năng lực của bản thân anh ta cũng không tệ, không cậy vào thế lực của nhà họ Phó mà cũng tự bộc lộ tài
năng trong giới thương nghiệp ở Để đô.
“Thiếu phu nhân chờ chút ạ.” Cô nhân viên mỉm cười: “Cô là khách quý của chúng tôi, sao chúng tôi có thể để cô
bỏ đi được ạ.”
Lúc này, Tô Nguyễn mới hài lòng, cúi đầu bắt đầu thử dây chuyền. Cô nhân viên bán hàng nhanh chóng đi ra cửa,
nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi, Thất thiếu gia, Đại thiếu phu nhân đang ở bên trong. Cô ấy không muốn gặp anh, mời
anh mau chóng rời khỏi đây.”
Câu nói này khiến tất cả những khách hàng khác trong cửa hàng đều ngoái lại nhìn.
Ảnh mắt bọn họ có ngạc nhiên, có dò xét.
Gương mặt của Phó Quân Thâm quá xuất chúng, trong giới thượng lưu thành phố Hộ, không ai là không nhận ra
anh.
Những người có thể bước vào trung tâm mua sắm Thế Kỷ đều là hàng không giàu thì sang. Doanh Tử Khâm cũng
nghe thấy, mí mắt cô giật giật, định ngẩng đầu lên.
“Không sao đâu, Yểu Yểu, em cứ nghỉ ngơi đi.” Phó Quân Thâm giữ đầu cô lại, động tác dịu dàng chậm rãi.
Anh không thèm nhìn cô nhân viên kia lấy một cái, cứ thế bế cô gái đi thẳng vào trong cửa hàng.
Cô nhân viên vừa lúng túng vừa gượng gạo: “Thiếu phu nhân, chuyện này…” Tô Nguyễn cau mày, lạnh giọng:
“Phó Quân Thâm, tôi không muốn gặp chú, mời chú ra ngoài cho.”
“Chắc chủ biết nếu tôi và chú cùng xuất hiện ở một nơi, bên ngoài sẽ lan truyền một vài tin đồn không hay ho gì.”
Cuối cùng câu nói này của cô ta cũng làm Phó Quân Thâm dừng bước.
Anh nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa hơi cong lên. Anh mỉm cười nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến mức khiến người
khác phát run: “Hử? Lời đồn gì?” Tô Nguyễn rất mất kiên nhẫn: “Là gì trong lòng chú tự biết.” Đồn rằng Phó Quân
Thâm bị từ hôn nhưng vẫn lưu luyến cô ta, theo dõi cô ta đến tận trung tâm thương mại chứ còn gì nữa.
Phó Quân Thâm rút tay trái ra, thò tay lấy điện thoại.
Lực cánh tay anh rất lớn, cho dù chỉ còn một tay vẫn có thể vững vàng ôm chặt cô gái vào lòng.
“Phỏ Dực Hàm.” Phó Quân Thâm liếc nhìn đồng hồ trên tường: “Trung tâm thương mại Thế Kỷ trong phố đi bộ,
em biết anh ở công ty, cho anh năm phút, lập tức tới đây.” Thoạt đầu Tô Nguyễn hơi sửng sốt, sau đó cô ta giận đến
mức bật cười: “Phó Thất thiếu, chú nói chuyện với anh cả chú bằng thái độ đấy à? Chú không biết cái gì gọi là tôn
trọng à?”
Phó Quân Thâm phớt lờ cô ta, anh ngước lên, nói với một cô nhân viên bán hàng khác: “Đi nấu nước đường đó.”
Cô nhân viên không nói gì, vội vàng đi xuống chuẩn bị. Anh khom người, đặt cô gái lên ghế sô pha rồi ngồi xuống
bên cạnh.
“Em đỡ hơn rồi.” Hô hấp của Doanh Tử Khâm dần trở nên ổn định. Một lúc sau, cô mới thấp giọng nói: “Đúng là
hơi đau thật.” Bảo sao lúc tới kỳ kinh nguyệt, một người cứng cỏi mạnh mẽ như Tu Vũ cũng phải ủ rũ.
Rõ ràng không nặng như vết thương trúng đạn nhưng lại đau đến tận xương tủy.
Cũng lạ thật. Doanh Tử Khâm quay đầu, nhìn thấy Tô Nguyễn đứng đó với sắc mặt tái mét: “Chị dâu anh.” “Ừ.”
Phó Quân Thâm thản nhiên nói: “Cũng là vị hôn thê ông nội từng chọn cho anh, coi như lần đầu gặp mặt.” Khi đó
anh không ở thành phố Hộ, cũng chỉ chú ý theo dõi tình hình sức khỏe của ông cụ Phó. Doanh Tử Khâm dời mắt,
ánh mắt cô rất lạnh, giọng điệu cũng không chút nhiệt độ: “Cô ta bắt nạt anh à?”
Tay Phó Quân Thâm khựng lại, ánh mắt anh khẽ dao động. “Cô bạn nhỏ, câu này không đúng rồi.” Anh hơi
nhướng mày, cong ngón tay búng khẽ vào trán cô, giọng điệu biếng nhác kéo dài: “Ngoài em ra còn ai bắt nạt được
anh nữa?” Tô Nguyễn đứng một bên, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Ngay trước mặt cô ta mà còn bắt đầu tán tỉnh thả thính phụ nữ thế này thì lúc không có ai còn đến mức nào?
Cùng bố cùng mẹ, tại sao Phó Quân Thâm và Phó Dực Hàm lại khác nhau nhiều như vậy chứ?
Cô ta lấy làm may mắn vì lựa chọn ban đầu của mình.
Tô Nguyễn thực sự không dám tưởng tượng, nếu cô ta thật sự gả cho Phó Quân Thâm thì sau này sẽ có biết bao
nhiêu danh viện cười nhạo cô ta. “Phó Thất thiểu đúng là mặt dày.” Tô Nguyễn cười khẩy: “Cũng đúng, trung tâm
thương mại này không phải do tôi mở, chủ ở lì đây không chịu đi, tôi cũng không đuổi chú đi được.” Phó Quân
Thâm vẫn không để ý đến cô ta, anh nhận lấy nước đường đó đã nấu xong từ tay cô nhân viên cửa hàng.
Đúng lúc này, cánh cửa tự động mở ra.
Một người đàn ông mặc âu phục vội vã bước vào, trên trán còn rịn mồ hôi.
Đây là con trai trưởng của Phó Minh Thành, cháu đích tôn của nhà họ Phú, Phó Dực Hàm.
Năm nay Phó Dực Hàm hai mươi chín tuổi. Hai năm trước, anh ta đã kết hôn với Tô Nguyễn.
“Tới rồi à?” Phó Quận Thẩm không ngẩng đầu lên, anh đang cho Doanh Tử Khâm uống nước đường đỏ: “Đưa
người đàn bà của anh cút khỏi đây đi.” Phó Quân Thâm vừa dứt lời, sắc mặt của cả Phó Dực Hàm và Tô Nguyễn
đều thay đổi.
Lần này Tô Nguyễn không nhịn được nữa, cô ta mỉa mai: “Phó Quân Thâm, chú nói gì vậy? Chú nghi chú là ông
chủ ở đây à? Còn nữa, đây là anh cả chú, không phải người hầu chủ có thể tùy ý chỉ đạo.”
Thế nhưng cô ta vừa dứt lời, Phó Dực Hàm đã tiến lên kéo lấy cánh tay cô ta: “Tiểu Nguyễn, đi thôi.”
Tô Nguyễn không thể nào tin nổi.
“Quân Thâm, cô ấy không hiểu chuyện, anh thay cô ấy xin lỗi chủ.” Phó Dực Hàm cũng không nói gì nhiều: “Ngày
kia nhà có tiệc, nếu không có việc gì thì về nhà đi.” Cho dù Tô Nguyễn có không cam tâm thể nào đi chăng nữa thì
vẫn bị Phó Dực Hàm kéo ra ngoài. Sau khi uống xong nước đường đỏ, Doanh Tử Khâm vào nhà vệ sinh sửa sang
lại. Cơn đau dịu đi, cơ thể cũng mỏi mệt, cô chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Phó Quân Thâm bế cô đi vào trong.
Tuy đây chỉ là chi nhánh nhưng anh cũng có phòng nghỉ ở đây, không kém phòng Tổng thống của khách sạn năm
sao là mấy. Sau khi kéo chăn đắp kín cho cô gái, anh lui ra ngoài, lấy máy gọi một cuộc điện thoại. “Ừ, chuẩn bị một
tấm biển hiệu.” Phó Quân Thâm uể oải nói: “Đúng, không sai, cứ viết như vậy đi.”
***
Ngày hôm sau, thành phố Hộ xảy ra một chuyện lớn.
Tất cả trụ sở chính và các chi nhánh của trung tâm thương mại Thế Kỷ, trung tâm mua sắm xa xỉ phẩm lớn nhất
thành phố Hộ, đều trong một tấm biển lớn ngay ngoài cửa.
Trên đó viết…
“Tô Nguyễn và chó không được vào trong.” Người dân bình thường không biết Tô Nguyễn là ai nhưng các thiên
kim công tử không ai là không biết.
Trung tâm thương mại Thế Kỷ là nơi bọn họ thường đến, trước giờ chưa từng gặp loại chuyện này.
Tin tức ẩy lập tức lan truyền khắp giới nhà giàu thành phố Hộ.
Đương nhiên, nhà họ Phó cũng không ngoại lệ.
“Chúng mày đã làm gì thế hả?” Sắc mặt Phó Minh Thành sa sầm: “Đọc báo đi, bên ngoài người ta bán ra tán vào,
nhà họ Phó mất hết thể diện rồi đấy!”
Tô Nguyễn cắn môi, hai mắt đỏ ửng, không dám nói lời nào.
“Bố, bố bớt giận.” Phó Dực Hàm thấy vợ như vậy thì không thể không nói đỡ “Tiểu Nguyễn cũng không cố ý đầu
ạ.”
“Ngu xuẩn!” Phó Minh Thành tức giận đập bàn: “Chẳng lẽ chúng mày không biết trung tâm thương mại Thế Kỷ
không phải nơi có thể giễu võ dương oai à? Đuổi người ở đó cơ đấy, chúng mày tưởng chúng mày là ông chủ bà
chủ à?!”
Có thể lũng đoạn việc buôn bán xa xỉ phẩm của thành phố Hộ, đương nhiên lại lịch của trung tâm thương mại Thế
Kỷ không hề nhỏ.
Nhưng đến tận bây giờ vẫn không ai biết ông chủ của trung tâm này là ai. Đến cả nhà họ Phó cũng không có đặc
quyền trong trung tâm thương mại Thế Kỷ này. Phó Minh Thành giận đến mức bật cười: “Lần này thì hay rồi, vấn
đề không phải là mày có thể vào trung tâm Thế Kỷ mua sắm hay không mà là mày bị đánh đồng với con chó!”
Nước mắt của Tô Nguyễn lập tức rơi xuống lã chã.
Cô ta đâu có biết trung tâm thương mại Thế Kỷ lại để tâm đến một chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Dây dựa vào tranh chấp của nhà giàu làm gì? “Ra ngoài, ra ngoài đi.” Phó Minh Thành bực bội khoát tay: “Đừng
đứng đây gây cản trở nữa.”
Tô Nguyễn khóc lóc chạy đi. “Bố.” Phó Dực Hàm không biết làm thế nào: “Bố so đo với con dâu bố làm gì, đều là
người một nhà mà. Bố đừng giận nữa, con đi thăm ông nội đây.”
Lúc này, sắc mặt Phó Minh Thành mới dịu đi: “Đi đi, trò chuyện với ông nội con nhiều vào.”
***
Buổi tối, ông cụ Chung ngồi bên bàn ăn, vừa ngâm nga bài hát vừa lướt Weibo, chờ cô cháu ngoại nhà mình tới.
Ông cũng biết Doanh Tử Khâm và nhà họ Doanh đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ nên kiên quyết không cho Chung Mạn Hoa tới đây nữa.
Lúc trước, Chung Tri Vãn quỳ suốt ba ngày ở trên lầu, bây giờ nhìn thấy ông cụ Chung thì sợ đến mức không dám nói câu nào.
Mục Thẩm Châu cũng ở đây.
Vì những chuyện Chung Tri Vãn nói, ấn tượng của Mục Thẩm Châu dành cho Doanh Tử Khâm đã thấp nay lại càng thấp hơn, cực kỳ thất vọng. Nghe nói Doanh Tử Khâm sắp đến, cậu ta đứng lên, lạnh nhạt nói: “Cháu không gặp đâu, không cần thiết.”