Vị dưới lòng đất kia muốn thoát ra
Không khí giằng co tĩnh mịch khiến người ta nghẹt thở chưa kéo dài được năm giây, đã bị tiếng ghế ma sát mạnh vào mặt đất phá vỡ.
Cố Trường An nhíu mày giương mắt: "Ngồi xuống!"
Khí thế quanh người Lục Thành thô bạo tàn ác, biểu cảm trên mặt cực kỳ đáng sợ.
Giọng Cố Trường An dịu lại: "Ngồi xuống."
Chứng kiến thời khắc kỳ tích đến, những người ở đây đều thấy người đàn ông lửa giận ngút trời cau mày, sau khi đứng một hai giây liền ngồi xuống, mạnh mẽ khắc chế cảm xúc nổi điên.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Cố Trường An dụi tàn thuốc cháy hết vào gạt tàn: "Đời đời nhà họ Cố từ lúc sinh ra đến khi chết đi đều vây quanh vị dưới lòng đất kia mà sống. Bọn họ nghĩ như nào tôi không biết, nhưng tôi cảm thấy đó là thứ rất phá hoại. Hiện tại có ban ngành hữu quan nhập cuộc, tôi nhiệt liệt bày tỏ sự hoan nghênh."
Mấy người Bạch Nghiêm Tu đều không lên tiếng, ánh mắt tập trung trên người thanh niên tóc đen.
Lục Thành cũng không lên tiếng, huyệt thái dương hắn thình thịch nhảy loạn, đầu cũng đau, lý trí và sức kiềm chế đang hạ xuống từng chút một, không biết lúc nào toàn bộ sẽ tan biến.
"Ban nãy tôi có suy ngẫm về chủ ý của Bạch cục một chút, phát hiện ra có điểm không thích hợp."
Cố Trường An châm điếu thuốc thứ hai, bình tĩnh nói, "Đúng, con người mới là loài thông minh nhất trong vạn vật, điểm ấy tôi thừa nhận, cũng rất tán thành, nhưng con yêu quái cũng không ngu."
"Đời đời Cố gia đều trong coi toà nhà cũ này, một ngày cũng không rời khỏi thôn trấn, nếu như tôi đột nhiên rời đi, nó sẽ không nghi ngờ?"
"Hơn nữa, Tây bắc Lan Đàn cách xa nơi này..." Cậu lấy điện thoại ra lướt lướt, "Không có máy bay, chỉ có thể ngồi tàu hoả, phải mất hai mươi tiếng, sau khi đến Lan Đàn, còn phải cách thung lũng một đoạn rất dài, phải tốn một lượt xích lô xe ôm chạy bộ, làm sao dẫn?"
"Huống hồ, có thể dọc đường sẽ xuất hiện rất nhiều biến số."
Hà Lữ tránh né Lục Thành nhìn trái nhìn phải, sao không ai nói gì hết vậy. Y không nhịn được nói: "Vậy làm sao bây giờ? Nếu bỏ lỡ mất cơ hội này, chúng ta làm gì còn cách nào nữa?"
Cố Trường An giật giật miệng lưỡi: "Bỏ lỡ thì game over."
Hà Lữ: "..."
Dù sao cũng không được.
"Hiện tại là chín giờ tối ngày 2, điềm lành sẽ xuất hiện vào khoảng từ một đến ba giờ rạng sáng ngày 5, còn phải tốn hai mươi tiếng đi xe, thời gian vô cùng cấp bách." Cố Trường An hít một hơi thuốc lá, "Đêm nay lập tức hành động, chuẩn bị trước trong một tiếng này, một tiếng sau tập hợp ở dưới lòng đất. Tôi giả vờ tăng mạnh phong ấn, kết quả sai lầm thả nó ra mất. Tiếp đấy chúng ta dựa theo trình tự bình thường đánh nhau một phen. Các vị đều biết diễn kịch phải không? Mấu chốt là phải chân thật."
"Khiến cho nó có cảm cảm giác như chúng ta đều không phải đối thủ của nó, cho nó có cảm giác xưng bá toàn thiên hạ."
Hà Lữ bật thốt lên: "Chính xác."
Y thấy Cố Trường An nhìn sang, vội vã mỉm cười: "Anh nói tiếp đi anh nói tiếp đi."
Cố Trường An nhả ra một vòng khói: "Sau khi chạy rồi thì nó sẽ đến tìm tôi, lúc đó tôi chỉ cần tới Lan Đàn chờ nó là được."
Hà Lữ liếc lão đại, sư đệ, hai vị Lục gia, mịa nó, sao mấy người còn không nói lời nào hả, lẽ nào đều có thể bắt kịp mạch não của Cố Trường An, chỉ có mình y không theo kịp? Y lau mặt: "Tại sao?"
Cố Trường An nhìn sang y bằng ánh mắt như nhìn đồ ngu.
Hà Lữ muốn hộc máu.
Cố Trường An ngậm thuốc bên mép, tháo kính xoa bóp mũi: "Cố gia khiến nó bị phong ấn dưới lòng đất, nhiều năm không thấy ánh mặt trời. Nó nhất định sẽ không bỏ qua hậu nhân của Cố gia, chắc chắn sẽ lột da tróc thịt."
Hà Lữ cảm giác như bản thân mình thật ngớ ngẩn, y không nói gì nữa.
Phút ngắn ngủi lặng thinh qua đi, Bạch Nghiêm Tu mở miệng, anh trầm giọng nói: "Điềm lành xuất hiện vào rạng sáng ngày 5, đến trước hay sau khoảng thời gian đó đều vô dụng."
"Cái này còn phải nhờ các anh thổi phồng." Cố Trường An nói, "Các anh để truyền thông trắng trợn tuyên truyền một chút về Lan Đàn, tốt nhất là liên hệ làm một chương trình giải trí ở đó vào ngày 5, càng náo động càng tốt. Căn cứ theo nghiên cứu của nhà tôi đối với nó, nó thích náo nhiệt."
Thực chất cho dù dùng phương pháp nào dẫn dụ, tỷ lệ thành công và thất bại cũng chỉ là 50%.
Chưa tới thời khắc cuối cùng thì cũng không ai biết được kết cục.
"Lan Đàn có tôi, có náo nhiệt, nó sẽ đến. Nếu không có gì bất ngờ thì nó sẽ trộn lẫn trong đám người bên cạnh tôi, chơi đùa trước khi ăn tươi nuốt sống tôi."
Nói tới đây, Cố Trường An quét mắt qua mấy vị đang ngồi, ánh mắt dừng trên người Lục Thành vài cái chớp mắt: "Tôi sẽ dẫn nó vào trong sơn cốc, lúc đó các anh phụ trách mở ra trận pháp."
Hà Lữ lắm miệng: "Nếu nó trộn lẫn bên cạnh anh thì anh nhìn thấu bằng cách nào đây? Còn chẳng bị chơi đùa chết sao?"
Cố Trường An xem thường: "Không có chuyện tôi không nhìn thấu."
Hà Lữ không tự chủ được nói: "Ngàn vạn lần cũng không thể nói quá chắc chắn đâu, một khi quá ăn chắc sẽ dễ dàng bị vả mặt, thật sự đó, cái này tôi có kinh nghiệm. Trường An, tôi từng nói với anh rồi, tôi..."
Y chưa nói xong đã bị Thi Trương thoáng cấu một cái.
Hà Lữ ngơ ngác dùng ánh mắt dò hỏi, cậu cấu tôi làm gì?
Thi Trương nói: "Lắm mồm."
Hà Lữ há hốc mồm, y nửa ngày nhảy dựng lên: "Mẹ kiếp, cậu chê tôi?"
Tay chỉ Thi Trương, Hà Lữ đi tới đi lui trước mặt cậu: "Chê tôi ha, Lão Trương, cậu có gan, có gan lắm, đến cả đại sư huynh mà cậu cũng dám chê! Đến đi, cho tôi xem thử xem, rốt cuộc làm sao cậu lại có cái gan đấy đây?"
Thi Trương im ỉm ra ngoài, lúc quay lưng mặt giật giật hai cái.
Hà Lữ vừa nháo lên, bầu không khí bỗng từ ngột ngạt biến thành thoải mái.
Cố Trường An đá đá người đàn ông từ đầu đến cuối không nói một lời: "Vào phòng với em."
Lục Thành mím đôi môi mỏng đứng dậy.
Lục Khải Minh nhìn cháu trai lớn cùng đứa nhỏ nhà họ Cố rời đi, có loại ảo giác như con chó cỡ lớn ngoắc ngoắc đuôi theo sát chủ nhân mình.
Ông cảm khái vạn ngàn một phen, nghiêng đầu qua chỗ khác bất thình lình nói: "Rất thích chịu khổ sao?"
Bạch Nghiêm Tu thiếu ngủ trầm trọng, đầu óc bất động, trước khi tới có rửa mặt bằng nước lạnh. Hiện tại cả người có hơi đơ ra. Anh lộ vẻ mặt nghi hoặc, đang nói với tôi?
"Chính là nói với cậu." Lục Khải Minh đánh giá trên dưới, "Cục trưởng Bạch cậu nhìn mình đi, mấy ngày liên tiếp không ngủ, người trong lòng cũng không quan tâm lấy một câu, trong lòng không khỏi cảm giác khó chịu đúng không?"
Bạch Nghiêm Tu đứng dậy bước ra ngoài cửa.
Lục Khải Minh trừng mắt, người trẻ mà dám không tôn trọng người già sao, trưởng bối còn chưa nói hết đã đi, ông khụ hai tiếng: "Nếu như cậu ra tay trong lúc thằng bé nguy cấp, cậu sẽ trở thành ân nhân của nó, nó sẽ cảm kích cậu, cảm kích cũng là một loại tình cảm. Cơ hội ngàn năm có một, bỏ qua sẽ không có thêm đâu."
Người Bạch Nghiêm Tu hơi khựng lại, sau đó bước chân không ngừng đi ra ngoài.
Hà Lữ không rõ nói thầm: "Cảm kích thì có ích lợi gì, cũng không phải yêu mến."
"Vừa nhìn cậu đã biết là đứa nhỏ vô lo vô nghĩ. Cảm kích có tác dụng, hơn nữa còn có tác dụng lớn." Lục Khải Minh nói, "Cảm kích có thể là thần khí trợ công, cũng có thể là chất xúc tác, còn việc dùng như nào thì là do cậu tự nghĩ."
Hà Lữ theo bản năng hỏi: "Dùng như nào?"
Lục Khải Minh sờ sờ đầu trọc: "Dùng như nào à, đó chính là... Chỉ có thể hiểu chứ không thể diễn đạt bằng lời."
Mặt Hà Lữ đen lại.
Bộ không nhây với tôi một lát là cả người lập tức không thoải mái chắc?
"Tiểu Hà, tôi kiến nghị cậu nên khuyên bảo vị cục trưởng ban ngành kia của các cậu nhanh chóng nghỉ ngơi thư giãn. Con mắt đỏ bừng gần chảy máu chỉ hạ thấp giá trị nhan sắc của cậu ta, nhưng nếu như không ngủ trong khoảng thời gian quá dài sẽ đột tử."
Lục Khải Minh nói xong cũng đi, ông cần phải báo cáo cho anh cả một tiếng, càn khôn trói buộc yêu trận trong truyền thuyết lại sắp hiện thế.
Chỉ có thể nói đứa nhỏ nhà họ Cố tuy có tai vạ trong số mệnh, nhưng cũng có quý nhân phù trợ.
Hà Lữ vẫn không thể lý giải, y quay về sát vách lải nhải cùng Thi Trương: "Tại sao lão đại cứ phải khổ như thế chứ, không phải của mình thì việc gì cứ phải mong nhớ? Nếu là tôi thì chắc chắn sẽ không mong nhớ đâu, chơi một mình chán lắm."
Thi Trương nói: "Cậu không hiểu."
Hà Lữ rót cốc nước uống: "Chẳng lẽ cậu hiểu?"
Thi Trương bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn y.
Hà Lữ chờ nửa ngày cũng không đợi được lời giải đáp, chỉ thấy sư đệ cho y một cái bóng lưng. Y trợn tròn mắt, làm cái gì vậy, chả hiểu là sao.
.
Trong phòng, Cố Trường An lui khỏi lồng ngực Lục Thành. Cậu mở một túi kẹo dẻo đường ăn, mùi vị thơm ngọt khiến ấn đường của cậu giãn ra: "Kỳ thực lúc Bạch Nghiêm Tu đưa ra cái chủ ý kia, trong lòng em rất phấn chấn."
Lục Thành cau mày: "Phấn chấn?"
"Đúng thế." Cố Trường An dường như thoáng nở nụ cười, giọng nói mơ hồ, "Vốn là không có hi vọng, hiện tại đã có ít nhất là năm phần mười hi vọng, em có thể không phấn chấn sao?"
Đường nét khuôn mặt Lục Thành căng ra: "Anh không phấn chấn nổi."
"Anh nghĩ đến một hướng khác xem."
Cố Trường An cho hắn một miếng kẹo dẻo đường, "Trong bản chép tay nhà em có ghi chép về trói buộc yêu trận, đã sớm thất truyền, cũng không nói làm sao để bày trận. Lần này Bạch Nghiêm Tu có được là chuyện em không ngờ tới, không sao lường trước được."
"Điều này nói rõ điều gì? Nói rõ khi ông trời đóng lại một cánh cửa, thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra."
Lục Thành ăn kẹo dẻo đường, lông mày gắt gao nhíu chung một chỗ.
Cố Trường An nhìn dáng vẻ kia của người đàn ông, một góc con tim mềm dịu, trên miệng cậu nói giỡn: "Anh hai, bây giờ em ăn uống ngủ nghỉ đều bên cạnh anh, cơ bản là hoạt động dưới đáy mắt anh, anh còn lo lắng việc gì?"
Lòng ngập trong nỗi bất an cùng lo lắng, Lục Thành không có cách nào yên lòng. Hắn day day huyệt thái dương, khàn giọng nói: "Trường An, để anh dẫn nó vào trận."
Động tác ăn kẹo của Cố Trường An dừng lại: "Anh không phải người nhà họ Cố, không dẫn được."
"Dẫn được." Lục Thành nói, "Anh nhớ ra một chuyện, năm ấy lúc phong ấn nó, Lục gia cũng góp phần, nói đúng hơn là Lục gia cho nó một đòn trí mạng."
Cố Trường An thiếu kiên nhẫn nói: "Em đã đưa ra quyết định, cũng đã nói với mọi người. Anh đừng..."
Cố Trường An cắt ngang cậu: "Trường An, thanh kiếm nhà em đâu?"
"Ở trong hộp đen." Cố Trường An thấy hắn không muốn tiếp tục đề tài trước, bèn thở phào nhẹ nhõm, "Lúc đi sẽ mang theo."
Cố Trường An nhanh chóng ăn nốt số kẹo còn lại, cảm giác như năng lượng được bổ sung, cậu lên tinh thần nói: "Quyết định là hành động vào lúc sau một giờ, đám người Bạch Nghiêm Tu đều đang chuẩn bị. Thời gian không còn nhiều, trước tiên em qua thăm ba, sau đó tìm Đại Bệnh một chút, đàm luận với con mèo béo trong cơ thể nó để xem rốt cuộc cô ta muốn cái gì. Anh giúp em sắp xếp hành lý một chút, xong đi tìm chú tư, xem chú ấy có ý kiến gì không."
Lục Thành than thở: "Sắp xếp hành lý gì chứ, mang theo thẻ là được."
Cố Trường An nói cho hắn nghe từng loại: "Hộp đen, kẹo dẻo đường, máy sưởi cầm tay, còn có mấy bộ đồ thu anh mua cho em."
Lục Thành liếc cậu một cái: "Đến cả đồ thu cũng mang?"
Cố Trường An cười nói: "Mang chứ, mặc thoải mái, em rất thích."
Lục Thành lắc đầu, em mang anh đi, anh cái gì cũng có.
Không lâu sau, Cố Trường An tiến vào thư phòng, đứng trước bài vị thở một hơi thật dài. Trên gương mặt tái nhợt chậm rãi hiện lên nụ cười, mang thêm vài phần trẻ con: "Ba à, trong số mệnh của con không chỉ có một quý nhân, ba đã tính tới chưa?"
"Con sẽ phải lập tức rời khỏi nơi này, ba có điều gì muốn nói với con thì phải nhanh vào giấc mộng của con."
"Yên tâm đi, lúc con rời đi, nhất định sẽ dẫn ba theo. Không nói thêm gì nữa, ba ở dưới địa phủ phù hộ cho con. Tốt xấu gì thì con cũng là con ruột duy nhất của ba."
"Chuyện kia, ba à, trước kia con cực kỳ bi quan chán đời, cảm thấy cuộc sống rất không thú vị, bây giờ không còn thế nữa, vì trong lòng con đã có một người, chính là Lục Thành. Anh ấy ở lại không rời đi, cùng con chơi cùng con cười, cái gì cũng làm cùng con, rất nhiều thứ không thể nhẫn nhịn mà anh ấy vẫn đều nhịn xuống. Con muốn được mạnh khỏe, con cũng muốn anh ấy được mạnh khỏe, ba giúp con chút nhé."
Cố Trường An vừa mới cầm lấy bài vị, mặt đất dưới chân đột nhiên truyền đến chấn động. Không ổn, vị dưới lòng đất kia đang phá tan phong ấn, bất cứ lúc nào cũng có thể lại nhìn thấy ánh mặt trời.
Cái biến cố này đột ngột xuất hiện.
Cũng chẳng ai biết ông trời ném bước ngoặt ở đâu, không để ý liền đạp phải, hoàn toàn chưa có sự chuẩn bị đã phải đón tiếp mọi sự biến đổi.
Đời người chính là kịch tính như thế, hết thảy mọi diễn biến đều không tưởng tượng nổi.
Cố Trường An không kịp nghĩ nhiều, trong chớp mắt cầm bài vị của ba cậu chạy khỏi thư phòng.
Cùng lúc đó, Lục Thành mở cửa ra, kéo Cố Trường An lao nhanh khỏi nhà cũ.
Vị dưới lòng đất kia muốn thoát ra, nhà cũ sắp sập.