Một tiết học L’Avorio dài tận chín mươi phút, phải học đi học lại những kiến thức này khiến Thước Vi Nhi không chịu nổi. Lúc đầu cô còn nhắm mắt, cố gắng giữ thần trí tỉnh táo, nhưng sau cùng thì nằm bẹp xuống bàn đánh một giấc ngon lành.
Lớp học là nơi thần kỳ, bình thường cô tỉnh như sáo nhưng chỉ cần ngồi trước bảng đen, sách vở thì mắt lập tức díu lại, ngủ say như chết.
Đến tận khi hết tiết Thước Vi Nhi vẫn gục mặt ngủ không động đậy. Ngô Hạo dịu dàng đến bên lay người cô: “Vi Nhi, Vi Nhi, dậy đi.”
“Ơ? Mấy giờ rồi vậy?”
“Đã đến giờ ăn trưa rồi.”
Thước Vi Nhi đứng dậy, thu dọn lại cặp sách, đưa tay vuốt mái tóc hơi rối rồi bước đi. Ngô Hạo gấp gáp đuổi theo sau: “Này, hai chúng ta đi cùng đi. Tôi dẫn cậu đến nhà ăn.”
Lần này đến lượt cô ngạc nhiên: “Không, tôi không ăn đâu. Cậu cứ đi một mình đi.”
Ngô Hạo nghĩ cô muốn giảm cân như bao cô gái khác, song, dáng người cô đã ốm yếu thế rồi sao còn học đòi nhịn ăn cơ chứ?
“Đừng vậy mà. Nhịn ăn không tốt đâu.” Giọng nói của cậu quá dịu dàng, nghe như bạn trai đang cố chiều chuộng bạn gái vậy. Song, Thước Vi Nhi là người vô cảm với tình yêu. Đấy là còn chưa kể đến việc cô vốn đã hai mươi lăm tuổi rồi, không mặn mà với mấy tên nhóc mười mấy, hai mươi tuổi nữa.
“Cảm ơn, hội phó. Không làm mất thời gian của cậu nữa, tôi đi trước.”
“Này!”
Ngô Hạo lặng nhìn theo bóng dáng của cô biến mất ở hành lang mà thở dài. Đây là báo ứng hay sao? Lúc trước cậu từ chối nhiều nữ sinh, nên ông trời để Thước Vi Nhi xuất hiện dạy cho cậu một bài học ư?
Khó khăn lắm mới tìm thấy một cô gái gợi cho mình nhiều hứng thú như vậy, Ngô Hạo quyết không bỏ cuộc, cậu trở về văn phòng tìm tài liệu về Thước Vi Nhi. Nhưng Ngô Hạo lần nữa tự chuốc lấy thất vọng. Hồ sơ của Thước Vi Nhi trắng tinh tươm, chỉ đề cập đến cô là em họ xa của tổng giám đốc Triều Lâm. Thậm chí, địa chỉ liên hệ cũng điền thông tin người bảo hộ là Triều Lâm.
Không có chút manh mối nào cả!
***
Thước Vi Nhi đến thư viện tìm một ít tài liệu. Cô vẫn luôn thắc mắc về việc trùng sinh nhưng chưa có cơ hội nghiên cứu, liệu cô có thể quay về thân xác của mình hay không? Song, cơ hội thật sự mong manh. Thân xác ấy có khi đã vùi thây nơi đáy biển, bị cá tôm ăn sạch không còn một mống.
Nghĩ đến đây, cô rùng mình vì sợ hãi.
Tìm được vài quyển sách phù hợp, cô ngồi vào bàn, chăm chú đọc từng câu chữ. Sẽ không có gì xảy ra nếu như cô không ngửi thấy mùi hương ấy.
Đó là mùi hương đặc trưng của hoa Tiaré, người sử dụng mùi này chỉ có thể là…
“Mạch Thiên Tầm?”
Cô nói rất nhỏ nhưng đối phương lại nghe được. Cô ấy quay sang nhìn cô chăm chú, mấy giây sau liền mỉm cười: “Chào em.”
Thước Vi Nhi kinh ngạc đến mức không ngậm mồm lại được. Không ngờ số cô lại đỏ đến mức này. Đạn bắn, xác rơi xuống biển, linh hồn được ban cho cơ hội trùng sinh. Hiện tại còn chạm mặt bạn thân cùng hoạt động trong tổ chức - Mạch Thiên Tầm.
Mạch Thiên Tầm là người bạn duy nhất của cô. Thiên Tầm linh hoạt, mạnh mẽ, sử dụng súng rất tốt, được xem như một hạt giống tốt trong tổ chức SC. Đột nhiên xuất hiện ở nơi này, lại còn ăn mặc như giáo viên, xem ra là đang thực hiện phi vụ ám sát ai đó rồi.
Mạch Thiên Tầm mặc trang phục giáo viên, tóc xõa dài, trang điểm cũng dịu dàng, còn đeo thêm cặp kính đen trông vừa nghiêm nghị cũng vừa cuốn hút. Cô ấy hiển nhiên không nhận ra người bạn thân Thương Linh của mình, chỉ cảm thấy em học sinh này có ánh mắt quá sắc sảo không hợp tuổi.
Truyện đề cử: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng
Vừa nhìn đã biết là người được đào tạo kỹ lưỡng rồi.
Cô ấy chỉ chào hỏi đơn giản rồi toan bước đi. Thước Vi Nhi kích động đuổi theo, hô lớn tên cô ấy: “Mạch Thiên Tầm!”
“Có chuyện gì không em?”
Miệng nở nụ cười nhưng trong lòng khó chịu cùng cực. Lũ học sinh ở đây đều vô giáo dục, ai đời lại gọi thẳng họ tên giáo viên như bạn bè vậy chứ!
Thước Vi Nhi phải kìm nén lắm mới không nói hết mọi chuyện. Trong mắt cô hỗn độn muôn vàn cảm xúc. Là ông trời năm lần bảy lượt thương xót cô nên mới cho cô nhiều đặc ân như vậy đúng không?
Cô tiến lên, nắm tay Thiên Tầm, mím môi không nói gì. Nhưng Mạch Thiên Tầm bị hành động này làm cho ngỡ ngàng. Em học sinh này tại sao lại kích động như vậy?
“Em… không sao chứ? Em bị ai bắt nạt sao?”
Giây phút bàn tay bị nắm lấy, trong lòng Thiên Tầm chợt bình yên đến lạ kỳ. Cảm giác này rất quen thuộc, khiến cô ấy không nhịn được mà thấy xao xuyến.
Thậm chí còn có cảm giác muốn khóc.
“Em không sao.” Giọng Thước Vi Nhi nghẹn lại. Cô hít thở sâu, điều chỉnh lại tâm lý của bản thân: “Em chỉ hơi đau bụng. Cô có thể dẫn em lên phòng y tế hay không?”
Mùi hương đặc trưng của hoa Tiaré thoang thoảng bên chóp mũi, Thước Vi Nhi không buông tay của Thiên Tầm, cứ thế để cô ấy dắt mình lên phòng y tế. Trên đường đi hai người không ai nói gì, nhưng lại ăn ý đến lạ.
Ánh mắt Mạch Thiên Tầm sâu thêm vài phần, trước khi đưa cô vào phòng y tế, cô ấy đã thử hỏi: “Em tên là gì?”
“... Em là Thước Vi Nhi.”
“À, ra là vậy.”
Không phải họ Thương. Cũng phải! Thương Linh đã chết rồi, sẽ không bao giờ quay về được nữa.