"Thắt ống dẫn tinh là biện pháp tránh thai hiệu quả, nhưng không hoàn toàn 100%. Tỷ lệ thất bại là 1/2000. Chúc mừng ngài, vợ chồng ngài là một trong những phần rất nhỏ của những cặp vợ chồng may mắn đó."
Nghe lời thông báo của bác sĩ xong thì Trình Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm. Còn Tần Tư Lăng thì lặng thinh không nói thêm bất cứ cái gì được.
Tần Tư Lăng càng cảm thấy tội lỗi thì cô càng vui vẻ. Ai bảo hắn dám nghi ngờ cô có quan hệ bất chính với người khác. Bây giờ mọi chuyện mới được làm sáng tỏ, đừng nói là giận... Trình Nhiễm chẳng thèm muốn nhìn cái ông chồng chết tiệt này của mình nữa.
Kể từ sau khi biết cô mang thai, Tần Tư Lăng hầu như về nhà rất muộn. Giữa hai người dường như có một khoảng cách gì đó. Chính vì không muốn chuyện như vậy xảy ra nữa. Ngày cuối tuần, Trình Nhiễm đã dậy trước Tần Tư Lăng, bắt hắn cùng cô đến bệnh viện kiểm tra lại.
Hai người mà không giải quyết nhanh thì chắc có lẽ cô sẽ bị trầm cảm mất.
Chính vì chuyện này mà đến bây giờ cô vẫn chưa qua Biệt Viện ở được...
Bước ra khỏi phòng khám, Trình Nhiễm liếc nhìn Tần Tư Lăng một cái rồi đi thẳng luôn.
"Trình Nhiễm..."
Tần Tư Lăng ở phía sau gọi cô lại nhưng cô không hề để ý. Cuối cùng, Tần Tư Lăng đành chạy lên trước, cản cô lại.
"Trình Nhiễm... Thật sự anh..."
"À, Tần tiên sinh, chẳng phải nghi ngờ em ngoại tình sao? Chúng ta hiện tại không còn gì để nói cả. Tạm thời em cũng không muốn gặp mặt anh!"
"Chuyện này anh cũng không ngờ đến lại như vậy cả. Anh... Xin lỗi..."
"Xin lỗi? Em không dám nhận lời xin lỗi của anh. Tần tiên sinh không muốn nhận đứa bé, em sẽ tự mình nuôi nó. Còn nữa... Em sẽ dọn ra sống riêng. Anh không tin em, thì em cũng không thể tin anh."
Nói xong, Trình Nhiễm vòng qua nối khác rời đi. Cô ra ngoài cổng, không lên xe chung với Tần Tư Lăng mà lại bắt một chiếc taxi về trước. Tần Tư Lăng chỉ bất lực nhìn theo. Hắn biết Trình Nhiễm bay giờ rất giận. Hắn cũng không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Mấy ngày qua, hắn sở dĩ về muộn vì muốn tránh gặp cô. Hắn sợ khi đối diện với cô, hắn lại nhìn thấy đứa nhỏ không lai lịch kia là hắn sẽ mất kiên nhẫn. Hắn cũng không thể biết được bản thân vì sao lại có thể có những suy nghĩ đấy nữa.
Trình Nhiễm giận rồi... Làm sao mới có thể dỗ cô hết giận đây?
Một người cao cao tại thượng như Tần Tư Lăng lại có ngày rơi vào cái hoàn cảnh bế tắc như vậy... Để người khác biết được thật đúng là nực cười.
Trình Nhiễm không về biệt thự ngay mà đến chỗ của Trình Nhất Phàm trước. Vừa bước vào căn nhà thuê của đứa em trai, Trình Nhiễm đã cảm thấy có cái gì đó không ổn. Vào đến phòng ngủ, cô hơi hoảng khi thấy Trình Nhất Phàm đang nằm bất động trên giường, đồ đạc bị lục tung cả lên, cả người thương tích bầm tính.
"Nhất Phàm... Nhất Phàm... Em sao lại thế này? Tỉnh dậy đi."
Trình Nhiễm thấy tình hình không ổn, lấy điện thoại ra muốn gọi cấp cứu. Ai ngờ, Trình Nhất Phàm đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của cô, cản lại.
"Không cần phiền phức như vậy đâu. Em không sao."
Vậy là Trình Nhiễm phải tự tay mình giúp thằng em trai của cô dọn dẹp lại phòng. Dọn xong, cô vào bếp đi nấu chút đồ cho nó. Đến khi đỡ Trình Nhất Phàm ra ăn, Trình Nhiễm để nó ăn còn cô đi tìm hộp sơ cứu xử lí vết thương trên người cho nó.
"Nói đi, xảy ra chuyện gì mà mặt mũi lại bầm dập như vậy?"
Trình Nhất Phàm bưng bát canh lên uống một ngụm, vị thanh ngọt trôi tận xuống bụng khiến cho cậu cảm thấy cơ thể khá hơn phần nào.
Đợi mãi mà không thấy cái thằng oắt con này trả lời, Trình Nhiễm đưa mắt nhìn về phía tấm bìa quảng cáo bộ môn đấm Boxing dưới đất thì hiểu ra phần nào.
"Lại đi tham gia vào mấy trận đấu đó hả?"
"Thì em thi xong rồi, dạo này rảnh rỗi nên muốn tìm cái gì đó chơi thôi."
Thằng em trai này của cô là một đứa rất hiểu chuyện. Nhưng tính cách của nó lại thất thường liên tục. Chơi gì không chơi lại toàn sa vào mấy bộ môn nguy hiểm thương tích đầy mình. Mà mẹ cô lại xót con, để cho mẹ nhìn thấy bộ dạng này của nó chắc mẹ nổi điên lên mất.
"Chúc mừng em, ông nội và ba sắp lên đây chơi rồi. Để cho ông nội nhìn thấy cái bộ dạng này của em, thì không lôi em về quê lúc đó mới là chuyện lạ."
Nghe xong, Trình Nhất Phàm nhất thời kích động mà ho sặc sụa.
"Chị nói cái gì?"
"Mẹ nói cho chị biết là ông nội và ba sắp lên đây chơi. Một mặt đi thăm bạn cũ, mặt khác đi đến xem em trai của chị sống ra sao."
"Sao lại có thể lên đúng lúc này chứ..."
"Với cuộc sống bê tha của mày thì xứng đáng nhận những lời triết lí của ông nội mới có thể khôn ra."
Cái thằng em chết tiệt. Vừa nãy cô còn tưởng rằng nó chết đến nơi rồi chứ?
Nói về thời thơ ấu của hai chị em cô thì có rất nhiều chuyện để nói. Tuy Trình Nhiễm chỉ hơn Trình Nhất Phàm có 5 tuổi nhưng mà tính cách của cô nhiều khi còn khó chịu hơn cả mẹ của hai người nữa. Ngay từ khi còn nhỏ cô đã quản thằng em trai này đến nỗi ép buộc nó vào kỉ cương. Tiếc là khi cô lên đại học, phải lên thành phố thì thằng em của cô có vẻ như đã thoát khỏi những ngày tháng sống trong sự áp đặt rồi.
Vì không muốn đụng mặt với Tần Tư Lăng nên Trình Nhiễm đã ở lại chỗ của Trình Nhất Phàm cả ngày hôm đó. Cho đến trời đã tối rồi, Trình Nhất Phàm cứ thúc giục cô trở về thì Trình Nhiễm mới miễn cưỡng rời đi.
Cô ra đường không vội bắt xe mà cứ thất thần đi trên con đường đông người. Dạo này đầu của cô rất đau và phải suy nghĩ rất nhiều. Chính vì vậy, hiếm lắm mới có lúc rảnh, cô muốn ở một mình cho đầu óc thoải mái hơn.
Trình Nhiễm ghé vào một quá cà phê rồi gọi một phần bánh và một cốc nước cam. Để ý cô mới thấy hình như dạo này bụng cô to hơn thường thì phải. Không biết có phải em bé lớn nhanh hay là cô ăn nhiều nữa? Thôi, dù sao thì trong thời gian này cô sẽ phải cẩn thận trong sinh hoạt hàng ngày.
Khi Trình Nhiễm đang dùng bánh thì đột nhiên có ai đó xuất hiện trước mắt cô. Tiếp theo sau đó, anh ta kéo ghế ngồi xuống phía đối diện. Trình Nhiễm liếc mắt nhìn anh ta thì thấy có chút quen quen. Hình như gặp ở cảnh sát, mà ở cảnh sát thì... Là cái tên Tần Minh sao?
"Có chuyện gì vậy em họ?"
Trình Nhiễm phản ứng rất nhanh, lập tức cất giọng nói.
"Chị dâu, đúng là trùng hợp. Chị cũng đến đây thử bánh sao?"
"Không trùng hợp, là do tôi xui."
Theo như cô biết thì mối quan hệ của Tần Tư Lăng và Tần Minh không có mấy tốt. Vì thế cô cũng nên giữ khoảng cách nhất định với tên n ày thì hơn. Trình Nhiễm mặc kệ Tần Minh nghĩ cái gì. Cô chỉ nhanh chóng ăn hết chiếc bánh, uống vội cốc nước rồi đứng dậy.
Vừa nãy cô muốn bỏ đi luôn nhưng mà nghĩ lại, đồ ăn mà không ăn hết thì thật lãng phí.
Từ nãy đến giờ, Tần Minh luôn đưa mắt nhìn chằm Trình Nhiễm. Anh ta thấy bên khóe miệng của cô có dính chút kem nên rút chiếc khăn từ trong túi ra muốn lau giúp cho cô. Ai ngờ, độ cảnh giác của Trình Nhiễm quá cao nên đã giữ tay của anh ta lại.
"Muốn là gì?"
"Em chỉ muốn giúp chị lau miệng thôi."
"Xin lỗi tôi không cần."
Thái độ thẳng thừng của Trình Nhiễm khiến cho Tần Minh có chút không vui. Tuy nhiên, anh ta vẫn nở một nụ cười thoải mái.
Trình Nhiễm rút tờ giấy trong chiếc hộp trên bàn rồi lau miệng. Đúng lúc này, điện thoại của cô có cuộc gọi đến.
Là Tần Tư Lăng.
Cô do dự mãi mới mở máy nghe. Thật không ngờ đầu dây bên kia lại nói.
"Trình Nhiễm, em về chưa? Anh có xuống bếp nấu mấy món em thích. Còn nữa, anh biết em đang giận. Chỉ cần em về, cái gì anh cũng đáp ứng em hết."