Hồng Hỉ Tư (3)Hoàng Phủ Tĩnh Quân hỏi Đại Âu Dương: "Gần đây khu vực cậu phụ trách ra sao rồi, nối tơ hồng có thuận lợi không?"
Đại Âu Dương: "Gần đây tôi chịu trách nhiệm về một nơi tên là làng đại học ở tỉnh S thành phố W." Nói xong quẹt quẹt vài đường trên màn hình rồi phóng to, trên đó có vô số chấm đỏ đang nhấp nháy và những đường dây nhỏ màu đỏ chi chít phức tạp, "Khu vực này tập trung rất nhiều trường đại học, hầu hết những người được nối dây là sinh viên đại học cùng một số nhỏ giáo viên, nói chung thì vẫn tương đối suôn sẻ, chỉ là... Ngày hôm qua tôi phát hiện một điều kỳ lạ, đang định hôm nay chờ cục trưởng họp về thì báo cáo với ngài."
Hoàng Phủ Tĩnh Quân: "Chuyện kỳ lạ gì?"
Đại Âu Dương phóng to một chỗ trên màn hình bầu trời, "Đây là một trong những ký túc xá nam của đại học Y, có một tầng trong toà nhà này tất cả con trai đều thoát ế thành công, chỉ có một người con trai là ngoại lệ, tôi đã vài lần thử nối dây tơ hồng cho cậu ta nhưng đều thất bại, cũng không biết cậu ta FA hay sao đó, nói tóm lại là rất kỳ lạ, dạng tình huống này trước giờ tôi chưa từng gặp qua."
Hoàng Phủ Tĩnh Quân cau mày, lông mi dày cũng không giấu được vẻ khó hiểu trong ánh mắt, "Dạng tình huống này... thật ra trước kia tôi cũng chưa từng gặp qua. Tuy nhiên chúng ta đừng từ bỏ cậu nhóc đó, Hồng Hỉ Tư của chúng ta phải biết phấn đấu, cố gắng hoàn thành công việc khó, đây là cũng là ý của chủ tịch. Hmmm... Cậu có thể điều tra thông tin cơ bản của chàng trai đó không?"
Đại Âu Dương: "Có thể." Nói xong click click vào màn hình, lập tức có một khoanh tròn nhảy ra, bên trong có một bức ảnh và mấy dòng chữ.
"Cậu ta tên là Thích Dạ Tiêu." Hoàng Phủ Tĩnh Quân đọc tên chàng trai, ánh mắt lại nhìn về phía bức ảnh, như thể đang say mê chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật, "Mặt mũi đàng hoàng, ngoại hình ưa nhìn, nên có nhiều cô gái thích cậu ta, người vậy dễ thoát ế mới đúng."
Đại Âu Dương còn chưa kịp mở miệng nói gì, Tiểu Âu Dương đã nhảy nhót lại gần nắm lấy cánh tay của hắn, "Anh, anh vừa nói gì với cục trưởng zợ? Em nghe hình như có hai từ ăn tối đó, Hồng Hỉ Tư của tụi mình về sau còn được bổ sung bữa ăn tối hở?"
Đại Âu Dương: "Không ăn phải ăn tối gì cả, là tên của một cậu bé loài người, cậu ta là tồn tại vô cùng đặc biệt, anh đã báo cáo với cục trưởng, cục trưởng còn đang nghiên cứu cậu ta."
Tiểu Âu Dương có chút thất vọng: "Vậy ah..." nói xong lại nhìn lướt qua màn hình bầu trời, "Wow, là một anh chàng đẹp trai, chẳng lẽ cậu ta là mệnh Thiên Sát Cô Tinh hở? Đáng tiếc quá đi nha."
Đại Âu Dương: "Đừng có nói linh tinh, cục trưởng còn chưa có kết luận."
Tiểu Âu Dương phồng hai má, "Được rồi~~~"
Đại Thượng Quan nhìn thấy Tiểu Âu Dương chạy tới bên này cũng nhanh chóng lại đây, đứng bên cạnh nàng: "Em vừa mới khen ai đẹp trai đó?"
Tiểu Âu Dương chỉ chỉ ảnh chụp trên màn hình bầu trời: "Cậu ta đóa. Chẳng lẽ không phải hở? Không thì anh hỏi cục trưởng xem coi ổng nói gì."
Đại Thượng Quan: "Cậu ta đẹp hay anh đẹp hơn?"
Tiểu Âu Dương: "Anh là nam thần, sao lại rảnh đi so với con người chi zợ?"
Lúc này Tiểu Thượng Quan cũng lại đây coi náo nhiệt, đầu tiên là liếc mắt nhìn Đại u Dương, sau đó quay sang nhìn Đại Thượng Quan: "Anh, vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Đại Thượng Quan trầm giọng nói: "Sau này phải tích cực giúp anh nói chuyện vào những lúc mấu chốt có biết chưa? Đừng lúc nào cũng chỉ lo chuyện của mình."
Tiểu Thượng Quan cũng nói be bé: "Vậy anh cũng phải giúp em, hai anh em chúng ta..."
"Được rồi, yên lặng tí đi." Đại Âu Dương nghiêm túc nói, "Đừng có quấy rầy cục trưởng làm việc."
Hoàng Phủ Tĩnh Quân vẫn chăm chú nhìn thông tin cá nhân của Thích Dạ Tiêu không dời mắt.
Thích Dạ Tiêu hiện tại 25 tuổi, đang học tiến sĩ ở đại học Y, môn chuyên ngành là tâm thần lâm sàng, hiện tại cậu ta là người duy nhất trong ký túc xá vẫn còn độc thân, nam sinh ở mấy khu bên cạnh đều có bồ hết rồi, trên màn hình bầu trời chỉ có một điểm tròn ảm đạm trong những điểm đỏ đang sáng lấp lánh, có vẻ cô đơn quá.
"Nếu không thì như vậy đi," Hoàng Phủ Tĩnh Quân chậm rãi nói với cấp dưới của mình, "Để hoàn thành KPI cho Hồng Hỉ Tư của chúng ta, và nghiên cứu thêm về vấn đề khó thoát ế của nam nữ phàm trần, vấn đề dễ chia tay, tôi quyết định tự mình hạ phàm một chuyến, mục tiêu chính là giải quyết vấn đề không có cách nào thoát ế của Thích Dạ Tiêu."
Tứ thần tổ đồng thời kinh ngạc, tất cả đồng thanh: "Hả???"
Hoàng Phủ Tĩnh Quân bình tĩnh giải thích: "Tôi nghĩ rằng dạng mãi không nối dây tơ hồng thành công như Thích Dạ Tiêu là một tồn tại ngoại lệ trên thế gian này, sở dĩ xảy ra tình trạng như vậy, rất có khả năng là cậu ta giữ vững lập trường mong muốn độc thân quá mãnh liệt, không có kỳ vọng và lập kế hoạch để thoát ế. Tôi lần này hạ phàm sẽ đi tìm cậu ta trước, quan sát tìm hiểu cuộc sống hằng ngày và mạng lưới mối quan hệ bạn bè, sau khi nắm bắt hoàn toàn tình huống cá nhân của cậu ta, chắc là có thể thành công nối dây."
Bốn vị thần liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Tiểu Âu Dương đại diện lên tiếng: "Nếu muốn tìm hiểu cuộc sống của người này, không phải chỉ cần dùng màn hình bầu trời quan sát là được rồi, có cần thiết ngài phải tự mình hạ phàm không?"
Hoàng Phủ Tĩnh Quân: "Các cậu có thể coi đây là một lần thí nghiệm, cho dù kết quả như thế nào cũng giúp ích cho công việc của Hồng Hỉ Tư chúng ta. Hơn nữa... thật ra lần này sau khi cuộc họp hàng tuần này kết thúc, chủ tịch đã giữ tôi lại nói chuyện, nói rằng nhân giới hiện tại phát triển không ngừng, thay đổi từng ngày, sẽ càng có nhiều người độc thân hơn ba mươi năm trở lên, thậm chí còn có tình huống cả đời, chuyện này sẽ gây ra áp lực rất lớn cho Hồng Hỉ Tư chúng ta. Tôi đã quyết định tự mình hạ phàm rồi, việc này không được chậm trễ, tôi lát nữa sẽ đi viết thư xin xuống phàm đưa trình cho chủ tịch."
........
Hoàn Phủ Tĩnh Quân nhanh chóng đã viết xong, xin hai ngày 'Nghỉ phép', cũng là thời gian hai năm ở nhân giới. Sau khi trình lên, đã được thư ký chủ tịch báo cho hiện tại yêu cầu hạ phàm cần thời gian năm ngày phê duyệt mới được thông qua.
Năm ngày qua đi, vậy chẳng phải là năm năm của Thích Dạ Tiêu sao? Hoàng Phủ Tĩnh Quân nghĩ tới chàng trai xuất chúng loài người lại phải độc thân thêm 5 năm nữa, trong lòng liền cảm thấy khó chịu.