‘Tiên sinh, nước nóng đã sẵn sàng rồi, ngài vào tắm cho ấm’
Bạch Ảnh Quân bước vào phòng tắm. Dạ Nguyệt biết phận liền lẳng lặng đi ra ngoài. Nhưng sao lại đi mãi vẫn chưa ra đến cửa, cảm giác tay bị nắm chặt, cô quay đầu lại nhìn. Một bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy tay cô, bất giác Dạ Nguyệt rụt tay lại nhưng sức cô không đọ lại nổi người đàn ông khỏe mạnh này.
‘Tiên sinh, ngài cần gì sao?’
Dạ Nguyệt vẫn giữ được bình tĩnh mà hỏi anh. Bạch Ảnh Quân nhàn nhạt trả lời.
‘Cởi đồ cho tôi!’
Câu nói của anh bỗng khiến mặt cô hơi gượng đỏ. Sao thế này, không phải cô là người giỏi giữ bình tĩnh lắm hay sao, sao tự dưng lại để lộ hết ra ngoài rồi?!
‘Mặt cô sao lại đỏ như thế? Bị bệnh rồi à?’
Bạch Ảnh Quân quan tâm, ngữ điệu ôn hòa mà cường thế lãnh ngạo, vươn tay vén tóc mai đang nhiễu xuống đôi mắt xinh đẹp sang một bên. Hành động và cả lời nói của anh đều đang gây sát thương rất lớn đối với Dạ Nguyệt khiến cô không thể tiếp tục giữ bình tĩnh. Gương mặt đã đỏ nay lại đỏ hơn. Thoáng chốc lí trí cô bị mất theo câu nói của anh.
‘T...t...tôi...!’
Dạ Nguyệt ngượng đến hoa mắt, đến lời nói cũng không thể nói tròn trĩnh được nguyên câu. Anh là người đầu tiên yêu cầu cô làm điều này. Trước nay chưa ai từng nói như thế với cô cả. Nhìn biểu hiện của cô ngượng đến đầu sắp bốc khói, Bạch Ảnh Quân vô thức cười một tiếng.
Dạ Nguyệt ngây ngốc, lần đầu tiên cô thấy người con trai này cười. Không đúng, phải nói là anh cũng biết cười nữa sao? Cô chưa từng nghĩ tới người đàn ông toàn thân phát ra một luồng lạnh lẽo như vậy lại biết cười. Khác với dáng vẻ tảng băng di động, cười lên một cái trông lại đẹp trai hơn nhiều.
Thấy có điều gì không đúng, hắng giọng một cái, anh thu lại nụ cười. Trở lại dáng vẻ lạnh nhạt, điềm đạm.
‘Sao vậy? Không muốn à?’
Bạch Ảnh Quân vờ chau mày. Dạ Nguyệt vội xua tay phủ nhận.
‘Không phải, tôi...tôi...’
'Cô thế nào?'
Ảnh Quân áp sát đến cô, nghiêng đầu chờ đợi câu trả lời của Dạ Nguyệt, nhưng cô bây giờ đã không còn nghĩ được gì nữa, đầu óc trở nên trống rỗng, không biết đáp như thế nào, đôi mắt nhắm chặt, cố trắn an tinh thần.
Nhìn dáng vẻ rối loạn của Dạ Nguyệt, trong lòng anh lại nổi hứng muốn chọc ghẹo mãi không thôi, nhưng dường như có vẻ đã đi quá xa.
Anh đứng thẳng người rồi lùi lại vài bước. Vươn tay vuốt ngược tóc mái ra sau, tiện tháo chiếc cả vạt trên cổ xuống.
‘Cô ra ngoài đi!’
Tông độ giọng nói của anh làm cô nghĩ bản thân đã làm không tốt, khuôn mặt có chút buồn.
‘Vậy tôi ra ngoài, ngài cần gì cứ gọi cho tôi’
Ảnh Quân nhìn theo bóng lưng Dạ Nguyệt, khóe môi nhếch lên thành một đường cong tuyệt mỹ. Cô gái này trong mắt anh cứ như một con mèo nhỏ, động đến sẽ xù lông lên mà cắn người bất cứ lúc nào. Coi bộ có chút không khí trong căn biệt thự này rồi nhỉ?
1 tiếng sau...
Bạch Ảnh Quân sau khi tắm xong liền xuống dùng bữa tối. Đứng từ cầu thang anh thấy Dạ Nguyệt đang loay hoay bày biện các món ăn đã được hâm nóng lên bàn. Chưa thưởng thức nhưng nhìn có vẻ gợi khẩu vị, màu sắc cũng cân đối hài hòa. Dạ Nguyệt thấy anh, cô tự giác kéo ghế ra cho Ảnh Quân đi vào, như một người phục vụ chân chính.
Mùi thức ăn bốc lên thơm phức. Ảnh Quân rất ít khi ăn cơm tối ở nhà, số lần ăn ở nhà hầu như đếm trên đầu ngón tay. Bình thường sẽ ăn đồ ở ngoài cho tiện, không phải phiền phức tốn kém thời gian. Cũng chỉ có một mình trong căn biệt thự, thiết nghĩ không cần phải tốn công nấu cơm. Bỏ đại thứ gì vào bụng là được rồi. Nếu ăn ở nhà thì sẽ đích thân xuống bếp. Bữa cơm hôm nay cho anh cảm giác có chút ấm áp của gia đình.
Ngồi trên bàn ăn, anh chăm chú nhìn kỹ từng món. Nhìn qua một lượt có thể biết nguyên liệu trong các món ăn. Bữa xơm này có chút tầm thường nhỉ? Ảnh Quân chưa từng ăn các món như thế này, cũng chưa từng thấy nó xuất hiện trong các thực đơn nhà hàng anh từng đến. Dạ Nguyệt đứng sau lưng anh theo dõi nãy giờ, thấy anh cứ nhìn chăm chăm vào thức ăn, mãi không chịu động đũa, trong lòng có chút hồi hộp, tim đập không yên.
'Cô cũng sang kia ngồi đi!'
'Không được, thân phận thấp hèn như tôi sao có thể ngồi cùng bàn ăn với Bạch tiên sinh được chứ. Chốc nữa tôi sẽ ăn sau!'
'Tôi không nói hai lời'
Bỏ mặc lời ngụy tạo của cô, Bạch Ảnh Quân quyết theo ý mình khiến cô không phục cũng phải phục.
Nhẹ nhàng kéo ghế ra và ngồi vào bàn. Dạ Nguyệt khép nép không dám nhúc nhích.
Trong căn biệt thự rộng lớn này chỉ có hai người, không gian bỗng trở nên tĩnh lặng đáng sợ. Trước mặt cô, một người đàn ông với khí chất lãnh đạm, toàn người toát ra khí lạnh lại còn đáng sợ hơn.