Trình Nhiễm uể oải ngồi trên chuyến tàu, tựa đầu vào vai của Tần Tư Lăng.
Không biết đã đi bao lâu, cái chuyến tàu dài cuối cùng cũng đã dừng lại. Cả người cô không hiểu sao lại rất mệt mỏi. Kì thực cô chẳng muốn đi một chút nào cả.
"Tư Lăng... Chân em đau..."
"Nhanh xuống tàu thôi."
Tần Tư Lăng có vẻ không muốn nghe thấy cô nói bất cứ cái gì nữa nên chỉ thúc giục cô nhanh lên. Ai ngờ Trình Nhiễm không những không đi mà ngồi lì ở đấy luôn.
"Đứng dậy."
"Chân em đau."
"Bây giờ em muốn thế nào?"
"Anh cõng em."
Thấy cửa tàu sắp sửa đóng lại, Tần Tư Lăng bất đắc dĩ chỉ thở dài rồi quay lưng, ngồi xuống để Trình Nhiễm leo lên lưng mình. Cô biết ngay là ông xã của cô tốt nhất nên nhanh chóng vui vẻ leo lên lưng của Tần Tư Lăng để hắn cõng mình.
Chuyến tàu này dừng lại ở ga cuối cùng, có nghĩa hai người họ đã trở về thành phố. Mấy ngày nay tha hương ở nơi rừng núi, bây giờ quay lại khiến cho Trình Nhiễm cảm thấy thật thoải mái. Hai người không vội trở về Tần Gia mà trở về biệt thự riêng trước. Do trí nhớ của Tần Tư Lăng chưa có khôi phục hoàn toàn nên Trình Nhiễm đành trở thành người dẫn đường cho hắn.
Khi hai người đứng trước cổng lớn, đúng lúc có một chiếc xe từ trong biệt thự đi ra. Chiếc xe kia đi lướt qua hai người rồi lập tức dừng lại ngay. Quản gia từ trên xe đi xuống mà sắc mặt vui đến nỗi suýt bật khóc.
"Tần tiên sinh... Phu nhân... Hai người sao bây giờ mới trở về... Tôi cứ tưởng..."
Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng đưa mắt nhìn nhau nhưng chẳng biết nói cái gì cả. Quản gia nhanh chóng đưa hai người họ vào trong rồi kêu bảo vệ đóng cổng lớn lại.
Mặc dù thời gian qua hai người không có ở đây nhưng quản gia cũng đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình. Vẫn là mọi ngóc ngách không có lấy một hại bụi nào cả. Về chuyện Tần Tư Lăng bị mất trí nhớ thì Trình Nhiễm không có tiết lộ cho ai biết. Cô chỉ kể qua những tháng ngày hai người họ đã suôn sẻ vượt qua vụ tai nạn máy bay đó mà thôi.
Theo như lời kể của quản gia về chuyện tình hình của Tần Gia thì Tình Nhiễm cảm thấy có cái gì đó không đúng. Hôm nay, ở Biệt Viện Tần Gia đang tổ chức tang lễ cho cả Tần Tư Lăng và Trình Nhiễm. Sau khi nhận được tin tức Tần Tư Lăng gặp tai nạn máy bay thì cả tập đoàn bắt đầu nhộn nhịp. Đặc biệt là mấy lão già cổ đông đang chuẩn bị bầu tân chủ tịch mới. Vì Tần Tư Lăng mất tích nên cổ phiếu và tất cả mọi thứ đều xuống dóc không phanh, Tần Gia bị thúc ép đến đường cùng nên Tần lão gia đành cho Tần Minh tạm thời nắm giữ quyền hành để ổn định lại.
"Tiên sinh, phu nhân, nếu hai người về rồi thì mau đến chỗ của lão phu nhân đi. Lão phu nhân cũng đang rất đau lòng đấy."
"Khoan đã! Cái tên Tần Minh kia là ai mà tôi không biết? Chẳng phải ở Tần Gia chỉ có mỗi Tư Lăng là người thừa kế hay sao? Tần Minh kia ở đâu ra thế?"
"À, mẹ của Tần Minh thiếu gia là em gái của ba Tần tiên sinh. Nói cách khác, Tần Minh thiếu gia là em họ của của Tần tiên sinh."
"Nhưng, tại sao anh ta lại mang họ Tần? Chẳng phải thuộc về đằng ngoại hay sao?"
"Tần Gia là đại gia tộc quý tộc thời xưa nên các thế hệ của Tần Gia dù là trai hay gái, ngoại hay nội đều phải mang họ Tần."
Đúng là một gia tộc kì lạ.
Trình Nhiễm liếc nhìn qua thấy Tần Tư Lăng đang day day đầu thì cô có dự cảm không hay. Trước mắt chưa thể chắc chắn Đỗ Thanh Xảo chính là thủ phạm gây ra tai nạn máy bay cả. Ai biết đâu được đằng sau cô ta còn có kẻ đứng sau nữa. Chính vì thế, Trình nhiễm chỉ còn cách trì hoãn sự trở lại của hai người lại mà điều tra một chút.
"Quản gia, trước mắt ông đừng nói chuyện chúng tôi trở về cho ai biết cả. Ông cứ đến dự tang lễ như thường ở Tần Gia đi."
"Phu nhân, chuyện này..." .
Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?
"Tôi nghi ngờ kẻ gây ra tai nạn muốn tôi và Tư Lăng chết là người trong gia tộc."
Sau khi nghe dặn dò, quản gia nhanh chóng làm theo lời của Trình Nhiễm mà rời đi. Lúc này, Trình Nhiễm mới quay mặt về phía của Tần Tư Lăng, chủ động rúc vào lòng hắn. Hai tay cô vòng qua ôm lấy thắt lưng của ông xã.
Khi hai người ở trên tàu, Trình Nhiễm đã thấy những biểu hiện vô cùng khác thường của Tần Tư Lăng rồi. Có vẻ như có một vài thứ khiến cho hắn nhớ lại vài mảnh vụn kí ức. Bảo sao cái bản mặt từ đó đến bây giờ lại cau có như thế. Rõ ràng hắn đau đầu mà không nói cho cô gì cả.
"Anh lên phòng nghỉ ngơi trước đi."
"Em vừa nói với quản gia là em nghi ngờ chủ mưu hại chúng ta là người Tần Gia?"
Trình Nhiễm gật đầu.
"Anh yên tâm mà dưỡng thương cho hồi phục hoàn toàn đi. Mọi thứ để em giải quyết là được."
Thấy Trình Nhiễm có vẻ tự tin như thế thì Tần Tư Lăng cũng chẳng có ý kiến gì nữa mà đi lên tầng.
Vừa nãy cô có ôm hắn, hắn có thể cảm nhận thấy cơ thể của cô rất là nóng. Hình như cô cũng không có biết điều đó thì phải.
Tần Tư Lăng đi qua một người giúp việc thì dừng lại dặn dò cô ta đi pha cho Trình Nhiễm một cốc nước gừng nóng. Không ai biết, chỉ có hắn mới thấy rõ cơ thể của cô tuy trông vậy nhưng rất là yếu. Từ lúc tỉnh lại khi bị thương đến giờ thì Tần Tư Lăng đã quan sát Trình Nhiễm không rời mắt. Đương nhiên là hắn chắc chắn một điều rằng là cô phải sụt đi mấy cân.
Trình Nhiễm đó chỉ biết lo lắng cho hắn mà chẳng để ý đến cơ thể của mình gì cả. Đến cả cơ thể nóng như vậy mà cũng không biết...
Không ngoài dự đoán của Tần Tư Lăng, tối hôm đó Trình Nhiễm phát sốt thật. Quản gia vừa trở về thì đã bị Tần Tư Lăng sai đi gọi bác sĩ tư nhân đến. Trình Nhiễm nằm đắp chăn trên giường, cơ thể run rẩy liên tục khiến cho Tần Tư Lăng không biết phải làm sao. Hắn chỉ có thể đi lấy một chiếc khăn nhúng nước ấm rồi đặt lên trán cô cho hạ nhiệt.
"Trình Nhiễm, tôi đã bảo quản gia gọi bác sĩ rồi. Em cố gắng chịu thêm một chút."
Khi Tần Tư Lăng vừa dứt lời, quản gia đã dẫn bác sĩ đi vào phòng. Tần Tư Lăng đành nhường chỗ cho bác sĩ để ông ta khám cho cô.
Không biết bao lâu nhưng mỗi phút giây chờ đợi là lại khiến cho trong lòng của Tần Tư Lăng đứng ngồi không yên. Thấy bác sĩ thu xếp đồ đứng dậy thì hắn vội đi đến hỏi.
"Vợ tôi sao rồi?"
"Tình trạng của phu nhân đang rất yếu. Thời gian qua cô ấy ăn uống không đủ chất, cơ thể vốn chẳng khỏe mạnh gì nên khi ra ngoài trúng gió liền phát sốt. Tôi đã cho phu nhân uống thuốc rồi, còn lại thì ngài nên bồi bổ thêm cho cô ấy là ổn."
Tần Tư Lăng nghe xong thì mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết ngay là với cái thân thể gầy gò của cô không thể chống chịu được mà.
Vậy là cả tối hôm đó Tần Tư Lăng chính thức trở thành bảo mẫu chăm sóc cho Trình Nhiễm. Khi cô khát, hắn liền đi lấy nước cho cô. Khi cô đói, hắn liền tự mình đút cho cô ăn. Tần Tư Lăng thậm chí còn chủ động tự tay giúp Trình Nhiễm lau người.
Nhìn sắc mặt không được tốt của cô, Tần Tư Lăng không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng đưa tay chạm lên bên má của cô. Sau đó, hắn từ từ cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn rồi khẽ nói.
"Mau khỏi bệnh đi. Anh thật sự không có kiên nhẫn để chăm sóc em như vậy đâu."
"Ông xã... Em... Lạnh..."
"Đợi anh đi ra đóng cửa ban công lại."
Tần Tư Lăng vội đứng dậy muốn đi đóng cửa. Ai ngờ, hắn vừa mới đặt chân ra thì thấy có một chiếc xe trắng đi thẳng vào trong biệt thự. Sắc mặt của Tần Tư Lăng lập tức cau lại.
Quản gia cũng vội đi vào thông báo cho hắn biết.
"Tiên sinh, Tần Minh thiếu gia đến..."
"Nó đến thì kệ nó. Đây là nhà là nó chắc?"
"Nhưng phu nhân đã căn dặn phải giấu chuyện hai người đã trở về..."
Hắn suýt nữa quên mất lời của Trình Nhiễm đã nói. Vì thế mà Tần Tư Lăng đành đi về phía giường, bế cô dậy.
Rõ ràng ở nhà mình mà lại phải đi trốn, chẳng có cái gì nực cười hơn hoàn cảnh này cả!
..........