Tôi sống rất khổ sở
Trong khi bên ngoài mọi thứ im ắng thì trong phòng...
Có một anh chàng đẹp trai đang ép chân, lúc nào cũng có thể xoạc ra.
Mặt Cố Trường An giăng đầy mây đen, cậu lấy khẩu trang mang theo ra. Lúc cậu chuẩn bị chuồn đi, người đàn ông bỗng cởi giày lên giường tắt đèn đi ngủ.
"..."
Cố Trường An bất động, một lúc lâu sau mới tử tủ đi ra. Cậu đến trước giường nỗ lực tiếp tục chuyện khi nãy. Từ chỗ bị cắn nhỏ chút máu vào mi tâm người đàn ông.
Mới vừa đến gần, hai cái tay đột nhiên vươn tới, mặt bỗng bị sờ soạng.
Người đàn ông bóp mặt Cố Trường An xoa xoa, trong miệng phát ra tiếng mớ ngủ: "Em yêu..."
Cố Trường An dùng tư thái như thể trên mặt dính phân phi nhanh, lao đến bờ sông gần đó lau mặt, lau đến rách da mới ngừng.
Cậu ngồi dưới đất thở dốc, nghĩ nghĩ rồi lại rửa mặt thêm cái nữa.
Lần đầu tiên trong đời bị người ta sờ mó, còn là đàn ông nữa chứ. Tâm tình cậu tệ như vừa cɦịƈɦ chó vậy, không đúng, là cɦịƈɦ chó đực.
Lúc Ngô Đại Bệnh chờ được Cố Trường An trở về, thấy trên mặt cậu hồng lên bất thường, kỳ quái hỏi: "Trường An, mặt anh làm sao vậy?"
Cố Trường An ngữ khí âm u: "Bị chó sờ, quá bẩn. Anh mày phải kỳ mấy lần."
Ngô Đại Bệnh thấy không chỉ là mấy lần mà phải cỡ vài chục, cậu nghĩ không ra: "Sao đột nhiên con chó lại sờ?"
Thái dương Cố Trường An động động: "Nhảy dựng lên sờ."
Ngô Đại Bệnh càng nghĩ càng không thông: "Vậy anh đứng yên à?"
"..." Cố Trường An lấy mũ bóng chày xuống ném lên bàn, vuốt sợi tóc đen trên trán nói, "Được rồi, đề tài này đến đây là kết thúc."
Trời rất nhanh xuất hiện vệt sáng.
Cố Trường An ngồi dưới gốc cây hoè trong sân húp cháo, tâm tình rất kém.
Ngô Đại Bệnh từ sớm đã ra ngoài làm việc, bây giờ chỉ còn cậu ở nhà. Một ngày mới vừa bắt đầu đã ủ rũ, tinh thần không sao nhấc lên nổi.
Cố Trường An uống hết cháo xong co quắp bất động, vẫn co quắp đến tận khi mặt trời lên cao mới rời nhà.
Trấn Vạn Nguyên là một trấn cổ, dựa vào núi ở cạnh sông, phong cảnh diễm lệ, khí chất cổ xưa nồng nặc chảy xuôi khắp phố lớn ngõ nhỏ, là một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất cả nước, hấp dẫn một nhóm du khách đến tham quan.
Cố Trường An đi loanh quanh con phố phía đông. Cậu vừa đi qua một tiệm đồ cổ liền lùi lại, nghiêng đầu nhìn vào trong cửa hàng.
Ông chủ đang tự mình giới thiệu lọ thuốc hít cho một vị khách.
Vị khách không ai khác ngoài tên đẹp trai tối qua.
Hắn thay bộ quần đen áo đen, sắc thái sâu nặng thoạt nhìn rất có sức uy hiếp.
Cố Trường An nhếch mép cong môi. Cậu bước qua bậc cửa, đi vào bên trong.
Ông chủ nhìn người như đồ ăn trên dĩa.
Thanh niên tóc đen tuy rằng cả khí chất và tướng mạo đều tương đối xuất chúng, nhưng chất liệu quần áo lại rất phổ thông, so với người đàn ông đang cầm lọ thuốc hít thưởng thức trước mặt, một tiếng đồng hồ là có thể mua toàn bộ quán không thể đánh đồng với nhau.
Thế nên ông chủ cửa hàng không quan tâm đến thanh niên tóc đen, toàn tâm toàn ý vây quanh khách hàng lớn, hi vọng có thể làm ra một mối làm ăn.
Cố Trường An đi vòng vòng trong cửa hàng một chốc rồi đi, gì cũng không hỏi.
Chủ cửa hàng đã biết trước, cũng không có gì lạ. Hắn đã có khách hàng lớn rồi, vừa nghĩ vậy, khách hàng lớn cũng theo thanh niên tóc đen ra ngoài.
Không thể đi được!
"Tiên sinh xin dừng bước, ngài không hài lòng với lọ thuốc hít này sao? Trong cửa hàng vẫn còn loại khác..."
"Tôi không muốn mua lọ thuốc hít."
Không muốn mua? Ông chủ thổi ria mép trừng mắt nhìn về phía khách hàng lớn: "Dẹp đi! Vậy cậu ở đây dây dưa với tôi cả nửa ngày làm gì?"
Một ánh mắt lạnh lùng từ cửa nhìn sang, kèm theo giọng nói không có nhiệt độ: "Toàn bộ là tự ông suy diễn đó chứ."
Ông chủ tức đến hộc máu.
Cố Trường An đi được vài bước thì lấm lét nhìn trái nhìn phải, làm ra bộ dáng chờ người.
Bên trái phía sau vang lên một giọng nói: "Cậu gì đó ơi, chúng ta đã từng gặp nhau bao giờ chưa?"
Cố Trường An quay đầu lại nhìn người đàn ông nói: "Chưa từng gặp."
Người đàn ông giọng điệu nghi hoặc: "Cậu mang cho tôi cảm giác như chúng ta đã từng quen biết."
Cố Trường An xé môi: "Đều là người Trung Quốc, có cái cảm giác này cũng không có gì kỳ quái."
Đồng tử người đàn ông vừa đen vừa sâu hơn người bình thường: "Tôi là con lai."
"..."
Cố Trường An: "Không nhìn ra."
Người đàn ông mím đôi môi mỏng, phác hoạ một đường cong rõ ràng: "Trông không nổi bật lắm."
Bày ra một nụ cười vô tội.
Cố Trường An làm điệu bộ chờ đợi hắn chủ động tự giới thiệu.
Người đàn ông thẳng thắn nói: "Tôi họ Lục, tên một chữ Thành, Thành trong Trường Thành."
Cố Trường An "À" một tiếng, tên là con đường mục nát.
Cậu cười cười nói: "Tên tôi là Uông Vượng, họ là chữ Uông có ba chấm thủy, tên là Vượng trong thịnh vượng.
Lục Thành: "...Cái tên này rất dễ nhớ."
Cố Trường An cười không nói.
Lục Thành mở miệng: "Anh Uông..."
Cố Trường An cắt ngang hắn, hiền hoà cười: "Gọi hẳn tên tôi là được rồi."
Lục Thành cũng cười, nhìn kỹ có thể thấy da mặt hắn đang nhẹ nhàng co rúm: "Uông Vượng."
Cố Trường An kiềm chế ý định ném cho hắn một cục xương: "Ừm."
Quá đã.
Mưu kế vừa thực hiện được, Cố Trường An đã không còn muốn cùng người đàn ông tên Lục Thành này chơi đùa nữa.
Không rõ lai lịch, không biết sâu cạn, diễn rất giỏi, người như thế không thích hợp thâm giao.
Cố Trường An kiếm cớ chuồn đi, cậu đi được một đoạn, bỗng dừng bước nhìn về phía sau.
Lục Thành đứng tại chỗ, một tay đút túi, bên môi có một ý cười. Hắn không làm gì khác, cứ như vậy nhìn Cố Trường An.
Nụ cười kia quái dị không thể tả, như khối nấm mốc âm u sinh trưởng trong góc, khiến người ta cực kỳ không thoải mái.
Lúc nhìn lại, trên gương mặt tinh xảo tuấn mỹ kia chỉ còn lại sự thuần lương.
Cố Trường An nhíu mày, cậu đi thêm vài bước rồi quay đầu lại lần nữa, nơi đó đã không còn bóng dáng người đàn ông.
Một người không quá quan trọng mà thôi, trước tiên xử lý lời nói dối của Trương Uy, sau đó đi tìm bà ngoại, Cố Trường An nghĩ thầm.
Cố Trường An đến phòng cho thuê bên kia.
Phòng cho thuê không thể nào đem so với căn nhà của mình được. Cửa gỗ nhỏ không có tính an toàn gì cả, khe cửa chẳng những lớn mà trên cửa vẫn là loại khóa kiểu lỗi thời nhất kia, gió vừa thổi đã kêu leng keng leng keng.
Cố Trường An không mang chìa khoá, cậu tóm lấy móc khoá giật xuống một cái, khoá liền mở ra.
Ông chú đi rót nước: "..."
Cố Trường An nhanh chóng vào nhà đóng cửa, chỉ lo ông chú phục hồi tinh thần lại lải nhải với cậu.
Trong khu có hộ đổi khoá có hộ không.
Trương Uy là người sau.
Buổi chiều Cố Trường An tìm cơ hội tiến vào nhà Trương Uy, không phát hiện gì kỳ lạ. Tựa như gã chỉ là một người làm công có ham mê đặc thù xem mình như quần áo mà treo lên giá phơi, chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý*.
*Thương thiên hại lý: Tàn nhẫn, không có tình người.
Cố Trường An thất vọng trở về.
Nhưng mà lời nói dối lớn như vậy, cả cặp mắt cá đều đỏ lên. Hiển nhiên dính đến mạng người chết, không thể không có chuyện gì được.
Cố Trường An mở bịch bánh bao nhỏ trong phòng ra ăn. Đầu óc nhanh chóng lưu thông.
Thịt thỏ ở nhà Hà Kiến có thể là từ con mà hắn và Vương Đình Đình cùng nuôi, bị hắn làm cho ngã chết.
Mà Vương Đình Đình rất yêu thỏ, cũng vì con thỏ mà mãnh liệt tranh chấp với Hà Kiến.
Về chuyện này, hầu bàn có thể làm chứng.
Dựa theo dòng suy nghĩ này tiếp tục, bình thường hợp lý nhất chính là Vương Đình Đình trong cơn nóng giận đã sát hại Hà Kiến.
Còn thuốc chuột bên trong thịt thỏ không có liên quan gì đến Vương Đình Đình.
Vì nếu là cô thả, Trương Uy sẽ không nể tình mà đặc biệt chạy đi huỷ thi diệt tích.
Mấu chốt của vấn đề vẫn nằm trên người Trương Uy, một người nóng nảy như gã bỗng nhiên hào phóng lên, vậy tiền từ đâu tới?
Về phần Vương Đình Đình... Có lẽ cô biết chút gì đó.
Cố Trường An nhét thêm một cái bánh bao nhỏ vào miệng. Tiểu khu của Vương Đình Đình có sông, lựa thời gian đi câu thử xem, nếu vận khí tốt không chừng có thể câu được lời nói dối của cô.
Đồng hồ điểm sáu giờ, đã đến giờ cao điểm tan làm.
Vương Đình Đình đứng ở trạm chờ xe, người bên cạnh rất nhiều. Cô cúi đầu nhắn wechat với bạn, mơ hồ nghe được tiếng "Keng~ Keng~ Keng~"
Âm thanh kia không biết từ đâu phát ra, liên tục ồn ào vang lên. Vương Đình Đình không để ý, tiếp tục lướt điện thoại di động.
Xe vừa đến, Vương Đình Đình liền cùng đoàn người lên xe. Thân thể bị chen lấn tới lui, cô chán ghét mắng: "Có thể đừng đẩy không?!"
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía cô.
Ai mà thèm chen chứ? Không thấy chỗ này đông đến vậy à?
Mặt Vương Đình Đình lúc trắng lúc xanh, một tay giữ tay nắm trần xe, một tay cầm điện thoại xem tin tức, đầu không dám ngẩng lên chút nào. Không muốn nhìn thấy những người mệt mỏi vì miếng cơm, sắc mặt sống dở chết dở.
Sẽ bị lây.
Lúc xuống xe, Vương Đình Đình lại nghe thấy âm thanh kia.
"Keng~ Keng~ Keng~"
Không rõ là vọng lại từ đâu, hình như là âm thanh của kim loại.
Vương Đình Đình có chút cẩn trọng đến hoảng loạn.
Nếu là cùng một âm thanh, vậy tức là người kia lên xe cùng cô, cũng xuống xe theo cô.
Vương Đình Đình vừa đi vừa quay đầu về phía sau xem có ai theo dõi mình hay không.
Vừa nãy ở trạm xe có không ít người. Cô chỉ chú ý chờ xe, căn bản không để ý đến người khác.
Vương Đình Đình lo lắng đề phòng suốt quãng đường trở về. Cô đóng cửa lại, xuyên qua mắt mèo nhìn ra phía ngoài, trên hành lang không có ai.
"Tao kể cho mày nghe, hôm nay tao gặp phải một chuyện rất kỳ lạ..."
Vương Đình Đình vừa đi dép lê vừa gọi điện với bạn, nỗ lực khiến cảm giác sợ hãi biến mất.
Người bạn bảo Vương Đình Đình chẳng qua là chuyện bé xé ra to mà thôi.
"Người đó chắc chỉ là cùng đường với mày ấy mà, mày nghĩ quá rồi."
"Chắc vậy."
"Cái đoạn đó rất giống kịch bản mấy bộ phim thần tượng nha. Dựa theo tình tiết cốt truyện, mày sẽ được ngủ với tổng tài."
"Tao thấy giống phim kinh dị hơn. Dựa theo diễn biến cốt truyện thì chắc là tao phải chết."
"Nào có người lại nói chính mình chết, xúi quẩy. Đình Đình, gần đây mày bắt đầu thần kinh sao sao, có phải là làm chuyện gì trái với lương tâm không?"
"Tao thì có thể làm chuyện gì trái lương tâm chứ?" Giọng điệu khẽ thay đổi.
Vương Đình Đình không nói chuyện tiếp, trực tiếp ngắt điện thoại. Lo lắng quá độ khiến miệng lưỡi cô có chút khô khốc, cô cầm bình nước trên bàn lên uống.
Một khắc sau Vương Đình Đình lạnh cả người, trừng trừng bình giữ nhiệt màu xanh lam trong tay như nhìn thấy quỷ.
Cô chưa bao giờ mua bình giữ nhiệt.
Vậy cái bình này ở đâu ra? Vì sao lại ở trên bàn? Là ai để?
Vương Đình Đình nhẹ buông tay, cái bình rỗng rơi xuống đất phát ra tiếng vang "Keng~ Keng~ Keng~".
Vương Đình Đình sởn tóc gáy trong nháy mắt.
Là cái âm thanh đấy!
Cô lảo đảo chạy về phía cửa, chân không cẩn thận đạp phải thân bình, người mất đi cân bằng ngã rầm xuống đất.
Bình giữ nhiệt lăn tới tay Vương Đình Đình, cô phát điên dùng sức đá văng.
Cái bình lăn qua góc tường, phần miệng quay về phía Vương Đình Đình. Cô theo bản năng nhìn lại, phát hiện bên trong có trang giấy.
Vương Đình Đình bò qua, tay run run lấy tờ giấy ra, nhìn thấy bên trên có dòng chữ "Tôi sống rất khổ sở."
Là nét chữ của Hà Kiến.