Vở thư và giấy viết thư bên trong có chống thấm nước thế nào thì cũng làm từ giấy.
Vừa bay vào lò sưởi, đồng thư lập tức hóa th3ành tro, không còn sót lại một mảnh vụn nào. Nhưng ngoại trừ một lá thư. Lá thư bị ném vào cuối cùng lại vẫn nguyên vẹn không bị cháy.1
Ngọn lửa hừng hực bao trùm lá thư nhưng lại chẳng mảy may chạm được vào nó. Thấy vậy, thoạt đầu quản gia hơi sửng sốt, sau đó9 dường như ông ta nhận ra điều gì đó, lập tức lấy dụng cụ dập tắt ngọn lửa.
Sau đó ông ta đeo găng tay, dè dặt lấy lá thư ra. 3Quản gia ghé sát lại nhìn, nhận ra lá thư này không chỉ lành lặn không sứt mẻ gì, thậm chí còn không dính cả bụi bặm. Ông quản gia khô8ng khỏi hoang mang và sợ hãi. Ông ta phụ trách quản lý bên ngoài lâu đài Laurent, ngày nào cũng nhận được mấy chục lá thư viết tay truyền thống. Số thư này hầu như đều do các fan hâm mộ cuồng nhiệt bên ngoài gửi tới, các thành viên gia tộc Laurent đọc mấy lần rồi về sau chẳng bao giờ đọc nữa.
Còn nói, nếu sau này lại nhận được thư từ kiểu này thì cứ việc đốt đi luôn.
Nếu là chuyện thực sự quan trọng thì đã không dùng cách gửi thư cổ xưa như thế này.
Ngày nào quản gia cũng đốt thư, việc này đã trở thành thói quen của ông ta từ lâu.
Thế nhưng chuyện như ngày hôm nay là lần đầu tiên ông ta gặp phải.
Ông ta cũng chưa từng nghe nói có loại giấy mà lửa đốt không cháy.
Lỡ may là thứ gì có độc thì sao? Nếu gây hại cho các thiếu gia tiểu thư trong dinh thự thì nguy mất.
Lúc quản gia còn đang phân vân không biết có nên nộp lá thư này lên trên hay không thì trong đại sảnh tầng một của lâu đài chợt vang lên tiếng bước chân.
Đồng thời, một giọng nói vang lên ngay sau lưng ông ta: “Đưa lá thư ấy cho tôi.” Quản gia bừng tỉnh khỏi mạch suy nghĩ, quay phắt lại nhìn nhưng lại không nhận ra người vừa tới.
Có điều ông ta để ý thấy trên ống tay áo người kia có thêu hình hoa diên vĩ màu vàng.
Hoa diên vĩ vàng là ký hiệu của ngân hàng Laurent.
Chỉ có những người hầu cốt cán trong nội bộ lâu đài mới được mang những ký hiệu như vậy.
Quản gia vội vàng đưa lá thư trong tay ra.
“Cũng may.” Người hầu trẻ tuổi nhận lấy, thở phào nhẹ nhõm: “Biết ngay các ông sẽ đốt thư mà, thế nên mới cố ý dùng nguyên liệu nano ”
Quản gia nghe mà chẳng hiểu gì, ông ta nơm nớp hỏi dò: “Ý ngài là…” “Không liên quan đến ông.” Người hầu trẻ tuổi khẽ phất tay: “Đi làm việc đi.”
Sau khi cẩn thật đút lá thư vào túi, anh ta rời khỏi đại sảnh lâu đài, đi vòng qua vườn hoa bên cạnh, tiến thẳng vào góc trong cùng của dinh thự.
Đương nhiên quản gia không dám đi theo.
Ông ta cũng được coi là người giúp việc lâu năm của gia tộc Laurent, đã làm ở đây mười ba năm nhưng đến bây giờ vẫn không được phép bước vào khu vực trung tâm nhất của lâu đài.
Nghe nói người nắm quyền chân chính của gia tộc Laurent sống ở trong đó. Đừng nói là ông ta, ngay cả các thành viên khác của gia tộc cũng không được tự tiện bước vào nếu không được cho phép.
Vậy chắc chắn lá thư ấy là thứ người nắm quyền chân chính cần.
Nghĩ đến đây, cả người quản gia đổ mồ hôi lạnh toát.
Cũng may là thư không làm sao, nếu không ông ta có mấy cái mạng cũng không đền nổi.
Nước Hoa.
Thành phố Hộ.
Hai giờ chiều. Trong một cửa hàng tạo mẫu cao cấp hàng đầu. Cửa hàng tạo mẫu này chỉ phục vụ những người giàu có và có tiếng tăm. Hôm nay là lần đầu tiên cửa hàng đồng ý cho bao trọn gói. Trong cửa hàng, thợ trang điểm, chuyên viên làm đẹp, thợ cắt tóc và các kỹ thuật viên đi qua đi lại, trong tay cầm rất nhiều công cụ.
Doanh Tử Khâm ngồi trước gương trang điểm, nét mặt hờ hững như không.
Sau lưng cô là các học sinh lớp A19 và ông cụ Chung.
Cô hoàn toàn không muốn nói chuyện với bất kỳ ai trong số họ, thậm chí cũng không muốn nhớ lại cô đã bị kéo đến đây như thế nào.
Buổi sáng cô dạy xong tiết sinh học cho lớp A19, đến trưa đang gục đầu xuống bàn ngủ, còn chưa tỉnh dậy đã bị Tu Vũ và một nữ sinh khác trong lớp kéo đi, bảo là mời cô đi ăn bánh ngọt.
Sau đó Doanh Tử Khâm chẳng thấy tiệm bánh ngọt đầu, chỉ thấy ông cụ Chung đang cười híp mắt chờ mình, còn cả một đám chuyên gia tạo mẫu đương vô cùng háo hức. Rồi sau đó, cô bị ẩn ngồi xuống cái ghế này.
“Tiểu thư Tử Khâm, da của cô đẹp thật đấy.” Chuyên viên trang điểm nhìn cô gái, vừa ngạc nhiên vừa hâm mộ:
“Tôi vốn định tẩy da chết và làm trắng da bằng photon cho cô nhưng xem ra không cần nữa rồi.”
Cô ta cầm miếng mặt nạ bên cạnh lên, không thể chờ đợi được nữa: “Tôi đắp cho cô cái mặt nạ cấp ẩm, trang điểm sẽ đẹp hơn.”
Doanh Tử Khâm ngáp một cái, nhớ ra dạo này mình thường xuyên thức đêm nên khẽ gật đầu. Sau khi hoàn tất quá trình cấp ẩm, chuyên viên trang điểm đẩy xe đựng đồ trang điểm qua, hỏi: “Tiểu thư Tử Khâm, cô muốn trang điểm theo phong cách nào? Mori Girl? Hay là Bohemian?” Doanh Tử Khâm: “Phiền cổ trang điểm cho tôi theo kiểu HKT.”
Chuyên viên trang điểm: “…”
Ông cụ Chung cũng nghe rõ mồn một lời cô nói: “…” Doanh Tử Khâm nhìn qua gương thấy ông cụ Chung ôm ngực, vẻ mặt đau lòng tột độ, cô hơi khựng lại rồi mới miễn cưỡng đổi ý: “Baroque.”
Lối trang điểm Baroque rất cổ điển, thường chỉ thịnh hành bên châu u. Bởi vì chỉ cần các đường nét trên khuôn mặt có một chút khuyết điểm nào, sử dụng phong cách trang điểm Baroque sẽ trông chẳng ra đầu với đầu. Chuyên viên trang điểm làm việc ở đây mấy năm cũng chỉ mới gặp hai khách hàng yêu cầu trang điểm theo phong cách Baroque làm cô ta quên cả cách trang điểm này.
Nhưng thực sự không có kiểu trang điểm nào phù hợp với cô gái trước mặt hơn là phong cách Baroque.
Khiêm tốn, xa hoa, tôn quý, thần bí.
Ánh mắt chuyên viên trang điểm sáng lên, linh cảm ập tới, cô ta lập tức bắt tay vào công việc. “Lễ phục! Lễ phục tới rồi!” Nửa tiếng sau, Tu Vũ bị một cái vali lớn từ ngoài cửa vào:
“Bố Doanh, nhìn này, tớ đã mua cho cậu mấy bộ, cậu chọn một bộ đi.”
Vừa nói, cô ấy vừa mở vali, lấy từng bộ lễ phục ra cho Doanh Tử Khâm xem. Có váy công chúa màu xanh nước biển, có váy đen bó sát kiểu cổ điển, có cả sườn xám kiểu cắt ba chiều.
Bộ nào cũng là hàng thiết kế đặc biệt, giá cả lên đến hàng triệu bạc.
Doanh Tử Khâm chậm rãi nhả ra một câu: “Có bộ nào không hở cánh tay không hở cẳng chân, tốt nhất là che kín cả cổ không?”
Cậu đàn em gãi đầu gãi tai, vẻ mặt hoang mang: “Hả? Vậy chỉ có áo choàng Ả Rập thôi.”
Tu Vü: “…”
Cứ nhất định phải che giấu vóc dáng tuyệt vời của mình thế này à? Tuy bố Doanh của bọn họ mặc áo choàng Ả Rập thì giá trị nhan sắc và khí thế cũng trực tiếp đè bẹp đối phương nhưng một cô gái như cô ấy nhìn vẫn cảm thấy đau lòng.
Tu Vũ đành bất đắc dĩ cất lại lễ phục vào trong vali.
Đúng lúc này, có một nhân viên cửa hàng chạy vào, trên tay bế một hộp quà: “Tiểu thư Tử Khâm, có người gửi cái này tới ạ.”
Doanh Tử Khâm vẫn đang trang điểm, Tu Vũ bèn giúp cô mở hộp quà.
Bên trong là một bộ lễ phục màu đen nhưng không phải là váy.
Tu Vũ nhìn phát là có thể nhận ra chỉ một cái áo đơn giản của bộ lễ phục này thôi đã có giá trên mười triệu. Thêm những viên kim cương và các vật liệu khác được đính lên lễ phục, tổng giá trị chắc chắn phải hơn một trăm triệu.
Ai lại tặng một số tiền lớn như thế?
Tuy Tu Vũ rất tò mò nhưng cô ấy cũng không hỏi: “Bố Doanh, trùng hợp quả, đây là bộ lễ phục phù hợp với sở thích của cậu, chờ cậu trang điểm xong tớ sẽ mặc giúp cậu.”
***
Hội trường lớn thành phố Hộ.
Buổi biểu diễn bắt đầu lúc bây giờ nhưng từ bốn giờ chiều đã có rất nhiều fan hâm mộ tới xếp hàng.
Hầu hết các fan đều là lần đầu đến xem buổi hòa nhạc của Doanh Lộ Vi, sáu giời là có thể vào khán đài rồi, tất cả mọi người đều không thể chờ đợi được nữa.
Bên trong cánh gà, Doanh Lộ Vi đang ngồi trước gương trang điểm nhưng sắc mặt cô ta lại rất khó coi. Vốn dĩ cô ta đã đặt trước cửa hàng tạo mẫu nhưng mấy tiếng trước, cửa hàng đó lại thông báo không thể nào phục vụ cô ta. Cô ta trả giá cao hơn, cửa hàng tạo mẫu cũng không chịu đổi ý.
Chuyện xảy ra bất ngờ, cô ta cũng không kịp tìm những chuyên viên trang điểm khác nên chỉ có thể tự làm. Chung Mạn Hoa ngồi bên cạnh cứ nhấp nhổm không yên, tâm trạng cực kỳ sốt ruột. Bà ta luôn cố ý tránh tất cả những chuyện có liên quan đến Doanh Tử Khâm.
Thời gian này Thanh Trí không gọi điện thoại cho bà ta, bà ta lại thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ Doanh Lộ Vi trực tiếp ném cho bà ta một quả lựu đạn như thế này.