Trình Nhiễm không ngờ Tần Tư Lăng mất trí nhớ, lại trở về cái tính cách trước khi hắn gặp cô. Cái bệnh sạch sẽ của hắn lại bắt đầu tái phát. Không những vậy, thói quen mất ngủ lại đâu vào đấy. Trình Nhiễm cũng chẳng hiểu nổi tại sao lại như vậy.
Cô có nhờ ông lão kia xem qua. Thì ông ấy nói Tần Tư Lăng là mất trí nhớ tạm thời. Nếu muốn chắc chắn hơn thì phải đưa người đến bệnh viện có các thiết bị tân tiến kiểm tra qua. Trình Nhiễm cũng muốn lắm nhưng hai người đã hoàn toàn bị mắc kẹt ở cái nơi này rồi.
"Tư Lăng, đây là ảnh cưới của anh và em. Anh xem đi, em không có nói dối. Anh và em đã kết hôn rồi."
Cũng may là cô có bỏ ảnh cưới của hai người vào balo nếu không thì với cái tính cách đa nghi của Tần tiên sinh thì vẫn còn nghi ngờ cô lắm.
Tần Tư Lăng cầm tấm hình trong tay thì hàng lông mày hơi nhíu lại. Không phải là hắn nghi ngờ lời nói của Trình Nhiễm mà là những hành động quá mức thân mật của cô mới khiến cho hắn thấy không quen.
Hắn mắc bệnh sạch sẽ mà người xưng là vợ hắn lại hết ôm lại hôn hắn. Chẳng lẽ trước đây hắn và cô đã thân mật đến mức để hắn quên đi tình trạng sạch sẽ của mình sao?
Trình Nhiễm giải thích mất nửa ngày trời cũng thấy chán. Chính vì vậy cô để cho Tần Tư Lăng ở lại dưỡng thương rồi đi ra ngoài có việc gì giúp đỡ bà lão.
Theo như cô biết thì ông bà lão này hành y trong làng. Người trong làng này gọi ông bà là ông bà Cao. Ngôi làng mà cô và Tần Tư Lăng đang lưu lạc đến đây là ngôi làng đông dân duy nhất nằm ở rìa biên giới. Chính vì vậy mà an ninh ở đây không tốt, thương xuyên xảy ra những cuộc bạo động, đến chính phủ của hai nước cũng không nhúng tay vào.
Muốn ra khỏi đây chỉ có thể đi xuyên ra đám khủng bố bao vây bên ngoài. Mà tên nào tên nấy cũng mặt giữ tợn, tay cầm vũ khí thấy dân thì bắn chết. Trình Nhiễm quyết định sẽ xin tá túc ở đây một thời gian, đợi cho vết thương của Tần Tư Lăng hồi phục hoàn toàn mới nghĩ cách rời khỏi đây để trở về.
Số cô cũng may, gặp nạn được quý nhân phù trợ mới gặp được hai vợ chồng tốt như ông bà Cao. Những người dân trong làng nói thẳng ra thì nhà nào biết nhà đó, họ không thích lo chuyện bao đồng nên cũng khó mà nhờ cậy được.
Ông Cao ngày nào cũng lên núi hái thuốc và thảo dược. Còn bà Cao ở nhà dọn dẹp, phơi phóng lá thuốc cho khô. Công việc cũng chẳng có gì mấy nên Trình Nhiễm giúp bà được cái gì thì giúp. Nhưng cũng nhờ tiếp xúc với "y nhân" mà cô đã tổng hợp cho mình thêm kiến thức về các loại thuốc cũng như các loại cây gây độc tố.
"Hai đứa đi hưởng tuần trăng mật xong gặp tai nạn ấy hả?"
"Dạ vâng. Chồng cháu mất trí nhớ, nên tính cách lại trở về như trước đây có phần sạch sẽ. Nếu anh ấy làm gì sai... Cháu mong ông bà bỏ quá cho."
Trình Nhiễm trời sinh có một cái miệng nịnh người già vô cùng giỏi nên rất nhanh cô đã được bà Cao yêu quý dạy thêm cho vài món ăn mà phụ nữ phải biết. Chỉ có điều, hoàn cảnh ở đây phải dùng bếp củi để đun nên có phần khó khăn.
Trình Nhiễm mang bát cháo nóng vào cho Tần Tư Lăng, thấy hắn đang ngồi trên giường tịnh tâm nhắm mắt thì không có làm phiền mà chỉ nhẹ nhàng đặt nhẹ bát cháo, rồi đi về phía cái ghế gỗ ngồi xuống. Căn phòng nhỏ tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ thấy tiếng thở của hai người.
Đến khi Tần Tư Lăng mở mắt ra thì thấy Trình Nhiễm đang ngồi nhìn ngắm mình chăm chú. Hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên.
"Hôm nay anh thấy cơ thể sao rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?"
Tần Tư Lăng lãnh đạm gật đầu.
Trình Nhiễm đứng dậy bưng bát cháo đến rồi lấy thìa định tự mình bón cho Tần Tư Lăng ăn thì bị hắn chặn lại.
"Tôi có tay... Nên không phiền đến cô."
"Có sao đâu. Trước đây anh cũng quen em đút cho mà. Để em."
Vì Trình Nhiễm vừa chủ động lại quá cố chấp nên Tần Tư Lăng để mặc cô muốn làm gì thì làm. Dù sao thì hắn thấy cô không có ý xấu. Mấy ngày nay rất tận tình chăm sóc hắn nên hắn mới bỏ qua.
"Vì sao chúng ta lại ra nông nỗi này?"
"Ý anh là gì?"
"Ý tôi là vì sao cô và tôi lại ở đây? Trước đây gia đình chúng ta như thế nào?"
Vậy là để thỏa mãn lòng hiếu kì của Tần Tư Lăng nên Trình Nhiễm đã tường thuật lại mọi chuyện cho hắn rõ. Tuy nhiên, chuyện nên kể cô mới kể còn chuyện không nên thì cô bỏ qua và biến tấu theo một chiều hướng khác.
"Anh rất thích trẻ con, cứ nhất quyết muốn em sinh con. Ông bà nội anh cũng vậy. Em thì vẫn còn trẻ nhưng thấy anh thành tâm quá nên chúng ta sẽ dự định trong năm nay sẽ có tin vui luôn."
"Thật sao?"
"Đương nhiên rồi. Anh thử nghĩ xem, Tần Gia có mỗi mình anh là người thừa kế. Chính vì vậy mà anh rất muốn có con để san sẻ trách nghiệm nặng nề này. Hơn nữa... Anh muốn hàn gắn hơn tình cảm của hai chúng ta."
Trình Nhiễm cảm thấy bản thân nói dối ngày càng lợi hại. Thế mà lại có thể lừa gạt Tần Tư Lăng một cách thuận lợi như vậy. Tuy ngoài mặt cô vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng lại lo lắng cho mai sau. Nếu như Tần Tư Lăng sau này mà nhớ lại thì không biết kết cục của cô sẽ ra sao nữa.
Mấy ngày sau, do sự chăm sóc tận tình của Trình Nhiễm mà vết thương của Tần Tư Lăng đã lành hơn phần nào. Có điều, hắn phải duy trì uống thuốc đắng mỗi ngày để cơ thể có thể hồi phục hoàn toàn.
Trình Nhiễm nhờ sự giúp đỡ của bà Cao mà cũng hoà nhập được với mấy hàng xóm xung quanh hơn. Cô thông qua đó để nắm bắt thông tin, để mấy hôm nữa còn cùng Tần Tư Lăng tìm cách trở về.
"Tiểu Nhiễm, hôm nay ở đền chính có hội lớn đấy. Cháu có muốn đi không?"
Nghe bà Cao nói vậy, Trình Nhiễm đặc biệt cao hứng đồng ý ngay.
"Thật ạ? Vậy cháu cũng muốn đi xem lễ hội ở đây trông như thế nào?"
"Chồng ta sáng nay cũng đến giúp trưởng thôn rồi. Cháu đến đó có gặp ông ấy thì thay ta nhắc nhở ông ấy uống ít rượu thôi."
"Vâng ạ."
Trình Nhiễm giúp bà Cao dọn dẹp xong thì định đi đến lễ hội. Vừa đặt cái túi đựng xuống, đột nhiên một bàn tay vươn ra trước mặt của Trình Nhiễm. Cô ngẩng đầu lên thì thấy đó là Tần Tư Lăng.
"Anh không nghỉ ngơi đi sao lại ra đây?"
"Tôi... Muốn đi cùng cô."
"Đi cùng em? Có được không? Vết thương của anh..."
"Không sao, tôi đi được."
Thực ra là Tần Tư Lăng đang ghen. Mấy ngày nay tuy hắn ở trên giường nhưng thông qua cái cửa sổ nhỏ có thể quan sát tất cả những gì Trình Nhiễm làm. Cô có vẻ được rất nhiều hàng xóm quan tâm, đặc biệt là đàn ông. Tuy Tần Tư Lăng vẫn chưa thể nhớ lại mối quan hệ của hai người. Nhưng cô đã nói cô là vợ của hắn. Vì thế mà hắn không thể nào làm ngơ được.
Cũng tại cái ngoại hình chết tiệt của cô mới thu hút nhiều con sâu béo kia. Ở nhà đã đông như vậy, không biết đến lễ hội còn ra sao nữa.
Trình Nhiễm chẳng hiểu tính cách của Tần Tư Lăng thất thường ra sao nên đã cùng hắn đi theo sau. Mấy ngày dài Tần Tư Lăng phải ở trên giường, chắc hắn cũng thấy bức bối lắm. Nói tóm lại cho hắn ra ngoài cho thoải mái tinh thần.
Trên đường đi có rất nhiều người, cô thấy Tần Tư Lăng liên tục tránh né bọn họ. Bất giác, Trình Nhiễm lại nhớ đến cảnh cùng hắn về quê của cô trước đây. Cái bệnh sạch sẽ lại nổi hứng tái phát rồi.
Chính vì vậy Trình Nhiễm đã nắm lấy tay của Tần Tư Lăng để hắn đi vài trong, còn cô đi về phía ngoài.
"Em không nghĩ khi anh mất trí nhớ thì cái bệnh sạch sẽ lại quay trở lại. Sao không quên luôn cái bệnh sạch sẽ đi chứ?"
Tần Tư Lăng không nói gì, chỉ từ từ hướng mắt nhìn xuống bàn tay hai người đang đan vào nhau. Cặp nhẫn cưới kim cương dưới ánh mắt mặt trời vô cùng nổi bật. Không hiểu sao Tần tư Lăng lại bỗng nhếch miệng lên, có ý cười.
Lễ hội của ngôi làng này rất nhộn nhịp. Suốt từ cổng chính đi vào đã nô nức người người tấp nập. Hai bên hàng quán vô cùng nhộn nhịp. Bảo sao đây là ngôi làng đông dân nhất. Riêng cái lễ hội này thôi cũng đã chật kín người rồi.
Phải khó khăn lắm Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng mới lách qua được đám người trước mặt. Đột nhiên có tiếng hét vang lên. Sau đó một quả cầu được đan bằng tre nứa từ đâu rớt xuống tay của Tần Tư Lăng. Đám người xung quanh từ từ tránh xa hai người ra.
Một cô gái đầu đội vòng hoa mặc chiếc váy truyền thống từ đâu xuất hiện, chặn trước mặt của hai bọn họ. Trình Nhiễm và Tần Tư Lăng không hiểu gì, nhìn nhau rồi nhìn xuống quả cầu trên tay của Tàn Tư Lăng.
Cô gái đội mũ hoa kia nhìn Tần Tư Lăng một cách rất ưng ý. Một đám đàn ông từ đâu xông lên bao vây hai người lại.
"Mau, đưa người đàn ông đẹ trai này đi."
Cái quái quỷ gì thế? Trình Nhiễm thấy đám người kia bắt đầu động thủ thì nhanh chóng rút lấy một cái gậy gỗ ở gian hàng bên cạnh, che chắn trước mặt của Tần Tư Lăng.
"Mấy người định làm gì?"
"Anh ấy đã nhận lấy quả cầu của tôi, đương nhiên là bắt anh ấy về làm chồng rồi." Cô gái đeo vòng hoa nói.
"Ai cho phép? Đây là chồng của tôi! Tên nào dám mang anh ấy đi, tôi liều mạng với kẻ đó!"
.......