Bệnh máu khó đông được chia làm vài cấp bậc, Doanh Lộ Vi bị bệnh máu khó đông cấp A. Nó
không nghiêm trọng và xảy ra thường xuyên3 như cấp độ nặng, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ bị
chảy máu.
“Mẹ à, chuyện này.” Doanh Lộ Vi tỏ vẻ đắn đo khó xử “Tình hình1 đã như vậy rồi, chắc chắn
Tiểu Khâm sẽ không đồng ý đâu.” “Không đồng ý thì trói nó đưa tới đây.” Bà cụ Doanh ho khan
mấy cái, 9lớn tiếng nói: “Nó nghĩ rằng nhà họ Doanh nhận nuôi nó là để làm việc thiện hay sao?”
Nhà họ Doanh có khá nhiều con riên3g, phe phái đông đảo, nếu như không có lợi ích thì ai lại
rảnh rỗi nhận nuôi một đứa con gái cơ chứ? Bằng không thì dù nhận nuôi8 cũng phải nhận nuôi
con trai, nuôi lớn có thể đưa vào công ty hỗ trợ.
Trước kia bà cụ Doanh còn không đồng ý cho Doanh Chấn Đình và Chung Mạn Hoa đưa một
đứa con gái từ cái vùng quê nghèo kiết xác ấy trở về.
Nhận nuôi một đứa trẻ cũng không phải chuyện gì lớn cá, dù sao thì đứa trẻ cũng không có ký
ức. Nhưng một người đã sắp trưởng thành, nuôi rồi có thân thiết được không?
Quả nhiên những chuyện xảy ra sau đó đã chứng thực suy đoán của bà ta. “Mẹ đừng tức giận
nữa mà.” Đây chính là điều Doanh Lộ Vi muốn, cô ta nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Bây giờ đã muộn
rồi, chúng ta không tìm được Tiểu Khâm đầu, hay là chờ sáng mai chúng ta đi tìm chị dâu
trước.”
“Chị dâu của con chẳng hiểu chuyện gì cả.” Bà cụ Doanh tức giận, lồng ngực phập phồng:
“Chẳng phải chỉ là một đứa con gái nuôi thôi ư? Có cần phải buồn rầu như vậy không?” “Cũng
may là Tiểu Huyên vẫn còn ở châu u, nếu như con bé trở về thấy gia đình tự dưng có thêm một
người, liệu con bé có cảm thấy khó chịu hay không?” Ông cụ Doanh cũng có con riêng, nhưng
không có bất kỳ ai cướp quyền thành công cả. Bà cụ Doanh nhận lũ con riêng tới tận xương tủy
chứ đừng nói tới những người không có quan hệ huyết thống.
“Mẹ, đều do con cả.” Doanh Lộ Vi tỏ vẻ hổ thẹn: “Sớm biết vậy thì con đã không nói cho mẹ biết
rồi, nói ra chỉ khiến mẹ tức giận, ảnh hưởng tới sức khỏe.” “Mẹ không sao cả.” Bà cụ Doanh ẩn
huyệt Thái Dương, dường như bà ta nghĩ tới chuyện gì đó, nói: “Vi nhi, gần đây người bạn kia
của con có tới tìm con không vậy?” Bà ta đang nói tới Lục Chỉ. Nụ cười trên mặt Doanh Lộ Vi
cứng đờ: “Mẹ, gần đây cậu ấy có việc, đã ra nước ngoài rồi.”
Cô ta sẽ không nói cho bà cụ Doanh biết việc mình và Lục Chỉ cãi nhau, đã cạch mặt nhau rồi.
“Ôi.” Bà cụ Doanh thở dài một tiếng: “Cái bệnh đau đầu của mẹ xem ra không có cách nào chữa
khỏi rồi.”
“Mẹ, mẹ đừng nói mấy câu không may mắn đó.” Doanh Lộ Vi làm nũng: “Chẳng phải bệnh viện
Thiệu Nhân có thần y hay sao? Nhưng mỗi tuần vị thần y đó chỉ khám cho một người bệnh, con
vẫn đang xếp hàng, nghỉ hè thì sẽ đến lượt chúng ta.”
“Chỉ có con hiểu mẹ thôi.” Nỗi buồn trong lòng vơi dần, bà cụ Doanh cảm thấy vui vẻ, nói: “Con
cũng nên tới gặp Mạc Viễn nhiều vào, để quan hệ khăng khít hơn.”
***
Ngoài phòng bệnh.
“Ôi, ông Phó này, xem ra ông đã khỏe lại rồi.” Ông cụ Chung đang chờ Doanh Tử Khâm phẫu
thuật xong, thấy ông cụ Phó đi về phía mình bèn nói: “Ngay cả bước chân cũng có phong thái
của tôi đẩy, bước đi nhanh như gió.” “Biến, biến đi.” Ông cụ Phó tức muốn chết: “Nói như ông
khỏe lắm không bằng ấy?”
Từ khi còn nhỏ thì ông cụ Chung đã không hợp với ông rồi, lúc chơi bài chưa bao giờ để ông
thắng. Lại còn trách ông giành đồ ăn vặt của ông ta?
Ông giành đấy thì đã làm sao?
“Ôi, sức khỏe của ông tốt rồi, xem như tôi đã giải quyết được một nỗi lo.” Ông cụ Chung lần này
không đầu khẩu nữa, thở dài một tiếng: “Trước đây buổi sáng chúng ta có thể hẹn nhau đi tập
Thái Cực quyền, bắt đầu từ lúc ông đổ bệnh vào hơn 20 năm trước…”
Nghe vậy, sắc mặt ông cụ Phó sầm xuống: “Chuyện đã qua rồi, đừng nhắc lại nữa.” Ông cụ
Chung biết chuyện xảy ra 20 năm trước là chuyện cấm kỵ đối với ông cụ Phỏ.
Thật ra ông cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ rằng vào năm đó, cả thành phố Hộ
rung chuyển suốt một tháng.
Có rất nhiều người kỳ lạ tới thành phố Hộ, tới nhà họ Phó sau đó lại rời đi.
Nhưng ông cụ Phó không muốn nói, cho dù ông cụ Chung có tò mò cũng không thể ép hỏi được.
“Đúng vậy, chúng ta già cả rồi.” Ông cụ Chung vỗ vai ông cụ Phó: “Dù thế nào cũng nên lùi về
sau, giao mọi việc cho thế hệ trẻ thôi.” Khi hai người đang nói chuyện thì một y tá từ trong
phòng phẫu thuật đi ra. Ông cụ Chung vội vàng tới hỏi: “Cô y tá, thể nào rồi?”
“Bệnh nhân bị gãy xương không quá nặng, cuộc phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi.” Y tá trả lời:
“Chỉ là những ngày tiếp theo phải nghỉ ngơi thật tốt, cô bé đang ngủ rồi.” Lúc này ông cụ Chung
mới thở phào một tiếng, quay đầu nhìn về phía ông cụ Phó: “Ông Phó này, lần này tôi phải cảm
ơn cháu trai của ông đấy, nếu như không có cậu ta, sợ rằng Tử Khâm sẽ..”
Ông cụ Phó ho khan vài tiếng, vô cùng đắc ý: “Tiểu Thất nhà tôi tính tình thiện lương.”
Còn có một câu ông không nói ra, nếu nói ra sợ rằng ông cụ Chung sẽ vén tay áo lên đánh nhau
với ông mất.
Vợ của mình mà không cứu thì cứu ai cơ chứ?
Ông cụ Chung không biết suy nghĩ trong lòng ông cụ Phó, ông nói: “Tôi đi gặp cháu ông một
chút.”
Bởi vì chuyện này quá lớn, hai ông cụ không quay về nhà mà ngủ một đêm ở phòng bệnh bên
cạnh. Ngày hôm sau, bệnh viện Số 1 lại đón chào một nhóm người tới. Khi thấy người tới, ông cụ
Phó cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Hạc Khanh?”
“Nghĩa Xương?” Nhìn thấy ông cụ Phó, Mục Hạc Khanh cũng sững người: “Ông khỏe rồi hả?”
“May mắn, may mắn ấy mà.” Ông cụ Phó gật đầu: “Diêm Vương thấy tôi không hợp mắt nên
đưa tôi trở về.” Ông cụ Chung chưa từng tiếp xúc với Mục Hạc Khanh nhưng cũng có biết về
người này, lên tiếng chào hỏi: “Chào ông Mục, ông tới đây là đề?” Ông ở Đế đô lâu như vậy
nhưng chưa từng gặp người nhà họ Mục.
Nhưng số người nhà họ Mục từng gặp Mục Hạc Khanh thì có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Mục Hạc Khanh được trao tặng rất nhiều huân huy chương, được quốc gia bảo vệ. Muốn gặp
ông ấy quả thực là khó như lên trời. Sao ông ấy lại đích thân tới thành phố Hộ cơ chứ?
“Tôi và tiểu Phó với tiểu Doanh là bạn.” Mục Hạc Khanh không hề cao ngạo, cười nói: “Nghe nói
hai đứa xảy ra tai nạn xe cộ nên tới đây thăm.”
Ông cụ Phó không có phản ứng gì nhưng ông cụ chung thì suýt nữa đã đã giật đứt ria mép của
mình.
Mục Hạc Khanh được người người kính trọng lại là bạn của cháu ngoại của ông hay sao?
Mục Hạc Khanh có thể gọi Doanh Tử Khâm là bạn chứng tỏ ông ấy đã coi Doanh Tử Khâm đứng
ngang hàng với mình. Mục Hạc Khanh gật đầu với hai ông cụ, sau đó đi vào trong phòng bệnh.
Lúc này Doanh Tử Khâm vẫn đang ngủ, ông sẽ không quấy rầy cô. Phó Quân Thâm thì đã tỉnh
rồi. Mục Hạc Khanh thấy thế bèn ngồi xuống bên cạnh anh: “Biết là ai làm không?”
“Ừm, có biết.” Phó Quân Thảm trả lời: “Cháu đã cho người bắt lại rồi.” “Chuyện này hãy giao
cho ông.” Mục Hạc Khanh cười nhạt: “Kẻ này không xem bản thân mình có mấy cái mạng mà
dám động vào cháu và tiểu Doanh.” “Vậy ông phải kiềm chế đó.” Phó Quân Thâm nhíu mày:
“Cháu sợ ông vừa nổi giận thì cả thành phố Hộ sẽ gặp nạn.”
“Thằng nhóc này.” Mục Hạc Khanh kiềm chế để mình không xông tới gõ cho Phó Quân Thầm
một cái: “Ông biết chừng mực mà.”
Dừng lại vài giây, Mục Hạc Khanh hỏi tiếp: “Sao ông nghe nói cháu cứu tiểu Doanh nên mới bị
thương? Vậy chẳng lẽ đối phương nhằm vào một mình tiểu Doanh hay sao?” “Vâng ” Phó Quân
Thâm lười biếng đáp: “Hoàn cảnh của chúng cháu không giống như nhà họ Mục của ông, có ông
ở đó thì đứa nào dám làm xằng làm bậy chứ.”
“Xem ra người nhà họ Doanh đã không chịu ngồi yên nữa rồi.” Mục Hạc Khanh nhíu mày: “Ban
đầu ông còn tưởng rằng là người nhà họ Phó cơ chứ.”
“Chuyện này rất dễ giải quyết.” Đôi mắt đào hoa của Phó Quân nheo lại: “Nhưng có một việc
cần ông giúp đỡ.” Mục Hạc Khanh nghiệm mặt lại, nghiêm túc nói: “Cháu nói đi.”
“Hộ khẩu của Yểu Yểu vẫn ở nhà họ Doanh, nhà họ Doanh nhận nuôi cô ấy hoàn toàn hợp pháp,
bây giờ cô ấy vẫn chưa trưởng thành, rất khó để rời khỏi đó.” Phó Quân Thâm cười nói: “Phiền
ông giúp đỡ Yêu Yểu về mặt pháp luật, cắt đứt quan hệ với nhà họ Doanh giúp cô ấy.”
Mục Hạc Khanh biết mình không nên quá phô trương ở thành phố Hộ, nếu không sẽ tạo thành
mối họa, vì vậy gật đầu đáp: “Được, yên tâm đi, chuyện này để ông.”
***
Nhà họ Doanh.
Mới sáng sớm đã có một người đàn ông trung niên trở về ngôi nhà này. Quản gia cung kính mở
rộng cửa giúp ông ta: “Ông chủ.” “Chẩn Đình.” Chung Mạn Hoa vội vàng chạy tới, khóe mắt bà
ta vẫn còn đó: “Chẩn Đình, cuối cùng ông cũng quay về rồi.”
Năm nay Doanh Chẩn Đình 48 tuổi, vẫn còn rất khỏe mạnh. Dưới sự dẫn dắt của ông ta nhà họ
Doanh mới vượt qua nhà họ Chung.
“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Doanh Chẩn Đình nhíu mày: “Mạn Hoa, bà đừng vội, từ
từ rồi nói.”
Ông ta và Chung Mạn Hoa là vợ chồng nhiều năm rồi, Doanh Chẩn Đình hiểu rõ tính cách bà ta.
Hiểu thẳng.
Tuyệt đối sẽ không dễ dàng mở miệng xin giúp đỡ. Đây là lần đầu tiên Chung Mạn Hoa gọi điện
thoại cho ông ta để xin ông ta trở về. Vậy chắc chắn là đã có chuyện lớn xảy ra.
Chung Mạn Hoa đáp: “Là chuyện…”
Bà ta còn chưa nói xong thì đã bị bà cụ Doanh đi từ phía sau tới cắt ngang.
Bà ta gõ mạnh gây chống xuống đất: “Bây giờ không phải là lúc nghe con nói nhảm đầu, bệnh
máu khó đông của Lộ Vi đang phát tác, mau gọi điện thoại cho đứa con gái nuôi kia, bảo nó tới
bệnh viện chuẩn bị
di.”
Bà ta vừa mới dứt lời thì cả Chung Mạn Hoa lẫn Doanh Chẩn Đình đều ngẩn người.
Doanh Chẩn Đình lên tiếng: “Mẹ.” “Con nói gì cũng vô dụng thôi.” Bà cụ Doanh tức giận nói:
“Chẳng lẽ con định trơ mắt nhìn em gái con chết hay sao?”
Chỉ một câu đã khiến Doanh Chẩn Đình không còn lời nào để nói.
Ông ta cũng nhìn thấy sắc mặt Doanh Lộ Vi tái nhợt, mặt cắt không còn một giọt máu. Doanh
Chấn Đình nhíu chặt mày, thở dài một tiếng: “Mạn Hoa, gọi điện thoại đi!”
Tay Chung Mạn Hoa run run. Một mặt là bà ta không gọi được cho Doanh Tử Khâm. Một mặt
khác, bà ta không muốn Doanh Tử Khâm hiến máu cho Doanh Lộ Vi. Nhưng bà cụ Doanh ở đây,
bà ta không thể nói suy nghĩ trong lòng ra được. Nếu như bà cụ Doanh bị xuất huyết não thì bà
ta chính là tội đồ.
Môi Chung Mạn Hoa mấp máy, không hề làm theo.
“Mạn Hoa?” Doanh Chẩn Đình nhíu mày lại.
Ông ta lấy điện thoại của mình ra, tìm tới số điện thoại của Doanh Tử Khâm, ấn gọi. Lúc này có một người đá văng cánh cửa lớn ra.
Một đám người mặc đồng phục, ai nấy sắc mặt đều rất lạnh lùng.
Người cầm đầu nhìn về phía Doanh Lộ Vi và nói: “Bắt cô ta lại.”