Doanh Tử Khâm quay lưng về phía chiếc xe tải kia.
Cô đứng ở giao lộ, trước mặt chỉ có một mình Thịnh Thanh Đường. Những người khác còn3 đang ở cửa Hán Các cách một đoạn nữa mới đến giao lộ.
Âm thanh xe tải phát ra không nhỏ, đương nhiên là họ cũng nghe thấy, nhưng khô1ng ai ngờ được mục đích của chiếc xe tải này là giết người.
Thịnh Thanh Đường biển sắc, không kịp thốt nên câu gì, tay theo phản xạ đ9ẩy cô gái sang bên cạnh. Nhưng ông là người lớn tuổi, Doanh Tử Khâm đương nhiên không thể để ông chắn được.
Cô nhanh chóng quay người3, nội kình tập trung ở tay trái, đẩy Thịnh Thanh Đường bắn xa mười mét. Thịnh Thanh Đường chỉ cảm thấy có làn gió nhè nhẹ đẩy ông một cái, lú8c ông hoàn hồn thì đã đứng bên kia đường rồi.
Mà lúc này, chiếc xe tải đã lướt qua.
Biến cố xảy ra quá nhanh, Thịnh Thanh Đường hô thất thanh: “Tiểu thần y!”
“Bổ Doanh!”
Ông cụ Chung chứng kiến cảnh này mà khóe mắt như muốn nứt toạc Ông không thể quản nhiều đến vậy, cũng không quan tâm mình đã lớn tuổi mà chạy về phía cháu gái mình đang đứng. Nhưng dù ông có chạy nhanh đến đâu thì cũng không thể bằng được vận tốc chiếc xe tải hạng nặng đang lái với tốc độ cực nhanh. Doanh Tử Khâm không tránh, sau lưng cô là Tu Vũ, Giang Nhiên, ông cụ chung và mọi người.
Nếu thực sự bị chiếc xe tải này đâm, những người đó không chết cũng trọng thương.
Cô nhấc tay, muốn ngăn cản chiếc xe.
“Rắc!”
Tay mới chạm vào đầu xe đã truyền đến tiếng nứt xương giòn tan.
Nhưng cô gái đến ánh mắt cũng không có chút gợn sóng. Cô rũ mắt, cau mày.
Sức mạnh vẫn chưa đủ.
Cơ thể này mới chỉ hồi phục lại, có thể sử dụng cổ võ nhưng còn lâu mới đạt đến thời điểm sức mạnh đỉnh cao của cô. Song giống như nhất quyết muốn lấy mạng cô, trên xe tải chở không ít hàng, đạt đến tải trọng lớn nhất là 24 tấn.
Doanh Tử Khâm từ từ hít thở, chuẩn bị dùng thân mình để chắn.
Những giây tiếp theo, cô còn chưa kịp làm gì thì eo đã bị ôm lấy. Có người ôm cô lăn sang một bên.
Đồng thời, chiếc xe tải cũng dừng lại.
“Kit!!!”
Tiếng rít bén nhọn xé rách màng nhĩ, cả con đường rơi vào cảm giác sợ hãi. Đừng nói ông cụ Chung, đến Giang Nhiên và Tu Vũ cũng không kịp phản ứng.
Giữa đường.
Một tay Phó Quân Thâm chống trên mặt đất, tay còn lại đang che ở eo cô gái.
Máu tươi chảy dọc theo cánh tay anh, từng dòng, từng dòng máu đỏ khiến làn da vốn trắng như sử của anh lại càng trở nên trắng hơn. “Không sao chứ?” Phó Quân Thâm cúi đầu, muốn nhấc tay lên nhưng thấy vẫn đang chảy máu bèn hạ xuống, dùng một chút: “Không sao là tốt rồi.”
Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt trên người anh.
Cô chỉ bị thương cánh tay phải, gãy xương nhẹ.
Những Phó Quân Thâm ôm cô lần như vậy, lại cưỡng chế xe tải dừng lại, bề ngoài không bị thương nặng nhưng chắc chắn đã bị nội thương rồi.
Giờ còn chưa đến một tháng sau lần anh trúng đạn bị thương. Doanh Tử Khâm không ngờ sẽ xảy ra chuyện như ngày hôm nay.
Vì lần trước giúp Thương Diệu Chi thay đổi thời gian tử vong, cô cũng phải chịu phản phệ nhỏ.
Tuy không có ngũ tệ tam khuyết, thậm chí là mất mạng như những thầy tướng số, phong thủy khác. Nhưng năng lực bói toán của cô trực tiếp bị phong ấn nửa tháng. Chuyện bói toán vốn là nhúng tay vào nhân quả mà ông trời đã đặt ra. Thường thì chỉ bói nhưng không can thiệp vào chuyện lớn thì sẽ không sao. Nhưng nếu thay đổi, vấn đề sẽ đến.
Muốn thay đổi nhân quả thì phải trả một cái giá tương ứng. Bản thân bị phản phệ hoặc có thể là người thân nhất bên cạnh sẽ phải chịu liên lụy.
Đây cũng là lý do vì sao người hành nghề xem tướng số, phong thủy càng ngày càng ít.
Thầy tướng số, phong thủy đích thực thường sẽ có khiếm khuyết.
Đây chính là mệnh lý “ngũ tệ tam khuyết”.
Ngũ tệ là góa bụa, cô độc, tàn tật.
Tam khuyết là thiếu tiền, đoản mệnh, thiếu quyền. Thầy tướng số phong thủy hoặc là bị một “tệ”, hoặc là bị một “khuyết”. Bất kể là bài Tarot của châu Âu hay Kinh Dịch và Chu Dịch của nước Hoa, bói toán là nhìn trộm thiên cơ.
Nhưng thiên cơ đầu dễ để người ta nhìn trộm như vậy.
Nếu năng lực của cô khôi phục hoàn toàn, cô sẽ không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.
“Em không sao.” Doanh Tử Khâm đỡ anh dậy, ánh mắt rất lạnh: “Đi, chúng ta đến bệnh viện.”
Bệnh viện Số 1.
Biết Thất thiếu của nhà họ Phó bị thương nặng, trong bệnh viện lại bắt đầu bận rộn.
Dù danh tiếng của Phó Quân Thâm ở thành phố Hộ có tệ đi nữa thì cũng được công cụ Phó chống lưng, đến Phó Minh Thành cũng không dám càn rỡ chứ đừng nói là những người khác.
“Yểu Yểu, shh…” Phó Quân Thâm chầm chậm hít một hơi, giọng nói vẫn dịu dàng: “Anh không sao, tay trái em gãy rồi, mọi người đưa em ấy đi băng bó đi.” Câu cuối là nói với Tu Vũ và Giang Nhiên.
“Em tự..”
“Bác sĩ không thể tự chữa cho mình, đi băng bó đi.” Tay Doanh Tử Khâm ngừng lại: “Em xong nhanh lắm, anh đợi em.” Nói rồi cô lấy một bình thuốc từ trong túi áo ra: “Nhớ uống đấy.” Bác sĩ, y tá vội vàng đưa hai người vào phòng bệnh.
Phó Quân Thâm bị thương như thế này, ông cụ Phó không thể không bị kinh động.
Ông cụ vội vàng đi tới bệnh viện, lúc đến thì nhìn thấy Phó Quân Thâm nằm trên giường, gương mặt đẹp trai hơi trắng bệch. “Chuyện gì thế này?” Ông cụ Phó ngồi bên cạnh, vô cùng lo lắng: “Tiểu Thất, ông nghe bệnh viện nói các cháu bị tai nạn giao thông à?” Đôi mắt hoa đào của Phó Quân Thâm khẽ nhướn lên, lười biếng cười nói: “Có thể coi là vậy.”
Đương nhiên không phải tai nạn giao thông bình thường mà là có người cố ý gây ra.
“Cái gì mà có thể coi là vậy?” Ông cụ Phó vô cùng tức giận vì chuyện này: “Cháu thấy khó chịu ở chỗ nào? Ông liên hệ với bác sĩ ở Đế đô để họ qua đây.”
“Ông, cháu thực sự không sao.” Phó Quân Thâm lười biếng nói: “Cháu dạ dày thịt béo từ lâu rồi.” “Nói vớ vẩn.”
Ông cụ Phó đanh mặt: “Nếu cháu dạ dày thịt béo, tại sao bên ngoài vẫn có người nói cháu là công tử bột tay trói gà không chặt?” Phó Quân Thâm: “..”
Ông anh đúng là biết tìm đúng chỗ để chọc ngoáy anh mà.
Giống như nghĩ ra gì đó, sắc mặt ông cụ Phó lạnh đi: “Chẳng lẽ chuyện này do chúng làm? Ông sẽ đi điều tra.”
“Ông nội, không liên quan đến nhà họ Phó.” Phó Quân Thâm lạnh nhàn nói: “Ông về nghỉ ngơi trước đi, nếu có kết quả, cháu sẽ nói với ông.” Ông cụ Phó đầu thể yên tâm, vừa hay ông cụ Chung cũng ở đây, vì thế ông đi tìm người bạn già của mình. Ông cụ Phó vừa rời đi được năm phút, cửa phòng bệnh lại được mở ra.
Là chàng trai trẻ luôn đi theo bên cạnh Phó Quân Thâm. Anh ta rất áy náy: “Thiếu gia, tôi xin lỗi, là tôi giám sát lơ là.”
“Ừm.” Phó Quân Thâm không nói gì, anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giọng nói lạnh nhạt: “Cậu trở về, bảo em trai đến đây.”
Chàng trai bất ngờ nhưng cũng biết là bản thân tắc trách, phải chịu phạt, anh ta cũng cam tâm tình nguyện.
“Tôi đã hiểu thưa thiếu gia.”
Lúc rời đi, chàng trai lo lắng hỏi: “Thiếu gia, tiểu thư Tử Khâm…”
“Không sao.” Phó Quân Thâm ngừng một lát, giống như đang cam đoan: “Tôi sẽ không để em ấy xảy ra chuyện gì.”
“Đúng lúc có thể tổng cô ta vào tù rồi.”
Chuyện 16 năm trước đã quá thời hạn tố tụng, tuy họ có cách nhưng không ngờ Doanh Lộ Vi lại tự nộp mình lên.
Chàng trai gật đầu thưa vắng rồi đi ra ngoài.
“Cái gì?” Lúc Doanh Lộ Vi nhận được điện thoại, cô ta không thể tin nổi vào tai mình: “Thế này mà vẫn không giết chết được cô ta? Mấy người là phế vật à?”
Cô ta đặc biệt tìm người chuyên nghiệp lên kế hoạch cho sự cố này.
Cô ta cũng biết bên đó chuẩn bị một vụ tai nạn giao thông, lại còn dùng cả xe tải hạng nặng.
Loại xe này không được phép chạy trong thành phố nên cô ta phải chuẩn bị không ít thứ.
Vốn dĩ Doanh Lộ Vi chỉ muốn Doanh Tử Khâm mất đôi tay, nhưng cô ta không thể ngờ được chuyện của 16 năm về trước vẫn bị điều tra ra.
Tuy rằng lúc đó cô ta còn nhỏ nhưng cũng là lần đầu tiên làm chuyện xấu, cô ta nhớ rất rõ ràng.
Cô ta trộm đứa bé ra ngoài rồi vứt nó đi, sao lại có kẻ nghi ngờ một đứa trẻ là cô ta?
Thế nên, cô ta phải khiến Doanh Tử Khâm chết.
Nhưng bây giờ…
Doanh Lộ Vi cắn răng, đứng lên gõ cửa phòng ngủ bên cạnh: “Mẹ, mẹ đang ngủ à?” “Vừa mới dậy.” Giọng nói của bà cụ Doanh rất yếu ớt: “Lộ Vi, con vào đi.”
Doanh Lộ Vi đẩy cửa đi vào.
Sức khỏe bà cụ Doanh không tốt, lại ham ngủ, vẫn còn đang ở trung tâm thành phố. Thế nên không có ai nói cho bà ta biết gần đây đã xảy ra chuyện gì.
Thấy con gái út của mình, ánh mắt bà cụ Doanh hiện từ “Lộ Vi, mẹ nhớ hôm qua con mở buổi hòa nhạc, thế nào rồi?”
“Khá tốt ạ.” Doanh Lộ Vi mím môi, mỉm cười: “Mạc Viễn còn khen con đàn hay hơn trước nữa cơ.” “Thế thì tốt, thế thì tốt.” Bà cụ Doanh gật đầu: “Cũng nên bàn đến chuyện đám cưới của con và Mạc Viễn rồi.”
Doanh Lộ Vi cúi đầu, trên mặt là oán giận. Cô ta thấp giọng nói: “Mẹ, sáng nay con lại chảy máu.”
“Cái gì?” Bà cụ Doanh hốt hoảng: “Vậy còn không mau đến bệnh viện?”
Lại như nhớ ra chuyện gì đó: “Đứa con gái nuôi kia đâu? Còn không mau gọi nó đến hiến máu cho con?”