"Tư Lăng? Anh ra đây làm gì?"
Tần Tư Lăng vẫn bày ra bộ mặt điềm tĩnh. Ngay sau đó, hắn quay sang nhìn Lâm Tử Du với ánh mắt cảnh cáo. Còn Lâm Tử Du thì cũng nhìn Tần Tư Lăng dè chừng. Mùi thuốc súng phảng phất giữa hai người đàn ông ngày càng nồng.
"Tôi đi hội cùng em. Một cô gái ra ngoài mà không có đàn ông thì tôi không yên tâm."
"Vậy ý anh Tần đây không coi tôi là đàn ông?"
Lâm Tử Du tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi. Còn Tần Tư Lăng vẫn bình tĩnh đáp trả.
"Tôi không nói anh không phải đàn ông. Là do anh tự suy diễn. Còn nữa, vợ tôi.. Tôi tự quản, không cần anh lo."
Trình Nhiễm không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Bỗng dưng cô, Tần Tư Lăng và Lâm Tử Du thành ba người cùng nhau đi đến lễ hội. Mọi chuyện sẽ không có cơ sự gì cho đến khi cô nhìn về phía hai người đàn ông kia. Bọn họ có gì đó rất mờ ám, nhìn nhau giống như kẻ thù không đội trời chung?
Lễ hội ở quê cô rất náo nhiệt. Thường thì một năm sẽ được tổ chức hai lần. Một là bây giờ, còn lần nữa sẽ tổ chức vào giữa mùa đông. Lễ hội hiện tại được gọi là lễ hội mùa hè. Tối nay có rất nhiều người qua lại, những chiếc đèn lồng và những ánh nến lung linh khiến cho mọi thứ trở lên sặc sỡ hơn. Hôi chợ được bày bán rất nhiều mặt hàng khác nhau. Điều khiến cho Trình Nhiễm thích thú hơn cả là ở đây được bày bán khá nhiều đồ ăn ngon. Hàng quá đông đúc, rất nhiều mùi thơm của đồ ăn hòa quyện trong không khí khiến cho người ta chảy nước miếng.
"Nhiễm Nhiễm, em có muốn ăn chút gì đó không?"
"A... Em..."
Trình Nhiễm muốn trả lời Tử Du lắm nhưng lại bị Tần Tư Lăng cướp lời ngay.
"Ở đây toàn dồ dầu mỡ. Nếu em không muốn sau khi trở về tăng cân đột biến thì cứ việc ăn."
"Vậy em có nên cảm ơn anh vì đã giữ dáng cho em không?"
"Đấy là nghĩa vụ của tôi. Em không cần cảm ơn."
Chính vì câu nói này của Tần Tư Lăng khiến cho Trình Nhiễm hết hứng ăn luôn. Vì vậy cô chuyển hướng đi chơi các trò chơi lớn. Thời gian thả đèn hao đăng còn nửa tiếng nữa, trong thời gian này cô nên tận hưởng chút hương vị hạnh phúc. Chứ mai phải trở về rồi, không biết còn có thể chơi như vậy nữa không.
Ba người rẽ qua khu bắn súng đổi quà. Lúc đầu, Trình Nhiễm rất háo hức cầm khẩu súng. Ai ngờ ắn vài phát thì trượt không trúng phát nào. Điều này khiến cho ông chủ càng vui hơn và mời cô chơi tiếp. Tử Du muốn thử nhưng anh cũng chẳng khác cô là bao. Chỉ mỗi Tần Tư Lăng lặng lẽ quan sát, lát sau hắn đã tìm ra mấu chốt của trò chơi. Hắn nhanh chóng nhận lấy khẩu súng từ ông chủ bắn liên tiếp chục phát không trượt phát nào. Tất cả những người có mặt ở đó đều trợn tròn mắt như không tin vào những gì mình nhìn thấy. Ông chủ vừa nãy cười tươi như hoa, cuối cùng vẫn không đành lòng đưa con gấu bông siêu to khổng lồ cho Tần Tư Lăng.
Hắn muốn đem con gấu này cho Trình Nhiễm nhưng quay lại đã thấy cô và Lâm Tử Du đã đi đến gian hàng khác để chơi trò chơi rồi. Lần đầu tiên trong đời Tần Tư Lăng lại cảm thấy quá hụt hẫng như vậy. Chẳng lẽ... Hắn không bằng cái tên Lâm Tử Du đáng ghét kia để cho Trình Nhiễm chú ý hơn sao?
Vì thế Tần Tư Lăng kiếm một cái ghế đá cạnh hồ nước lớn ngồi xuống, nhân tiện đặt con gấu bông lớn bên cạnh. Dạo này hắn cảm thấy bản thân thay đổi nhiều quá. Tính cách cũng có phần hiền hơn xưa thì phải. Đáng lẽ Trình Nhiễm cắm sừng hắn vui vẻ với Lâm Tử Du là hắn sẽ phải tức giận như thường ngày, sau đó sẽ phạt cô thật nặng mới đúng...
Mỹ nam một mình ngồi cạnh con gấu bông to nhanh chóng đã thu hút được sự chú ý của tất cả các cô gái ở đó. Tần Tư Lăng vẫn không quan tâm. Lúc này chuông điện thoại của hắn vang lên, là trợ lí của hắn gọi tới.
"Nói đi."
"Tần tiên sinh, dự án chúng ta đang chạy gặp một chút sự cố. Bên phía đối tác đang có ý định dừng hợp đồng và đòi bồi thường."
"Bảo với Tần Thiến giải quyết đi."
"Nhưng..."
Hàng lông mày của Tần Tư Lăng hơi nhíu lại.
"Chuyện gì?"
Trợ lí ở đầu dây bên kia hít một hơi thật sâu rồi nói.
"Tần Thiến thiếu gia đã đưa vợ đi hưởng tuần trăng mật ngay khi ngài đi rồi. Tôi có liên hệ với cậu ấy nhưng không được..."
Tâm trạng hôm nay của hắn đã tệ rồi mà còn nghe được cái tin tức này nữa. Vốn dĩ hắn muốn nâng đỡ đào tạo Tần Thiến. Thật không ngờ đứa con này lúc nào cũng khiến cho hắn thất vọng. Đúng là con nuôi... Dù có cố gắng vẫn không thể khiến cho hắn hi vọng gì nhiều.
"Theo lời của tôi. Tạm thời bãi bỏ chức vị của Tần Thiến. Phát thông báo nội bộ, nếu ai có thể giải quyết được chuyện này trước ngày mai tôi trở về, tôi sẽ lập tức thăng chức cho người đó ngồi lên vị trí của Tần Thiến."
Khi cuộc gọi kết thúc, Tần Tư Lăng vẫn không thể nào vui vẻ được mà còn trở lên bực bội trong người. Ngay khi hắn định đứng dậy bỏ về trước thì dột nhiên có thứ gì đó lành lạnh chạm vào má của hắn.
Trình Nhiễm nở nụ cười tươi giơ ra hai ly trà sữa mát lạnh.
"Ngạc nhiên không? Em vừa đi mua đồ uống cho hai chúng ta đấy. Anh ngồi đây làm gì thế? Khiến cho em tìm mãi."
Tần Tư Lăng nhìn chằm Trình Nhiễm không chớp mắt. Hắn vốn tưởng rằng cô đã đi theo Lâm Tử Du rồi. Sao bỗng dưng lại...
"Lâm Tử Du đâu?"
"Anh ấy bận về trước rồi. Mà anh hỏi gì kì thế. Anh là chồng em mà, chẳng lẽ anh mong em đi theo người đàn ông khác à?"
Tần Tư Lăng chợt nở nụ cười nhẹ. Trình Nhiễm bị nụ cười đẹp của hắn làm cho đứng hình mất vài giây. Cô phải công nhận Tần Tư Lăng có một nụ cười rất đẹp. Đặc biệt là hàm răng vừa đều vừa trắng kia. Thiết nghĩ Tần Tư Lăng không đi làm người quảng cáo cho nhãn hàng kem đánh răng thì hơi bị phí.
Thực ra vừa nãy cô đã cùng Tử Du đi chơi mấy trò chơi và anh đã tỏ tình với cô. Anh nói rằng bản thân muốn ổn định công việc, rồi sẽ thổ lộ, nhưng thật không ngờ anh đã chậm một bước. Cô và Tần Tư Lăng đã kết hôn. Tử Du nói rằng anh sẽ không bỏ cuộc. Hai người đã quen nhau từ nhỏ đến giờ, anh chưa từng coi cô như em gái mà luôn dành một tình cảm đặc biệt gì dành riêng cho cô. Tuy nhiên, điều khiến Lâm Tử Du không ngờ là Trình Nhiễm đã từ chối. Cô nói.
"Em xin lỗi, em không muốn khiến anh tổn thương, nhưng em phải nói ra sự thật. Em rung động trước Tần Tư Lăng, vì vậy... Sau khi cùng anh ấy đăng kí kết hôn, em cũng không hề hối hận chút nào. Em đã từng coi anh là động lực cố gắng... Nhưng không phải là tình cảm nam nữ gì hết. Em mong giữa chúng ta nên có khoảng cách, chồng của em là người rất hay ghen, nhưng anh ấy có vẻ cũng không biết bản thân ghen. Là vợ, em cũng nên dành cho anh ấy một sự yên tâm. Em mong anh sẽ tìm được cô gái tốt!"
Nói đến đây, Trình Nhiễm đã tạm biệt Lâm Tử Du rồi ghé vào quá trà sữa mua hai cốc cho cô và Tần Tư Lăng.
Nhìn con gấu to ngồi bên cạnh hắn, Trình Nhiễm cảm thấy có chút vui vẻ. Vậy mà Tần Tư Lăng lại lấy con gấu này cho cô thật. Tuy nó có hơi quá cỡ nhưng không sao. Đêm ngủ có nó nằm giữa sẽ khiến cho hai người ngủ ngon hơn.
Đến giờ thả đèn hoa đăng, Trình Nhiễm đã chuẩn bị sẵn hai chiếc cho cô và Tần Tư Lăng. Rất đông người chen chúc nhau ở bờ sông, đồng loạt thả đèn xuống. Rất nhiều ánh đèn lung linh trên mặt hồ. Khung cảnh này đẹp vô cùng. Trên trời bắt đầu vang lên những tiếng pháo hoa. Khi Trình Nhiễm ngẩng đầu lên thì cảnh tượng sặc sỡ đủ màu sắc hiện ra trước mắt cô.
Tần Tư Lăng vẫn yên lặng chỉ quan sát nhìn Trình Nhiễm. Hắn từ từ tháo chiếc găng tay của mình ra rồi chạm nhẹ vào má của cô.
Trình Nhiễm bị hành động này của hắn khiến cho cô hơi sững sờ. Xung quanh vốn có rất nhiều người nhưng họ đều để ý xuống hồ hoặc những trận pháo hoa phát sáng trên trời, không ai để ý đến hai người.
Nhân lúc này, Tần Tư Lăng hơi cúi xuống, nói nhỏ bên tai của Trình Nhiễm.
"Trình Nhiễm, nhớ cho rõ đây. Tần Tư Lăng tôi cả đời này chỉ hôn duy nhất một người. Đó chính là em!"
Nói rồi hắn nâng mặt Trình Nhiễm lên, đặt lên môi cô một nụ hôn. Không khí xung quanh bắt đầu náo nhiệt. Nhưng đối với hai người chính là một không gian riêng.
Tôi vì em mà gỡ bỏ lớp găng tay.
Em chính là lí do phá bỏ nguyên tắc của tôi!