Cảm giác đầu tiên khi Cố Trường An xem xong video đó là Lập Xuân đoán mò đúng rồi, hoá ra chính là như vậy.
Kế đó là kỳ quái, đoạn video này từ chỗ nào tới, cảnh sát hẳn cũng không thể tuỳ tiện đặt camera trong nhà người ta đi?
Ngay lập tức, Quý Thanh gọi điện thoại đến: "Ngô Phương Hân đã chẩn đoán chính xác là đa nhân cách."
Cố Trường An ngồi xuống chút, dựa vào bắp tay Lục Thành: "Chẩn đoán chính xác?"
"Tối hôm qua sau khi tôi đưa cậu đến quảng trường Liên Phong, trên đường trở về cục công an quay đầu đi kiếm Ngô Phương Hân." Quý Thanh nói ở đầu bên kia, "Tôi kể với cô ấy thứ bé gái nghe thấy, cộng với mấy cái án lệ liên quan đến nhân cách phân liệt."
"Trưa hôm nay, Ngô Phương Hân xin nghỉ không đi làm. Cô ấy đi vào trung tâm cố vấn tâm lý, mang theo video đi."
Cố Trường An nhíu mày, thì ra là Ngô Phương Hân tự đặt camera, có hơi bất ngờ.
Xem ra lời của Quý Thanh làm Ngô Phương Hân động tâm, bất luận là xuất phát từ lòng hiếu kỳ hay lo sợ gì đó, mục đích cuối cùng vẫn là vạch trần chân tướng.
Quý Thanh nói: "Bệnh trạng của Ngô Phương Hân tương đối nghiêm trọng. Lúc cô ấy rời đi tôi có tìm bác sĩ hỏi, bác sĩ nói là do tự dồn nén bản thân trong khoảng thời gian dài, bởi vì các nhân tố không được chậm rãi phát tiết ra nên phân liệt thành các nhân cách khác nhau."
Cố Trường An đè cái tay lớn không thành thật của Lục Thành, vuốt nhẹ hổ khẩu của hắn: "Con người cũng giống như một vật chứa có giới hạn, nếu nhét quá nhiều đồ thì sẽ nổ tung."
Lục Thành tháo kính thanh niên xuống, nhìn cậu híp mắt mơ hồ trông qua, cảm thấy cậu vừa yếu đuối vừa đáng yêu, không có chút mưu mô tính kế nào.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Lục Thành gập ngón tay gõ ấn đường của thanh niên. Cho nên, có suy nghĩ gì thì không được giấu diếm trong lòng, phải nói với anh, nếu em không nói thì anh cũng chỉ có thể đoán.
Suy đoán linh tinh là chuyện nhỏ, nhưng để bản thân day dứt đến phát bệnh thì thành chuyện lớn rồi.
Mắt Cố Trường An trợn trắng.
Châm ngôn nói, đau răng không phải bệnh nhưng một khi đã đau thì đau gần chết, Cố Trường An hiện tại chính là cái trạng thái đó.
Chỉ nói với Quý Thanh có hai câu đã thấy đau răng, co rút, huyệt thái dương cũng đau theo. Gương mặt tái nhợt của cậu nổi lên màu xanh.
"Chuyện Ngô Phương Hân nói dối tôi đã báo với chị, chính là tối ngày Ngũ Khang mất tích ấy, đối phương cho cô ta leo cây, sau đó cô ta vào công viên ngồi một mình rất lâu mới trở về, sự thực ra sao đã điều tra được chưa?"
"Sau khi Ngô Phương Hân biết mình bị đa nhân cách đã làm hai việc, một là từ chức, hai là đến cục công an lấy lời khai."
Cố Trường An một lần nữa xuất hiện biểu tình ngoài ý muốn.
"Ngô Phương Hân nói khi đó đối tượng hẹn hò không đến, trong nhà gọi điện mắng cô, nói tất cả là tại cô ấy. Cô ấy cảm thấy sống tiếp quá mệt mỏi, không còn động lực tiếp tục nữa. Bấy giờ cô ấy đến bờ sông chuẩn bị nhảy xuống, là Ngũ Khang ngăn cản cô ấy."
"Đa phần cái chết đều là lựa chọn làm ra trong một suy nghĩ, khoảnh khắc ấy qua đi, sẽ không còn dễ xúc động lại như trước. Cho nên Ngũ Khang đã cứu Ngô Phương Hân."
Cố Trường An nhíu mày: "Cô ta nói dối là vì không muốn gây phiền phức?"
Quý Thanh: "Đúng."
Cố Trường An chờ đoạn sau.
Đầu kia Quý Thanh châm một điếu thuốc, tiếp tục thuật lại khẩu cung của Ngô Phương Hân.
Ngô Phương Hân nói thời điểm Ngũ Khang xuất hiện không mang theo thứ gì, hẳn là đang trên đường đến siêu thị.
Hai hôm trước vừa mới xem mắt, Ngũ Khang liếc một cái đã nhận ra Ngô Phương Hân. Cậu ta không đi ngay mà an ủi một hồi.
Sau đó hai người đi hai hướng khác nhau, Ngũ Khang xảy ra chuyện gì Ngô Phương Hân cũng không biết.
Sau khi Ngô Phương Hân biết Ngũ Khang mất tích, cô sợ cảnh sát nghi ngờ mình, gây nên phiền phức không đáng có nên mới không nói thật.
Đối với chuyện này Ngô Phương Hân cũng thừa nhận bản thân ích kỷ, còn thú nhận lòng rất áy náy.
Cố Trường An lấy mắt kính từ tay Lục Thành quay: "Nói vậy, chuyện Ngũ Khang mất tích không liên quan đến Ngô Phương Hân?"
Quý Thanh nói: "Trước mắt là thế."
"Bọn tôi đã điều tra kỹ càng những siêu thị dọc theo tiểu khu của Ngũ Khang, không có con đường nào băng qua con sông mà Ngô Phương Hân nói. Cũng tức là, cậu ta bởi một lý do nào đó mới xuất hiện ở gần đấy."
Cố Trường An nói chuyện với Quý Thanh trong chốc lát mà răng đã đau gần chết, cậu chui vào trong chăn sống dở chết dở.
Lục Thành lấy túi kẹo dẻo đường ra ăn.
Sắc mặt Cố Trường An nhất thời không còn cách nào nhìn: "Biết em đau răng còn ăn kẹo trước mặt em, có ý gì hả?"
Lục Thành vô tội: "Anh chỉ thèm thôi mà."
Cố Trường An híp mắt nhìn hắn, giọng điệu bình tĩnh: "Anh cố ý."
"Mục đích là để em nhớ kỹ tâm trạng phiền muộn khi mình không thể ăn, chỉ có thể nhìn người khác ăn, muốn em nhớ lâu một chút."
Lục Thành không nói một lời nhìn thanh niên, nửa ngày mới cong môi cười ra tiếng, vừa cười vừa lắc đầu than thở: "Không ngờ em lại hiểu anh đến vậy."
Trong lời nói rõ ràng mang theo suиɠ sướиɠ và lời khen.
Cố Trường An trở mình quay lưng về phía người đàn ông, không thèm để ý.
Phía sau vang lên tiếng chiếc túi bị vò giòn giã.
Cổ họng Cố Trường An lăn: "Tiên sư nó, anh cứ bóp bóp cả buổi, rốt cuộc là định làm gì?"
Giọng im bặt đi, cậu nhìn thấy người đàn ông căn bản không có ý định ăn, thuần tuý là chế tạo tiếng vang kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu.
Lục Thành liếc thanh niên: "Sau khi đánh răng xong anh sẽ không ăn gì."
Thường thường nửa đêm mò dậy ăn tí Cố Trường An vờ không nghe thấy.
Lục Thành không có ý định cứ vậy buông tha cậu: "Nếu như thích ăn thế thì phải chăm sóc cơ thể mình thật tốt."
Cố Trường An đá chân trong chăn.
Lục Thành không trốn, để cậu đạp một cái, trên mặt không có chút tức giận nào mà lại cười: "Thói xấu của em có cả đống, nếu anh mà liệt từng cái ra..."
Cố Trường An nghiêng đầu: "Thì sao?"
Lục Thành nói: "Cả nửa ngày cũng không hết được."
"..."
Cố Trường An mỉm cười: "Không thích nhìn?"
Lục Thành chậm rãi ung dung nói ra sự thật: "Nhìn quen rồi, không thích, em cũng sẽ không đổi."
Cố Trường An giật chăn nhắm mắt ngủ.
Cái thứ mang tên thói quen này không phải hình thành trong ngày một ngày hai, muốn thay đổi cũng không phải cứ một hai ngày là được.
Thay đổi không thay đổi, khi nào thì thay đổi, đành thuận theo tự nhiên, cho đến khi phải ép buộc chính mình, ước nguyện ban đầu sẽ biến chất.
Lục Thành thở bên tai thanh niên, giọng trầm mà từ tính: "Người ta bảo nếu hai người có tính cách giống nhau thì thích hợp làm huynh đệ, còn nếu ngược lại thì thích hợp bên nhau đến già. Chúng ta thuộc về loại nào?"
Mí mắt Cố Trường An giật giật, cậu nhẹ giọng nói: "Cả hai loại đều tính."
Lục Thành thò tay gẩy sợi tóc đen của thanh niên.
Nội tâm Cố Trường An ngứa như bị mèo cào, cậu tức giận nhắc nhở: "Không nằm yên không được sao?"
Lục Thành đứng đắn đường hoàng: "Em ngủ của em đi."
Cố Trường An đau răng, nói chuyện hay nuốt nước miếng đều khó chịu. Cậu thực sự không còn tinh lực vờn nhau với người đàn ông, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Lục Thành một tay chống đầu, một tay dịu dàng vuốt ve gương mặt thanh niên, suy tư điều gì.
Điện thoại trên tủ đầu giường đột nhiên rung lên, Lục Thành nhanh chóng cầm lấy tắt âm lượng.
Cái máy này là của Cố Trường An, tới không phải cuộc gọi mà là tin nhắn.
Lục Thành vừa nhìn ba chữ Bạch Nghiêm Tu, sắc mặt liền trầm xuống.
Nội dung tin nhắn không hề ái muội, cũng không phải tiếng lòng gì, chỉ là một lời nhắc nhở.
Bạch Nghiêm Tu bảo Cố Trường An chuyển lời anh nói tối qua cho người bên cạnh, gần đây ít ra ngoài lại, chú ý an toàn.
Còn bảo nếu mẹ anh ta có qua đây nói gì hay làm gì, hi vọng Cố Trường An bỏ qua cho.
Tối qua? Quảng trường? Môi mỏng Lục Thành mím lại. Tối hôm qua bé con nói với hắn không ít chuyện, chỉ không kể gì về Bạch Nghiêm Tu, sáng nay cũng không có.
Là sợ hắn suy nghĩ nhiều hay thấy không cần thiết?
Đời người mà không có vài lần ấu trĩ như vậy sẽ thấy thiếu chút gì đó.
Lục Thành lạnh lùng nghiêm mặt gửi về bốn chữ — em ấy ngủ rồi.
Vừa thẳng thắn vừa cộc cằn, người tâm trạng không tốt sẽ nổi đóa trong chớp mắt, tâm trạng tốt cũng sẽ bị nghẹn vài giây.
Lục Thành đặt điện thoại lại tủ đầu giường, ôm gọn thanh niên từ phía sau chợp mắt ngủ.
Sắc trời vừa sáng, Quý Thanh đã mang theo bể cá tới đây, bên cạnh còn có Vương Minh Minh, quầng thâm mắt rất đen, cảm giác như tối qua đi làm chuyện xấu gì ấy.
Cố Trường An còn ngái ngủ bò dậy lắng nghe lời nói dối kêu lên, không có cái nào hết, toàn bộ khẩu cung lần này của Ngô Phương Hân đều là thật.
Ngô Phương Hân biết bệnh tình của mình nghiêm trọng nên nghe theo kiến nghị của bác sĩ, đào ra những thứ giấu ở đáy lòng.
Quý Thanh biết nguyên nhân Ngô Phương Hân bị vậy đến từ người thân, nên qua nhà cô một chuyến.
Cha mẹ Ngô Phương Hân đổ hết những chuyện không vừa ý lên đầu cô.
Mặc dù cô tốt nghiệp trường danh giá, trình độ học vấn cao, là tinh anh tại nơi làm việc, nhưng ở trong lòng bọn họ vẫn là bất hiếu, không có tiền đồ, làm bọn họ mất mặt.
Tại sao? Cũng vì hai mươi tám tuổi chưa có người yêu.
Nực cười đến đáng sợ.
Cơ thể có chỗ nào không thoải mái còn chẳng phải vì không có người yêu sao, làm bọn ta tức giận.
Đánh bài là trò dựa vào vận may, không bốc được bài tốt, đang dưng lại xui xẻo, còn chẳng phải vì mày khiến tao không hài lòng.
...
Đối với cha mẹ Ngô Phương Hân mà nói, cho dù là chuyện gì cũng có thể xem như là tại cô không có người yêu.
Hiện tượng này tồn tại trong rất nhiều gia đình, tương đối giống nhau.
Cố Trường An vùi mình trong ghế xích đu, ôm máy sưởi ngáp mấy cái liền.
Tình hình bây giờ chính là, trước khi mất tích Ngũ Khang tiếp xúc với bốn đối tượng xem mắt, loại trừ Ngô Phương Hân vẫn còn ba người, trong đó có Diêu Nhạc Nhạc là ăn chơi nhất.
Về lý do, Vương Minh Minh đã tự mình nghiệm qua, bây giờ anh đang chia sẻ nồng nhiệt cùng mọi người.
Vương Minh Minh phụ trách đến quán bar Diêu Nhạc Nhạc thường ghé, phát hiện ra cô rất biết chơi, tuỳ tiện uốn éo một cái cũng phải uốn đến nửa giờ.
Trong khoảng thời gian này, hàng loạt người khác giới phát tín hiệu muốn qua đêm với cô, cô đều kiêu ngạo không đáp lại.
Vẫn chưa vứt hết toàn bộ tiết tháo.
Vương Minh Minh không hiểu rõ lắm, vốn dĩ là một cô gái vô cùng thanh tú, việc gì phải đụng vào dao kéo, thậm chí còn không thể vượt qua chính mình, cuối cùng sửa thành bộ dạng...
Dễ khiến người ta mắc phải rào cản nhận diện khuôn mặt, cảm thấy vừa giống người này vừa giống người nọ.
Đêm đầu tiên Vương Minh Minh không thu hoạch được ai và được gì. Buổi tối ngày thứ hai, cũng chính là hôm qua, anh ngã xuống.
Khi tỉnh lại đã là rạng sáng, Vương Minh Minh phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ, bên cạnh còn có một người phụ nữ, chính là Diêu Nhạc Nhạc.
Khung cảnh này Vương Minh Minh đã từng thấy trên tivi, giờ lại tự mình trải nghiệm.
Anh sợ hãi, hoa dung thất sắc hét lên một tiếng, sau đó ngã xuống giường, tay chân luống cuống mặc quần áo vào gấp rút chạy ra cửa.
Kết quả Diêu Nhạc Nhạc tỉnh lại.
Bầu không khí lúng túng không chịu nổi, nếu có cái lỗ thì Vương Minh Minh đã chui vào rồi.
Diêu Nhạc Nhạc bày ra tư thái lão luyện "Mọi người đều là người trưởng thành, không có gì ghê gớm", chỉ thiếu điều lấy xấp tiền từ ví da ném lên bàn.
Vương Minh Minh nhìn Diêu Nhạc Nhạc như vậy, giống như đã thực sự xảy ra chuyện gì đó. Cuối cùng cái khó ló cái khôn, chạy ngay vào phòng vệ sinh kiểm tra.
Kết quả là bản thân mình không bị sao cả.
Lúc này mới không để Diêu Nhạc Nhạc thực hiện được mưu kế.
Đối mặt với đám người Cố Trường An, Vương Minh Minh mặt không đỏ tim không đạp khoác lác: "Biết cái gì gọi là núi Thái Sơn đổ mà mặt vẫn không biến sắc chứ? Lúc đó tôi không chút hoang mang đi vào nhà vệ sinh, thấy vẫn còn là gạo chứ chưa có thành cơm, tôi liền biết Diêu Nhạc Nhạc đã khám phá ra thân phận thực sự của tôi, muốn gài bẫy tôi."
"..."
Quý Thanh đi ra ngoài hút thuốc, ngại mất mặt.
Cố Trường An cười nói: "Anh Vương, không nhìn ra anh là một tay đua lão luyện* đó."
*Từ gốc: Lão tài xế, chỉ người dày dặn kinh nghiệm về một lĩnh vực nào đó. Trong trường hợp này thì có nghĩa là phịch thủ. Lái xe để chỉ việc xxx.
Vương Minh Minh khụ vài tiếng, không biết xấu hổ nói: "Tôi từng chạy đua trên núi Akina*."
*Núi Akina (Haruna): Một ngọn núi với đường đua siêu khó, xuất hiện trong bộ manga Initial D.
Cố Trường An giơ ngón cái lên: "Lợi hại."
Vương Minh Minh cười ha ha vỗ bả vai cậu: "Hôm nào tôi dẫn cậu chạy một vòng nhé?"
Cố Trường An bày ra dáng vẻ thuần lương: "Tôi không có giấy phép lái xe."
"Thế thì có liên quan gì..."
Vương Minh Minh bỗng cảm thấy sau lưng mát lạnh, anh thoáng thấy một bóng người, chủ đề gượng gạo quay phắt một cái, vẻ mặt nghiêm túc: "Lái xe rất nguy hiểm, cần có người nhà theo cùng."
Mặt Cố Trường An giật giật.
Xế chiều hôm đó, Cố Trường An cùng Lục Thành đến câu lạc bộ Trần Danh làm việc.
Lục Thành ép Cố Trường An theo, còn muốn làm thẻ cho cậu, nói muốn rèn luyện cùng cậu.
Răng Cố Trường An hết đau, bên trái cậu là túi bò khô, bên phải là kẹo dẻo đường, lại tự mãn mà vùng lên.
Nhiệt độ trong lẫn ngoài câu lạc bộ đều như nhau.
Trần Danh mặc bộ đồ thể dục màu đen, hai bên cơ ngực to lớn phát triển căng ra, mặt các cô gái được hắn chỉ dạy đều đỏ chót, xấu hổ nhìn hắn.
Đàn ông cơ bắp được ưa chuộng hơn rất nhiều so với kiểu mập mạp phát tướng, dù cho có yểu điệu nhưng vẫn được người khác giới ưu ái như thường, ảo tưởng được nằm sấp trên lưng khi hắn đang chống đẩy, hoặc bám vô người hắn như con gấu túi.
Một người lạ muốn xét xem một người lạ khác mạnh hay yếu, trước tiên vẫn phải dựa vào ngoại hình, trông có tràn trề sức mạnh hay không, còn chỉ số thông minh thì cần dựa vào thời gian chứng minh.
Bề ngoài Cố Trường An không dính dáng chút nào đến hai chữ mạnh mẽ.
Bởi vậy lúc cậu và Lục Thành vừa tiến vào, tất cả phụ nữ trong sân đều tập trung lực chú ý lên người Lục Thành.
Bao gồm cả Trần Danh có tâm hồn thiếu nữ.
Trần Danh nhiệt tình làm thẻ cho Cố Trường An và Lục Thành, cơ thể rất thành thật sáp vào người Lục Thành.
"Hai vị muốn..."
Còn chưa dứt lời, người đã đi.
Nụ cười lấy lòng trên mặt Trần Danh cứng đờ, quay đầu tiếp tục đùa giỡn em gái.
Ở trong góc, Cố Trường An khoanh tay, ngoài cười nhưng trong không cười: "Biết rõ hắn ta muốn được anh làm mà còn đến đây, thú vị lắm sao?"
"Chỗ này gần nhà nhất." Lục Thành chán ghét nghiêm mặt nói, "Nếu không phải em lười, anh cũng sẽ không chọn chỗ này."
Cố Trường An không còn lời nào để nói.
Lục Thành bảo Cố Trường An lên máy chạy bộ.
Cố Trường An đi lên, không chạy, chỉnh tốc độ là hai phút, chậm rãi ung dung đi bộ ở trên.
Lục Thành: "..."
Cố Trường An đi không bao lâu thì dừng lại bước xuống, ngồi trên máy chạy bộ.
Mặt Lục Thành co rúm: "Em ngồi đây làm gì."
Cố Trường An thở gấp nói mệt.
Lục Thành: "..."
Không lâu sau Vương Đồng đi tới, trước mặt mọi người ân ân ái ái với Trần Danh, hoàn toàn không nhìn ra mấy hôm trước đã nhốn nháo khủng khiếp.
Nếu không phải Cố Trường An từ chỗ Quý Thanh biết được bọn họ mới quen nhau một năm, sẽ cho rằng với trình độ bao dung của Vương Đồng thì đã phải quen mười năm tám năm.
Mấy ngày sau đó đều sóng êm biển lặng.
Mãi đến tận thứ bảy, sự bình yên quỷ dị này bị phá vỡ.
Nguyên nhân là vì Trần Danh đã chết.
Báo án là một giám đốc khách sạn ven sông, nói là nhân viên vệ sinh Tiểu Trương thông báo ông.
Tiểu Trương nói bà vào phòng thu dọn, phát hiện có một người phụ nữ bị trói chặt hai tay trong nhà vệ sinh, máu me đầy mặt, chỉ còn thoi thóp, trong cơn kinh hãi đến tìm giám đốc.
Người phụ nữ kia chính là Vương Đồng.
Khi Quý Thanh dẫn theo cả đội chạy tới, cảm xúc của Vương Đồng vẫn chưa được ổn định, vừa gặp liền khiếp đảm hét to.
"Là Ngũ Khang! Ngũ Khang biến thành quỷ trở về, là hắn gϊếŧ chết Trần Danh!"