Khi Trình Nhiễm tỉnh lại một lần nữa thì thấy đầu của mình hơi nhức. Tần Tư Lăng đang ngồi xem tin tức gần đó liền nhanh chóng đi tới, đỡ cô dậy tựa vào đầu giường.
"Em tỉnh rồi sao? Có thấy người khó chịu chỗ nào không?"
"Em... Sao lại bị ngất đi vậy?"
"Bác sĩ nói sáng nay em chưa ăn gì nên bị tụt huyết áp. Anh đã nói sáng nay em nên ăn một cái gì đó rồi đi, cứ thích làm theo ý mình."
Nhắc mới nhớ, sáng nay do vội quá nên cô đã không để ý đến mấy. Chỉ là sáng nay do nhận được tin tức của cảnh sát nên cô mới muốn đến đó giải quyết cho xong việc. Ai ngờ cơ thể lại yếu như thế.
Tần Tư Lăng đi lấy cho cô một cốc nước ấm. Đợi cho Trình Nhiễm uống xong, Tần Tư Lăng mới nói.
"Bác sĩ nói rằng cơ thể của em dạo này rất suy kiệt, cần phải bổ sung thêm rất nhiều chất dinh dưỡng."
"Em biết mà..."
"Biết thì tốt. Dù em không có quan tâm đến bản thân thì cũng... Quan tâm đến... Đứa bé trong bụng chứ?"
"Hả"
Nghe xong câu nói này của Tần Tư Lăng, Trình Nhiễm như bị sốc. Hai tay bê chiếc cốc của cô hơi run lên. Tần Tư Lăng đã biết rằng cô đang mang thai sao? Nếu là như vậy... Hắn sẽ làm gì?
Nhìn biểu hiện lo lắng của Trình Nhiễm thì Tần Tư Lăng cũng đã đoán ra được phần nào. Trước đây hắn mất trí nhớ, cô luôn lừa hắn, muốn để bản thân mang thai. Sau khi lấy lại trí nhớ, Tần Tư Lăng đã bắt đầu quan sát theo dõi những biểu hiện của Trình Nhiễm. Hắn là người luôn tinh ý để mắt tới mọi thứ liên quan tới cô.
Cái tháng đến kì kinh nguyệt của cô, hắn đã không thấy cô có bất kì biểu hiện gì. Vì lo lắng mà Tần Tư Lăng đã lên mạng tra. Kết quả hắn nhìn thấy thông tin do việc trễ chu kì kinh nguyệt. Tuy nhiên hắn chỉ biết thế chứ chưa có chắc chắn.
Ngày hôm qua, Tần Tư Lăng vốn đi gặp đối tác nhưng trên đường đối tác của hắn gặp tai nạn phải nhập viện. Vì lí do đó mà hắn đã chạy đến xem xét tình hình. Hắn cũng chỉ vô tình gặp Trình Nhiễm đi từ trong phòng khám đi ra. Hắn sợ cô mắc bệnh nan y gì nên mới lén lút giấu giếm đi khám một mình. Chính vì vậy hắn mới đi gặp vị bác sĩ kia dò hỏi.
Điều mà hắn nhận được đó chính là Trình Nhiễm đã mang thai.
Khi biết được cái thông tin đó, Tần Tư Lăng cảm thấy không vui một chút nào. Điều khiến hắn buồn hơn bao giờ hết đó chính là cô đã giấu hắn. Có lẽ, hắn chính là người cuối cùng biết tin tức này.
"Trình Nhiễm, từ nhỏ anh đã ghét nhất những ai lừa dối hay giấu giếm anh. Vì em là ngoại lệ nên anh đã bỏ qua cho em rất nhiều lần. Không phải vì thế mà em có thể hết lần này đến lần khác làm những điều mà anh không biết. Bà nội biết, ông nội biết, thậm chí cả gia đình em biết chuyện em mang thai... Vậy, anh hỏi em, anh là gì của em?"
Giọng nói của Tần Tư Lăng hôm nay có cái gì đó cực kì tức giận.
Không phải là Trình Nhiễm muốn như vậy. Từ khi kết hôn đến giờ thì cứ liên quan đến vấn đề con cái là hai người lại bắt đầu gặp xích mích.
Quan điểm này của hai người hoàn toàn đối lập nhau.
"Nếu như anh không ngăn cấm em có con thì em cũng sẽ không làm như vậy..."
Hai người nhìn nhau hồi lâu. Lúc sau, Tần Tư Lăng cúi xuống cầm lấy cốc nước trong tay Trình Nhiễm cất đi.
"Hiện tại anh cũng biết rồi. Em muốn có con, em muốn sinh đứa bé ra."
"Không được."
Trong lòng của Tần Tư Lăng lúc này cũng đang rất rối. Cảm giác của hắn hiện tại thật sự rất phức tạp. Hắn không muốn tin vào cái sự thật này nhưng mà hiện thực lại khiến cho hắn phải tin.
"Tư Lăng, anh có là con người không? Đó là cũng là con của anh đấy!"
"Đấy không phải con của anh. Trình Nhiễm... Anh sẽ coi như giữa chúng ta chưa có chuyện gì xảy ra. Vì vậy, em hãy bỏ đứa bé này đi. Đó là một điều tồi tệ nếu em sinh ra nó."
"Em không hiểu tại sao anh lại có cái suy nghĩ như vậy."
Thật sự từng lời nói của Tần Tư Lăng như thứ gì đó cứa sâu vào trái tim của cô vậy. Chẳng lẽ hắn ghét con của chính mình như vậy sao? Cho dù thế nào cô cũng nhất quyết phải sinh đứa nhỏ này ra. Không ai có thể cản cô được.
Trông thấy Trình Nhiễm có vẻ rất kích động, Tần Tư Lăng nhanh chóng đi tới nắm chặt hai bả vai của cô.
"Trình Nhiễm, nghe anh đi. Anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi."
"Tốt? Anh bắt em bỏ con của chúng ta, đấy là điều tốt mà anh nói sao?"
"Đủ rồi! Đứa bé này không phải con của anh!"
"Anh nói cái gì?"
Thật sự Tần Tư Lăng không muốn nói đâu, nhưng vì không thể khiến Trình Nhiễm hồi tâm, hắn thật sự phải nói ra.
"Trước khi kết hôn... Anh đã đi gặp bác sĩ... Thắt ống dẫn tinh... Chính vì vậy... Chúng ta không thể có con được..."
Dự định ban đầu của hắn là không muốn có con. Chính vì vậy mà hắn đã đi làm cái việc này. Hắn thấy cô vì muốn có em bé nên mới đồng ý để cô sinh con gái, muốn trấn an suy nghĩ của cô lại. Thật sự hắn không ngờ Trình Nhiễm lại mang thai. Hắn không muốn tin cô phản bội hắn nhưng biết làm sao được... Hắn yêu cô như vậy mà...
"Không thể nào... Chuyện này không thể xảy ra được. Anh lừa dối em! Anh... Lừa em..."
Trình Nhiễm thật sự bị sốc, đưa tay ôm lấy đầu của mình. Còn Tần Tư Lăng cảm thấy vô cùng đau lòng, hắn lập tức ôm lấy cô vào lòng.
"Nói với anh, tên đó là ai? Anh hứa anh sẽ giải quyết chuyện này êm đẹp, cả đứa bé này nữa. Anh đã nói rồi, em là ngoại lệ... Anh có thể bao che cho em tất cả mọi thứ... Chỉ cần em luôn ở bên anh là được."
"Em đã nói rồi, đứa bé trong bụng em là con anh. Em sẽ không bỏ đâu."
Câu nói của Trình Nhiễm khiến cho Tần Tư Lăng cảm thấy vô cùng buồn bã. Một người chưa từng biết sợ là gì như hắn cuối cùng cũng sợ một điều... Hắn sợ mất đi cô.
Chắc có lẽ hắn là người đàn ông hiếm khi chấp nhận được chuyện là Trình Nhiễm đã phản bội hắn đi?
"Em nghỉ ngơi đi."
Nói rồi Tần Tư Lăng chỉ đứng dậy rồi đi ra ngoài. Trình Nhiễm từ khi tỉnh dậy bỗng dưng lại nhận được tin tức này khiến cho cô vô cùng không thể chấp nhận được? Gì chứ? Tần Tư Lăng đang nghi ngờ cô phản bội hắn sao?
Ngoài hắn ra, cô còn có ai khác đâu?
Trong chuyện này nhất định là có gì đó mờ ám. Cô nhất định phải làm rõ chuyện này mới được.
Nếu chỉ khóc với lóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Muốn tháo gỡ nút thắt thì chính bản thân phải tự mình điều tra.
Có một điều mà cô luôn cho là đúng, đó chính là đứa bé trong bụng cô. Chắc chắn đứa bé này là của Tần Tư Lăng!