Nam thứ lên sàn
Gió đêm bao trùm cái rét lạnh thấu xương lẩn trốn nơi đầu đường, thỉnh thoảng lại cuốn đống rác thải mà công nhân vệ sinh chưa kịp xử lý lên, bay đâu cũng có. Có người đi đường đi ngang qua, nhận ra được bầu không khí quỷ dị liền vội vã nhanh bước rời đi.
Điện thoại Lục Thành đột nhiên vang lên.
Trên màn hình hiện tên Lập Xuân, Lục Thành đưa điện thoại cho Cố Trường An, quá nửa là có việc gấp cần tìm đối phương nhưng không liên lạc được nên mới gọi vào số của hắn.
Mới vừa ấn nhận, bên kia đã truyền đến tiếng thở dốc của Lập Xuân: "Lục tiên sinh, anh và Trường An đang ở..."
Cố Trường An cắt ngang: "Là tôi."
Lập Xuân vạn phần lo lắng nói: "Trường An Trường An, thật sự là cậu sao?"
Cố Trường An dở khóc dở cười: "Vậy chắc cô là người giả mạo Lập Xuân đúng không? Cả giọng nói của tôi cũng không nhận ra?
"Chị đang hoảng loạn mà." Lập Xuân nuốt nước bọt ừng ực, "Bây giờ cậu đang ở đâu, chị có cảm giác như sắp có đại yêu tới đây."
Đại yêu? Cố Trường An lần thứ hai nhìn về phía người đàn ông mặc sườn xám: "Tôi đã thấy rồi."
Lập Xuân la to: "Vậy cậu chạy mau đi!"
Cố Trường An đau màng nhĩ: "Chút nữa tôi gọi lại cho chị sau."
Dứt lời, Cố Trường An ấn cúp máy, quay đầu tìm kiếm bóng dáng Lục Thành.
Lục Thành đi tới góc khuất, chớp mắt đã biến mất tại chỗ, người đàn ông mặc sườn xám theo sát phía sau. Cố Trường An chỉ kịp nhìn thấy hai tàn ảnh dùng tốc độ khủng khiếp xẹt qua vùng trời trên toà nhà.
Dưới màn đêm, người qua lại tấp nập trên đường phố, huyên náo như trước.
Cố Trường An nhìn hướng tàn ảnh biến mất, huyệt thái dương thình thịch nhảy loạn. Cậu cản lại chiếc taxi đang chạy tới, đi thẳng đến ngọn núi phía sau Cố gia.
Mới vừa vào núi, Cố Trường An đã cảm nhận được hai luồng hơi thở mạnh mẽ. Dòng máu nóng trong cơ thể không kiềm chế nổi mà bắt đầu dao động. Cậu vả mạnh vào miệng một cái, bình tĩnh đi.
Trong núi giăng từng lớp sương mù, cây cỏ thoắt ẩn thoắt hiện. Cố Trường An càng đi sâu vào rừng núi thăm thẳm thì tầm nhìn lại càng hạn hẹp. Cậu nhớ ra mình còn cầm theo điện thoại của Lục Thành, lập tức mở đèn điện thoại lên, tầm mắt quét qua luồng ánh sáng.
Có một người phụ nữ dáng vẻ đoan trang, xinh đẹp tuyệt trần đứng dưới gốc cây cách đó không xa. Cô mang mũ loan, mặc hỉ phục đứng đấy như là đang chờ chú rể tới đón mình, chờ rất lâu rồi lại rất lâu, nhưng từ đầu chí cuối vẫn không đợi được chú rể của mình đến.
Cố Trường An: "..." Lén lén lút lút như thế, tưởng tôi ngu chắc?
Người phụ nữ ngâm nga, ai oán căm hờn.
Cố Trường An làm như không nhìn thấy tiếp tục đi về phía trước, kết quả là mấy phút sau cậu lại trở về đúng nơi đó. Cậu xác định mình không đúng lúc gặp phải quỷ dựng tường*.
*Quỷ dựng tường: Một bức tường vô hình do quỷ dựng lên để vây nhốt người bên trong.
Người phụ nữ ở dưới gốc cây vẫn cứ khẽ ngâm cùng một giai điệu.
Cố Trường An buồn bực nói: "Bớt rên rỉ đi!"
Tiếng hát dừng lại, người phụ nữ vẫn luôn cúi thấp đầu chậm rãi ngẩng lên, tròng trắng mắt cô phiếm xanh, ánh nhìn trống rỗng.
Cố Trường An vốn cho rằng người phụ nữ sẽ chuẩn bị cười khanh khách xé da mặt của mình đi, hoặc là lớp da dần trở nên thối rữa bốc mùi bằng tốc độ có thể quan sát bằng mắt thường, kết quả chuyện gì cũng không phát sinh.
Người phụ nữ lại cúi đầu ngâm nga.
Cố Trường An đi tới dưới gốc cây: "Chị gái, tôi bị vây ở chỗ này là do chị giở trò quỷ hả?"
Người phụ nữ không hát nữa, cô dùng tay áo đỏ thẫm che miệng, nhỏ giọng nức nở.
Tổng cộng không được mấy lần gặp quỷ Cố Trường An đang thực sự bế tắc. Máu của mình không xua đuổi được quỷ hồn, hiện giờ không thể không còn nước còn tát, ôm lòng mong chờ thử một chút xem.
Cố Trường An không cắn ngón tay, chỉ một hai giọt máu thôi thì chắc chắn vô dụng. Cậu trực tiếp nhặt cục đá trên đất lên dùng phần đầu sắc bén đâm vào ngay lòng bàn tay, dùng sức rạch một cái, dòng máu đỏ tươi trong nháy mắt trào lên, từng giọt từng giọt thuận theo bàn tay nhỏ xuống, nhưng không rơi xuống đất mà quỷ dị lơ lửng giữa không trung,
"Đi!"
Giọt máu bay đến dưới gốc cây vây người phụ nữ vào bên trong, mỗi một giọt giống như một con mắt đang nhìn chằm chằm cô.
Người phụ nữ ngồi sập xuống đất, tiếng nức nở biến thành gào khóc thê thảm: "A —"
Giọt máu rời khỏi chung quanh người phụ nữ, biến thành một dải máu, giống như có sinh mạng mà xoay lại, hướng về rừng núi sâu thẳm bay đi.
Khung cảnh này cực kỳ quỷ dị, nếu có ai mà trùng hợp đi ngang qua chắc chắn sẽ bị doạ gần chết.
Cố Trường An đi theo sau dải máu, cách người phụ nữ càng ngày càng xa, tiếng khóc khiến lòng người sợ hãi dần trở nên mơ hồ không rõ, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Mẹ, phí mất một đống máu.
Cố Trường An dí sát lòng bàn tay đang không ngừng chảy máu về mép, nuốt vào bụng từng giọt máu chảy ra. Lúc cậu mở mắt ra thì cảnh vật trước mặt đã biến đổi, biết mình đã thoát khỏi quỷ dựng tường.
Cách đó không xa, Lục Thành và người đàn ông mặc sườn xám đang đánh nhau, đất cát bay mù trời, luồng khí ác liệt như dao, không ít cây cối bị đổ nát, tình hình trận chiến quyết liệt.
Mắt Cố Trường An không khống chế được nhìn về chuôi kiếm cổ điển trong tay Lục Thành, thanh trường kiếm này ở đâu ra? Trước đây tại sao cậu chưa từng thấy? Cậu ồ lên, sao lại có cảm giác kha khá giống với thanh ba cậu giao?
Nhưng mà, thanh kiếm nào cũng dài xêm xêm nhau...
Lượn lờ quanh người đàn ông mặc sườn xám là một luồng hắc khí, đôi mắt màu lục bích lạnh lẽo nhìn Lục Thành. Gã ngửa mặt lên trời, phát ra tiếng thét dài khiến người ta run rẩy, mang theo sự oán hận mạnh mẽ và phẫn nộ.
Cố Trường An trơ mắt nhìn người đàn ông mặc sườn xám từ người biến thành sói. Mặt của cậu mạnh mẽ co rúm, đệt mẹ, vậy mà lại là lang yêu.
Đến cả Lập Xuân cũng cảm nhận được, tỏ rõ đây không phải loại yêu quái bình thường, rất có thể là lang vương.
Con sói to thở hổn hển trầm thấp, trong đôi mắt màu lục bích có ánh đỏ lấp loé. Nó bỗng nhảy lên thật cao rồi biến mất không còn tăm hơi giữa không trung. Một giây sau lập tức xuất hiện ngay phía sau Lục Thành, móng vuốt sắc bén mang theo hắc khí dày đặc cào vào sau lưng hắn.
Bộ móng vuốt kia giống như là muốn lôi hết toàn bộ da thịt của hắn kéo xuống, rút ra xương sống bên trong.
Trong nháy mắt, một cánh tay duỗi ra từ bên trái nắm lấy Lục Thành kéo qua bằng một lực rất lớn.
Cố Trường An bí quá hoá liều lao qua con sói, một viên đá vụn bắn ra từ trong tay cậu, hóa thành vũ khí sắc bén đâm vào mắt con sói to.
Một mắt con sói to chảy ra một dòng máu, phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc.
Cố Trường An thất vọng chậc chậc: "Tiên sư nó, chỉ trúng được một bên, bên còn lại hụt rồi."
Cậu phát hiện ra người đàn ông đang mù mờ ngẩn người cúi đầu nhìn cánh tay. Cậu không vui đá một cước: "Ngẩn ra cái gì, đi xử gã đi."
Lục Thành vén mí mắt, nhìn thấy má phải thanh niên có một vết thương rất nhỏ, hẳn là vừa nãy vì cứu hắn mà xuất hiện. Chân mày hắn cau lại, giọng khàn khàn mở miệng: "Không phải cậu nói không có liên quan gì đến cậu sao?"
"Tôi không muốn lo chuyện bao đồng, thế nhưng," Cố Trường An xì, "Anh chết thì ai giúp tôi độ kiếp?"
Cảm giác khác thường sinh ra từ đáy lòng của Lục Thành bỗng tan thành mây khói.
Trong rừng rung lên rầm rầm, con sói to nhấc mảng đất dưới chân nó lên, cát đá bay loạn, dưới sự điều khiển của nó mà ngưng kết lại cùng nhau.
Cố Trường An văng tục, đệt, chơi gì ác thế? Cậu lo đất dính vào tóc và quần áo mình, thoáng cái đã trốn mất.
"..."
Tinh thần Lục Thành ổn định. Hắn la lớn: "Trường An!"
Cố Trường An cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, trong cơ thể như có thứ gì bị đánh thức, không chút nghĩ ngợi cắn ngón tay búng một giọt máu, không chút chênh lệch bắn thẳng vào chính giữa tấm bùa.
Phù thành!
Trong giây lát đó, kim quang hiện ra.
Lục Thành giương trường kiếm lên bổ về phía con sói to, kiếm khí như cầu vồng, tầm nhìn Cố Trường An bị bao phủ bởi kim quang. Cậu phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại.
Đợi đến lúc Cố Trường An mở mắt lần nữa, trường kiếm trong tay Lục Thành đã biến mất, con sói to cũng không còn tung tích. Hắn dựa vào cây ho ra máu, quần áo xộc xệch, nào còn dáng vẻ tao nhã cao quý thường ngày.
Lục Thành tuỳ tiện bôi vết máu trên tay vào trước ngực, thở vài hơi định nói chuyện.
Cố Trường An đi trước một bước nói: "Kiếm của anh đâu?"
Lục Thành: "Thu rồi."
Cố Trường An nhìn Lục Thành như vậy, biết rằng hắn đã bị thương tới nội tạng: "Vết thương bên vai trái của anh cũng là lang yêu làm?"
Lục Thành hơi kinh ngạc nhướng mày. Mấy hôm nay hắn không lộ ra nửa điểm khác thường, không ngờ rằng thanh niên vẫn có thể nhìn ra chỗ bị thương của hắn.
Hắn hời hợt: "Ừ, vai trái bị đâm thành lỗ thủng."
Cố Trường An: "..."
Thật quá trâu bò nha, đã bị đâm thành lỗ thủng mà vẫn cứ như không có vấn đề nên làm gì thì làm cái nấy. Nếu không phải lúc hắn đánh nhau với lang yêu, cánh tay trái rõ ràng không linh hoạt bằng cánh tay phải thì Cố Trường An cũng thật sự không nhận ra.
Lục Thành đưa cho Cố Trường An một chiếc khăn.
Cố Trường An liếc nhìn, không có nhận: "Anh chưa từng dùng đúng không?"
Mặt Lục Thành đen đi mấy phần: "Chưa từng."
Lúc này Cố Trường An mới nhận khăn mở ra, băng bó đơn giản vết thương ở lòng bàn tay một phen. Cậu không tiện thắt nút, liền dùng khuỷu tay cà cà người đàn ông: "Giúp tôi một chút đi."
Lần đầu tiên Lục Thành phối hợp đến vậy.
Cố Trường An nhìn đỉnh đầu màu đen người đàn ông: "Gã ta là nhiệm vụ mà gia tộc anh giao cho anh?"
Lục Thành gật đầu: "Đúng."
Khu rừng khôi phục an tĩnh thường ngày, ánh trăng rọi xuống từ bầu trời đêm, xuyên qua ngọn cây lẳng lặng rơi vào khắp mặt đất bừa bộn, không tiếng động cảm khái một câu nghĩ mà sợ.
Có hơi thở phả vào tay của Cố Trường An, người đàn ông áp vào rất gần, như là một khắc sau sẽ hôn lên lòng bàn tay của cậu. Cậu cảm thấy mất kiên nhẫn: "Làm nổi không?"
Giọng Lục Thành khàn khàn: "Chờ một lát."
Miệng lưỡi Cố Trường An khô khốc khó giải thích. Cậu ngó đông ngó tây, nỗ lực quăng đi tâm tình kỳ lạ bên trong mình: "Tôi nhớ anh từng nói hoàn thành nhiệm vụ là có thể làm tộc trưởng đời tiếp theo?"
Lục Thành bổ sung: "Còn phải giúp cậu độ kiếp."
"Gã ta đến đây là để trả thù nhỉ," Cố Trường An trêu tức nói, "Không phải là anh cướp vợ gã đi chứ?"
Lục Thành nhẹ như mây gió đáp: "Trước đây không lâu tôi dỡ sào huyệt của gã."
Cố Trường An hít vào một ngụm khí lạnh: "Vậy anh ra khỏi nhà tôi mau đi, đừng liên lụy tôi."
Lục Thành cười khẽ: "Sao tôi nhớ trước đây cậu từng nói với tôi rằng trong cơ thể cậu chảy xuôi dòng máu chính nghĩa mà nhỉ?"
Cố Trường An: "..."
"Nói thật, rốt cuộc anh đến giúp tôi độ kiếp hay chính là kiếp của tôi vậy?"
"Đương nhiên là cái trước." Lục Thành hờ hững nói, "Bất kể là chủng loài nào cũng phải tuân thủ trật tự, tuân theo luật pháp. Gã gϊếŧ hại lung tung vô tội vạ ảnh hưởng đến cuộc sống của những chủng loài khác. Bọn họ trả tiền để Lục gia thay trời hành đạo."
Cố Trường An luôn cảm thấy không đơn giản như vậy: "Lần này gã chạy, lần sau thì sao?"
"Nguyên khí gã trọng thương, khó mà làm gì được. Nếu như gã dám xuất hiện một lần nữa, tôi sẽ đánh nát nguyên thần của gã, khiến gã hoá thành tro bụi."
Lục Thành rốt cuộc cũng thắt xong nút cuối. Hắn ngẩng đầu thẳng lưng, cùng lúc ấy Cố Trường An cũng đang cúi đầu xuống, bờ môi nhẹ nhàng sượt qua thái dương của hắn.
Toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Cố Trường An phục hồi tinh thần, nhanh chóng dùng mu bàn tay lau khoé miệng.
Lục Thành như là không nhìn thấy ghét bỏ của cậu, thờ ơ nói: "Quỷ dựng tường là trận pháp tôi tạm thời bố trí, vốn định để cậu ở trong, không nên tới gần tôi, để cho đỡ bị thương gì."
Dường như cảm thấy lời này tràn ngập ám muội, Lục Thành nói thêm một câu: "Nếu cậu bởi vì nhiệm vụ của tôi mà bị thương thì nhất định sẽ bị người của Lục gia biết được, các trưởng lão sẽ lải nhải với tôi."
Cố Trường An không nói vài giây: "Chuyện của nữ quỷ kia là sao?"
Lục Thành nhún vai: "Tình huống khẩn cấp, tôi bắt đại trong núi ném vào."
Hắn ho khan hai tiếng, lau đi vết máu bên khoé miệng cười lên: "Tôi nào biết cậu không thành thật đến vậy, gặp quỷ dựng tường còn dám làm liều."
Đời người quả nhiên tràn ngập những điều bất ngờ, còn có... kinh hỉ.
Cố Trường An không nói hai lời giơ ngay cái tay bị băng bó lên trước mặt người đàn ông. Nếu không phải anh mẹ nó không nói tiếng nào đã dựng tường thì tôi đã phải trả giá cỡ này sao?
Lục Thành liếc cậu một cái: "Mai mua cho cậu con cá lóc."
Cố Trường An tiếp tục giơ.
Lục Thành nói: "Thêm một con gà mái."
Cố Trường An cười như không cười.
Lục Thành kéo tay cậu xuống: "Lần này cũng may là nhờ một giọt máu của cậu."
Cố Trường An hé mắt: "Chỉ vậy thôi?"
Lục Thành cong môi cho cậu một nụ cười mê người: "Cũng cảm ơn cậu đã ra tay vào lúc tôi nguy cấp, không để lưng tôi da tróc thịt bong."
Cười cái rắm. Cố Trường An nhớ tới thanh trường kiếm của Lục Thành, trong đầu hiện ra cảnh giọt máu khảm vào tấm bùa, cậu không khỏi dấy lên nghi ngờ, liệu không phải nhà Cố và nhà Lục trước đây từng hợp tác chứ?
Ba chắc chắn còn để lại thứ gì đó cho cậu, vì xuất phát từ nguyên nhân nào đó mà không nói.
Cố Trường An vừa về đến nhà đã thấy Lập Xuân đứng ở cửa nhìn xung quanh. Cậu khua khua cánh tay: "Sao chị lại tới đây?"
Lập Xuân hoang mang hoảng loạn chạy đến: "Cậu không sao chứ Trường An?"
Cố Trường An nói: "Tôi không sao."
Lập Xuân nhìn bàn tay phải bị băng bó của Cố Trường An rồi nhìn về phía đằng sau, thấy trước ngực Lục Thành có một vết máu, mí mắt cô nhảy lên: "Đại yêu đâu?"
Cố Trường An nói: "Chạy rồi."
Lập Xuân nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch: "Thôi xong, vậy chắc chắn sẽ còn trở lại."
Cố Trường An đẩy cửa vào trong viện: "Tới thì tới đi, sợ cái gì."
Lập Xuân nhảy lên: "Đấy chính là đại yêu đó!"
Cố Trường An dừng bước ném sang một ánh mắt khinh thường. Chị gái, chị cùng một chủng loài với gã mà còn sợ thành như vậy?
Lập Xuân nhăn nhó chỉ trỏ, nhỏ giọng biện giải cho mình: "Người ta đâu có ăn thịt đâu, là chủng ăn cỏ mà, đáng yêu thế này thiện lương thế này thì làm sao có thể làm vậy được?"
Cố Trường An nhìn đầu nấm của Lập Xuân một chút, sau đó vò tóc cô thành cái ổ gà: "Đại cô nương, ta bàn bạc chút, không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Đã nửa đêm nửa hôm mà còn muốn làm buồn nôn chết tôi?"
Lập Xuân trợn tròn mắt, nói như đúng rồi: "Cậu thì biết cái gì, những cô gái dễ thương đều sẽ tự xưng là người ta."
Cố Trường An tiếc thương cô gái dễ thương một chút.
Lập Xuân liếc liếc người đàn ông cao to đi chậm hơn vài bước, thắc mắc hỏi: "Thật kỳ quái, tại sao lại có đại yêu đến đây?"
Cố Trường An chỉ tay về phía sau: "Là vị kia mang tới."
Gân xanh trên trán Lục Thành nổi lên: "Đừng có gán tội lung tung cho tôi, con yêu quái kia vốn luôn ở đây từ lúc hai người còn chưa xuất hiện."
Lập Xuân khiếp sợ che miệng.
Cố Trường An cũng có chút bất ngờ, vốn luôn ở đây? Thật hay giả?
"Tôi không có lý do gì để lừa hai người, tin hay không thì tuỳ." Lục Thành nói xong rồi đi thẳng vào phòng khách vô phòng của mình, thương tổn không nhẹ, cần đi nằm.
Lập Xuân ngồi xổm trước bậc cửa chống cằm ngắm trăng: "Trường An, lai lịch của Lục Thành xem ra có vẻ ngầu lắm."
Cố Trường An đang uống trà, vừa nghe cô nói xong thì phụt ra một ngụm: "Chị là con gái, có thể chú ý cách dùng từ không?"
"Chị nói là nói thật nha." Lập Xuân lấy tay che miệng thì thầm với Cố Trường An, "Anh ta ngầu đến vậy, nếu cậu có thể khiến anh ta nghe lời cậu để cậu sử dụng, vậy thì..."
Cố Trường An nói nốt: "Vậy thì gặp quỷ."
Lập Xuân: "..."
Cố Trường An không đùa. Lục Thành nghe lời cậu? Cảnh tượng ấy cậu không tưởng tượng ra nổi.
"Làm người sợ nhất là gì cậu biết không? Sợ nhất chính là không có niềm tin." Lập Xuân vỗ vỗ vai cậu, "Chỉ cần có niềm tin, cả chày sắt cũng có thể mài thành kim châm!"
Cố Trường An từ chối hiểu câu này.
Lập Xuân co quắp trên ghế, hai mảnh lông mày nhíu lại: "Trường An, liệu chị và bà ngoài có cần phải dọn đi không?"
Cô có chút khổ sở: "Bọn chị đã đi qua quá nhiều nơi, vất vả lắm mới có thể sống ổn định ở đây, mấy năm qua vẫn luôn bình an vô sự."
Cố Trường An đặt chén trà xuống: "Trước hết đừng có đi loạn lung tung."
Lập Xuân ngồi xuống: "Cậu có ý định gì sao?"
Cố Trường An nói: "Vẫn chưa có."
Lập Xuân liền co quắp trở lại: "Nhất định phải nghỉ chút sao..."
Cố Trường An ngồi xuống một bên ghế rũ mắt nhìn bàn tay bị thương, không biết đang suy nghĩ gì.
Trên gương mặt vốn luôn cười vui vẻ của Lập Xuân lộ ra sự nghiêm túc: "Trường An, chị không rõ chuyện nhà cậu lắm, nhưng mà nếu có bí thuật gì đó thì lúc mấu chốt có thể dùng đến nha."
Cố Trường An giật giật miệng: "Phí lời, chả lẽ giữ lại ăn tết?"
Lập Xuân lè lưỡi một cái: "Thực ra chị rất tò mò đối với nhà cậu, chị từng hỏi qua rất nhiều lần nhưng bà ngoại không nói."
Cố Trường An tháo kính xuống bóp bóp mũi.
Phòng khách yên tĩnh không được bao lâu đã bị tiếng đá chân ghế của Lập Xuân phá vỡ, cô giải toả tâm tình bị đè nén chậm rãi xoay người: "Đại Bệnh đâu? Lúc chị đến đây nó không có ở nhà."
Cố Trường An đeo kính lên lại: "Mua bột mì rồi."
Lập Xuân không rõ lẩm bẩm: "Không thể nào, đã trễ thế này còn đi mua bột mì, siêu thị không đóng cửa sao?"
Cố Trường An giống như không nghe thấy.
Lập Xuân gãi tóc, đưa tay chạm vào tay bị thương của Cố Trường An: "Trường An, tay phải của cậu bị thương rồi, rất bất tiện đó."
Cố Trường An nói không có gì bất tiện: "Tôi dùng tay trái cũng được."
"Tay trái chắc chắn không dùng linh hoạt bằng tay phải được." Lập Xuân cười hì hì áp sát vào, "Nếu không thì để chị giúp cậu nhé? Chị không ngại đâu."
Cố Trường An vươn tay trái đẩy đầu của cô ra: "Lòng tốt của chị tôi giữ trong lòng."
Lập Xuân quay đầu đi: "Hứ!"
"Hứ cái gì mà hứ, con gái con đứa, nết na đều cho chó ăn rồi." Cố Trường An quét mắt nhìn đồng hồ treo tường, "Tối chị ngủ lại đây đi."
Lập Xuân nhăn nhăn mũi: "Không được, bà ngoại không muốn chị qua đêm bên ngoài."
Cố Trường An nhíu mày: "Có tôi ở đây cũng không được?"
Khuôn mặt nhỏ của Lập Xuân cúi xuống dưới, phờ phạc nói: "Ừ."
Cố Trường An hé miệng: "Tôi đưa chị về."
Lập Xuân xua tay: "Không cần đâu, chị có thể một mình đến thì cũng có thể một mình về."
Cố Trường An nói: "Vậy chị đi thẳng về đi, đừng có nhìn ngó."
Lập Xuân ngoài miệng mất kiên nhẫn nói biết rồi biết rồi, khoé miệng lại vui vẻ nhếch lên, trong lòng ấm áp. Ban đêm quá lạnh, nếu cô mà mải chơi trên đường thì sẽ bị tổn thương do sương giá mất.
Cuối cùng Cố Trường An vẫn tiễn Lập Xuân đến tận thuyền. Lúc cậu trở về, Ngô Đại Bệnh đã ở nhà, đang đổi giày tại nhà chính, bên chân có một túi bột mì.
Ngô Đại Bệnh căng thẳng dò hỏi: "Trường An, sao tay anh lại bị thương vậy? Có nghiêm trọng không?"
Cố Trường An không thèm để ý nói: "Không cẩn thận bị xước thôi."
Ngô Đại Bệnh giày còn lại cũng không đổi, vội vội vàng vàng chạy đi lấy hòm thuốc lại đây.
Cố Trường An tuỳ ý để Ngô Đại Bệnh mở khăn ra xử lý vết thương trên lòng bàn tay: "Đừng quên bánh trứng gà sáng mai."
Động tác Ngô Đại Bệnh không dừng tiếp tục, cậu nghiêm túc gật đầu: "Dạ."
Cố Trường An ngáp một cái: "Không bỏ hành, thêm chút hạt vừng."
Ngô Đại Bệnh tỉ mỉ dùng băng gạc quấn tay cậu lại: "Em biết rồi."
Một lát sau, Cố Trường An ném chiếc khăn dính máu vô trong chậu, đổ vào không ít nước giặt quần áo. Cậu đi tìm Lục Thành, phát hiện cửa chỉ khép chứ không đóng.
Trong phòng ngập tràn mùi thuốc, Lục Thành tự bôi thuốc cho mình, lúc này đang bấm điện thoại như là đang nhắn tin cho ai đó.
Cố Trường An dựa vào cửa: "Ngày mai tôi giặt khăn trả anh."
Lục Thành định nói không lấy, lời vừa tới miệng đã nuốt trở về, đổi thành: "Tuỳ cậu."
Cố Trường An không mặn không nhạt nói: "Tay tôi vì anh mà bị thương. Bắt đầu từ ngày mai anh đến hầu hạ tôi, đến khi nào tay tôi khỏi hoàn toàn mới thôi."
Lục Thành ném điện thoại lên bàn: "Nói chuyện có lý chút được không? Tôi cũng là một người bị thương, hơn nữa thương thế của tôi còn nghiêm trọng hơn cậu nhiều."
"Vết thương của anh nặng hơn của tôi nhưng thể chất của anh tốt hơn của tôi nha, phục hồi nhanh hơn tôi." Cố Trường An mặt không đỏ tim không đập bán thảm, "Anh nhìn tôi đi, một con gà bệnh tay không thể xách vai không thể gánh, trông yếu không chịu nổi, anh nghĩ tôi ăn cơm uống nước mặc quần áo bằng tay trái như nào?"
"..."
Lục Thành bỗng nhiên nở một nụ cười vô cùng ôn hoà: "Cậu nói có lý. Được, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ hầu hạ cậu."
Cố Trường An khó giải thích rùng mình.
Sáng hôm sau, Lục Thành đi vào phòng Cố Trường An, cầm áo khoác đứng bên giường: "Đứng dậy đi, tôi mặc quần áo cho cậu."
Cố Trường An rụt vào trong chăn: "Mặc quần áo cái rắm, tôi tự mặc."
Lục Thành ngoài cười trong không cười: "Không muốn tôi hầu hạ cậu à?"
Cố Trường An thò đầu ra khỏi chăn, buồn ngủ nói: "Tôi cho anh hầu hạ thì anh hầu hạ, tôi không cho anh hầu hạ thì anh đừng có lắc lư ở trước mặt tôi, ok?"
Mặt Lục Thành đen như đít nồi, hắn hơi hơi cúi thấp xuống, vật nhỏ này muốn trèo lên cổ hắn, được lắm.
Cố Trường An rề rà nửa ngày mới mặc quần áo hẳn hoi vào.
Lúc đánh răng, Cố Trường An bắt Lục Thành đứng một bên cầm cốc cho cậu súc miệng. Cậu dùng tay trái cầm bàn chải chậm rì rì đánh qua đánh lại hai hàm răng.
Mặt Lục Thành không cảm xúc: "Tôi lớn đến thế này còn chưa từng hầu hạ ai bao giờ, cậu chắc chắn muốn tiếp tục nữa?"
Cố Trường An gì cũng không nói, trực tiếp giơ bàn tay phải bị thương lên.
Cơ mặt Lục Thành giật giật, bực rồi.
Cố Trường An nhổ bọt kem đánh răng, ánh mắt ra hiệu cho Lục Thành bưng cốc qua cho cậu súc miệng.
Lục Thành xanh mặt để cốc đến bên miệng cậu.
Cố Trường An dí sát vào húp hai ngụm nước, trong miệng ùng ục ùng ục nhổ vào bồn, sau khi làm vài lần, cậu kêu Lục Thành lấy khăn mặt cho mình.
Lục Thành cười lạnh: "Làm sao, muốn tôi rửa mặt cho cậu à?"
Người Cố Trường An run run, thôi vậy, tôi không muốn mới sáng sớm đã tự làm mình buồn nôn.
Lục Thành vừa đi, Ngô Đại Bệnh liền từ phòng bếp đi ra: "Trường An, tình cảm của anh và Lục tiên sinh tốt hơn nhiều rồi."
Chân Cố Trường An vẹo đi, thiếu chút nữa đã té ngã. Cậu thành khẩn nói: "Đại Bệnh à, mày đúng là cần một cái mắt kính rồi đó. Anh thường làm ở cửa tiệm kia, còn là khách quen cũ, có quen biết với chủ tiệm. Mày báo tên của anh có thể sẽ được tí ưu đãi."
Ngô Đại Bệnh nhếch miệng: "Em không đùa đâu."
"Anh mày cũng không." Cố Trường An đổi chủ đề, "Bánh trứng gà xong chưa?"
Tâm tư của Ngô Đại Bệnh chạy mất: "Xong rồi, đang để trong nồi. Anh chờ chút em đi hâm lại."
Cố Trường An đứng tại chỗ nhìn gà ăn, tình cảm của mình và Lục Thành đang trở nên tốt hơn? Có hả? Sao mình không cảm giác được?
Cửa sổ từ phòng chếch đối diện mở ra, Lục Thành bưng đĩa thức ăn ra sưởi nắng, đụng phải ánh mắt của Cố Trường An.
Cố Trường An dời mắt trước.
Lục Thành nhớ lại tiếp xúc thân mật hôm qua, hắn theo bản năng xoa huyệt thái dương, lúc này Cố Trường An vừa khéo quay đầu lại.
"..."
Bữa sáng kết thúc trong bầu không khí cực kỳ quái dị.
Động tĩnh trong núi tối hôm qua lớn đến vậy, vừa kim quang vừa hắc khí, tất nhiên sẽ kinh động đến cư dân dưới núi.
Vậy nên lúc Quý Thanh và trợ thủ đắc lực Vương Minh Minh tới, Cố Trường An cũng không thấy kỳ lạ.
Hai người kia hỏi theo quy trình về sự việc xong liền đi, không ở lâu. Bọn họ chỉ là cảnh sát hình sự thông thường, dựa theo pháp luật quản người, không có liên quan đến ban ngành hữu quan. Bọn họ không phụ trách được chuyện phiền phức các chủng loài khác gây ra, năng lực có hạn, cũng tự biết mình.
Cố Trường An cảm thấy không lâu nữa sẽ có thành viên của ban ngành hữu quan xuất hiện.
Mấy ngày sau đó, Lục Thành đều trưng ra sắc mặt siêu cấp khó coi bị Cố Trường An sai tới sai lui, khiến cho toàn bộ nhà cũ bị bao phủ bởi áp suất thấp, cả hàng xóm sát vách cũng run sợ trong lòng.
Cố Trường An cảm thấy Lục Thành vẫn còn hậu chiêu chờ cậu, nếu không đã sớm nổ tung.
Có hậu chiêu cậu cũng không sợ, đến lúc đó có thể lấy chiêu huỷ chiêu.
Hơn bảy giờ tối thứ sáu, mẹ Bạch mang theo quả wiki nhập khẩu tới cửa. Bà không chỉ đến một mình mà còn mang theo chồng bà, con trai, con gái, điều động cả nhà.
Cố Trường An vẫn chưa ăn cơm tối, tâm trạng hoàn toàn không tốt, nhưng những phép lịch sự cần có cậu đều có chứ không giở thái độ. Dù sao mọi người cũng đều là hàng xóm láng giềng, ngẩng đầu gặp cúi đầu thấy.
Khi Bạch Nghiêm Tu nhìn thấy Cố Trường An, trong mắt xuất hiện tâm tình chập chờn rõ ràng, ánh mắt dừng trên người cậu vượt quá thời gian bình thường.
Mẹ Bạch vừa nhìn đã không nhịn được vỗ tay ở góc độ không ai nhìn thấy, con trai à, Trường An có thể làm con dâu mẹ hay không còn phải dựa vào con rồi.
Sau khi tán gẫu một hồi, mẹ Bạch liền nháy mắt với chồng và con gái một cái, chúng ta có thể rút lui được rồi, không nên ở lại làm ảnh hưởng đến độ tồn tại của Nghiêm Tu.
Ba Bạch đứng lên, ho khan hai tiếng rồi tung ra cớ mình đã chuẩn bị kỹ càng, nói là muốn đi chơi cờ với ông bạn.
Bạch Trân Châu không phản ứng, hoàn toàn đắm chìm trong vẻ đẹp xuất sắc của thanh niên.
Mẹ Bạch đá một chút vào bắp chân cô.
Bạch Trân Châu lập tức đau tỉnh, cô không tình nguyện nói: "Tôi còn việc phải xử lý."
"Vậy thì đi thôi, mẹ còn phải về xem phim."
Mẹ Bạch nói xong rồi lập tức kéo chồng và con gái cùng rời đi, có thể nói là siêu nhanh.
Cố Trường An trắng trợn quan sát, người đàn ông trước mặt giống như trong hình, ngũ quan cường tráng, một thân chính khí. Cậu cầm bật lửa và hộp thuốc lá trong khay trà: "Không ngại chứ?"
Bạch Nghiêm Tu nói: "Không ngại."
Cố Trường An lấy một điếu thuốc để bên mép, một bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng đưa qua, cầm lấy bật lửa kim loại bên cạnh châm một cái.
Cậu kề sát vào đốm lửa người đàn ông châm, nở nụ cười: "Cảm ơn."
Ngô Đại Bệnh đưa xong trà bánh quay về bếp: "Bạch tiên sinh rất thích Trường An."
Lục Thành ngồi trên băng ghế nhỏ bẻ rau cải trắng, còn chưa kịp phản ứng đã nghe Ngô Đại Bệnh nói: "Anh ta nhất kiến chung tình với Trường An."
"Vậy sao?" Lục Thành bẻ một miếng cải trắng ném vào rổ nhựa, "Sao tôi không nhìn ra?"
Ngô Đại Bệnh nghiêm mặt nói: "Thích một người, dù cho ngoài miệng không nói, nhưng cảm xúc kia vẫn sẽ từ chạy ra từ trong đôi mắt."
Động tác trên tay Lục Thành dừng lại, hắn ngẩng đầu, biểu tình tràn đầy hứng thú.
Ngô Đại Bệnh lúng túng đỏ cả mặt, lắp bắp nói: "Không, không phải tôi nói, là do trên sách viết, tôi có đọc sách."
Lục Thành: "...Yêu thích học tập là chuyện tốt."
Ngô Đại Bệnh ngoáy nồi thịt kho tàu: "Bạch tiên sinh vừa điềm tĩnh lại vừa nghiêm cẩn."
Lòng Lục Thành nói, tôi thấy chẳng ra gì.
Ngô Đại Bệnh giảm chút lửa: "Vẻ ngoài anh ta rất cường tráng."
Lục Thành khinh bỉ xé chút môi một hồi, cường tráng? Cũng thường thôi. Hắn liên tiếp bẻ mấy miếng bắp cải trắng, lạnh nhạt nói: "Đại Bệnh, Trường An không phải gay, cậu đừng mù quáng đùa cợt."
Ngô Đại Bệnh ăn ngay nói thật: "Nhưng Trường An cũng không thích con gái."
Lục Thành vô lực phản bác.
Ngô Đại Bệnh đi xuống phòng khách lấy thêm trà cho Cố Trường An và Bạch Nghiêm Tu, thuận tiện nghe nội dung cuộc trò chuyện một chút. Cậu quay trở lại nhà bếp nói với Lục Thành: "Bọn họ tán gẫu rất tốt."
Lục Thành không còn dáng vẻ rất hứng thú, khá tuỳ tiện hỏi: "Tán gẫu cái gì?"
Ngô Đại Bệnh nói: "Trò chuyện về những thay đổi trên trấn, Bạch tiên sinh còn nói gần đây trên trấn không được yên ổn lắm, Trường An nói sắp đến cuối năm, bọn trộm cần phải kiếm tiền mua đồ tết, Bạch tiên sinh liền nở nụ cười, nói Trường An vô cùng hài hước."
"..."
Lục Thành vuốt ve ngón tay một hồi, Bạch Nghiêm Tu đúng không? Hắn muốn tra lại lịch của đối phương một chút, xem rốt cuộc đối phương đang nắm giữ chức vụ gì trong ban ngành, luôn có cảm giác như từng gặp ở đâu đó nhưng lại không nhớ ra được.
"Ánh mắt Bạch tiên sinh nhìn Trường An nóng hầm hập, như là..." Ngô Đại Bệnh gãi da dầu, không nghĩ ra từ. Cậu đi qua đi lại trước kệ bếp, "Chính là loại ánh mắt giống như trên tivi, tôi quên mất nên nói như nào rồi."
Lục Thành khép mí mắt, thăm dò mở miệng nói: "Giống như là muốn ăn cậu ta luôn?"
"Đúng!" Ngô Đại Bệnh cực kỳ kích động, "Chính là ánh mắt như vậy, Bạch tiên sinh chính là nhìn Trường An như thế."
Lục Thành tiếp tục bận việc, hắn đột nhiên dừng động tác trên tay chừng một hai phút rồi bẻ cải bắp gãy răng rắc, đá văng cái ghế nhỏ đi vào phòng khách.
______________
Lời lải nhải của editor:
Ôi có mùi gì vừa chua vừa cay như mùi lẩu thái~
Hình chỉ mang tính chất gây nhung nhớ.