Viện điều dưỡng núi Giới Du có vài chiếc xe cảnh sát chưa bao giờ thấy đi tới.
Phó viện trưởng Văn bị cảnh sát mang đi, Trì Sính chủ động nhận tội với cảnh sát, bao gồm cả việc những người giúp chạy tội, giả mạo giám định thần kinh như luật sư, bác sĩ, còn có mẹ của mình, sau đó ngồi trên xe cảnh sát rời khỏi núi Giới Du.
Viện điều dưỡng núi Giới Du từ trước tới nay luôn được khen ngợi vì vụ án như vậy mà lên trang nhất, viện trưởng Uông tự nhận lỗi từ chức, người đầu tư còn muốn Thích Dạ Tiêu đảm nhận chức tân viện trưởng nhưng đã bị Thích Dạ Tiêu từ chối.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân sau khi trở về Thiên giới, đầu tiên là đi tìm cục trưởng quản lý thuốc, nói cho hắn chuyện của Thích Dạ Tiêu. Thường Tô Mộc sau khi biết tới Thích Dạ Tiêu được sinh ra mà vô cùng vui mừng, sau lại cảm thấy hổ thẹn với mẹ con bọn họ, vì thế trực tiếp đi tìm lãnh đạo xin nghỉ hạ phàm. Chủ tịch nể tình cục trưởng Thường vất vả công lao càng lớn, lại hơn ba mươi ngày chưa nghỉ phép, liền phê duyệt cho ông nghỉ phép dài hạn, để hắn lập tức hạ phàm đi đoàn tụ với vợ con, còn nói chờ tới khi Thích Hàm Phương sống hết tuổi đời mất đi, cần phải mang Thích Dạ Tiêu cùng hắn trở về Thiên giới, sau này sẽ an bàu chức vụ ở cục quản lý dược phẩm cho Thích Dạ Tiêu.
Lời này đã nói rõ, chủ tịch tối cao của Thiên giới không cho phép người có huyết thống của Thiên giới không nằm trong sự khống chế của ông, cho nên người con lai Thích Dạ Tiêu này cần cùng hắn trở về Thiên giới.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân sau khi ra khỏi cục quản lý dược phẩm từ từ trở về Hồng Hỉ Tư. Mới vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng la hét ầm ỉ, thì ra là Đại Âu Dương của 'Tứ thần tổ' đang nắm cổ áo tiểu Thượng Quan, giống như gần sắp đánh nhau, Tiểu Ân Dương ở Đại Thượng Quan ở bên cạnh kéo cánh tay của bọn họ, liên tiếp khuyên can, Tiểu Hoắc đã trốn ở nơi rất xa như sợ bị lửa lan tới gần.
"Khụ khụ~" Hoàng Phủ Tĩnh Quân lớn tiêng ho hai cái, sắc mặt nặng nề đi tới.
(Truyện của Lại Trùng Cung, vui lòng không mang đi nơi khác.)
'Tứ thần tổ' lúc này mới phát hiện cục trưởng đã trở lại, bốn đôi mắt liếc nhìn nhau, rất nhanh phát hiện được tâm trạng của cục trưởng không tốt lắm, tức khắc cả đám liền trầm mặc.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân day day trán, "Đã xảy ra chuyện gì? Tôi rời đi chưa tới hai ngày, các anh chị đã... Đại Âu Dương, cậu trước buông tiểu Thượng Quan ra."
Đại Âu Dương tức giận buông lỏng tay, "Cục trưởng ngài trở về đúng lúc lắm, mong ngài công bằng phân xử đi. Em gái tôi có ý với đại Thượng Quân, Đại Thượng Quan cũng có ý với em gái tôi, chuyện này rõ ràng tới thằng ngốc còn nhìn ra!"
Hoàng Phủ Tĩnh Quân: "... Nói vô ý chính." Việc này cậu cũng không nhìn ra, cho nên huyết áp lúc này có chút tăng lên.
Đại Âu Dương: "Rõ ràng cả hai đã có tình cảm với đối phương, nhưng lại có tên thần nào đó, một hai muốn ngáng chân! Tiểu Thượng Quân cậu nói xem, vì cái gì lại dây dưa với em gái của tôi hả?!"
Tiểu Thượng Quan cũng rất tức giận: "Tui dây dưa với cổ hồi nào! Tôi chỉ tìm kiếm trợ giúp từ cổ thôi, nhờ cổ hỏi thăm chút về vị thần tiên tui thích thôi! Bởi vì người tui thích là anh trai của cổ, nhưng anh của người ta thì ngốc xít gì đâu! Việc này ngoài anh của người ta ra thì ai cũng nhìn thấy, cũng chỉ có anh của cổ mới ngốc chết đi được!"
Tiểu Âu Dương cùng Đại Thượng Quan cùng lúc gật đầu. Ngay cả Tiểu Hoắc cũng cẩn thận cười tí.
"......" Hoàng Phủ Tĩnh Quân thiếu chút nữa phun ra ngụm máu già. Cậu trước kia ở Hồng Hỉ Tư liên tiếp đi nối dây cho người ta, mà bốn người cấp dưới là hai couple, cậu lại chẳng chú ý tới, cục trưởng này thật là... thất bại quá mà.
Đại Âu Dương mở to mắt kinh ngạc lùi về sau hai bước, nháy mắt mặt đỏ bùng, "Cậu cậu cậu... Vừa rồi cậu nói..."
Tiểu Âu Dương cười hì hì bắt lấy cánh tay Đại Âu Dương. "Chuyện kia nói rõ không phải tốt hơn sao. Thật ra thì, ừm, anh em cũng thích tiểu Thượng Quan, cho nên ổng là đang ganh tị đó, có đúng hông anh ơi?"
Đại Âu Dương không nói chuyện, đỏ mặt trừng mắt liếc nhìn em gái nhà mình.
Tiểu Thượng Quan phản ứng cũng lẹ, chạy tới trước mặt Hoàng Phủ Tĩnh Quân, dùng thái độ lễ phép trước nay chưa từng có khom lưng hành lễ, "Xin cục trưởng nối dây cho em với Đại Âu Dương đi. Tuy rằng tụi em đều là nam, nhưng tình yêu không phân biệt giới tính, hơn nữa hiện tại ở nhân gián cũng có nhiều cặp đôi nam nam, tin tưởng về sau sẽ càng nhiều hơn, hy vọng cục trưởng có thể bắt kịp thời đại mà hiểu thành toàn cho tụi em."
Hoàng Phủ Tĩnh Quân: "...... Tôi hiểu, tôi hiểu. Đi, tôi đi nối dây cho hai người."
"Chân thành cám ơn cục trưởng!" Tiểu Thượng Quan vui vẻ lạy một cái.
Đại Âu Dương: "Cám, cám ơn cục trưởng."
Tiểu Âu Dương lôi kéo tay Đại Thượng Quan chạy tới trước mặt Hoàng Phủ Tĩnh Quân, "Cục trưởng, còn có tụi em nữa ớ! Cũng phiền ngài nối chút nhoa?"
Đại Thượng Quan mỉm cười: "Làm phiền cục trưởng."
Hoàng Phủ Tĩnh Quân: "Được, không thành vấn đề."
'Tứ thần tổ' hoan hô nhảy nhót, tay nắm tay bắt đầu xoay vòng khiêu vũ.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân yên lặng ngồi xuống trước bàn làm việc của mình, chuẩn bị bắt đầu công việc. Cậu không tiếng động thở dài một hơi, nghĩ thầm: Dây tơ hồng của người ta mình còn phải phụ trách nối, vậy dây của mình thì làm sao bây giờ đây chứ...
Lúc này cậu nhìn thấy bức thư của sư phụ đang ở trong ngăn kéo vậy mà chạy tới trên mặt bàn, không chỉ có thế, trên bức thư còn hiện lên chữ 'Hỉ' đỏ rực. Cảm thấy giấy viết thư bên trong giống như sáng lên, Hoàng Phủ Tĩnh Quân vội vàng lấy thư ra, nội dung tin nhắn bên trong biến thành: Tĩnh Vân, học trò ngoan của sư phụ, vi sư trước khi về hưu đi du lịch đã an bài tốt chuyện nối dây tơ hồng cho con, sợi dây này rất đặc biệt, một sợi nối trên người của con, còn sợi còn lại sao, vậy con tự mình quyết định đi, dũng cảm theo đuổi tình yêu của đời mình đi!
Hoàng Phủ Tĩnh Quân ôm thư trong tay, nước mắt hạnh phúc lượn lờc trong mắt, "Đa tạ sư phụ."
...
Thiên giới đã trôi qua một tháng, cũng chính là ở nhân gian ba mươi năm.
Hôm nay, Hồng Hỉ Tư có khách tới thăm, mọi người vừa thấy là cục trưởng Thường quản lý dược phẩm, vội vàng nhiệt tình đón vào.
Hoàng Phủ Tĩnh Quân tự mình bưng trà rót nước cho cục trưởng Thường, Thường Tô Mộc uống xong một ly trà, cười tủm tỉm nói: "Cục trưởng Hoàng Phủ, cậu xem như thế này, kỳ nghỉ hưu ở nhân gian của tôi đã xong rồi, dựa theo chỉ thị lúc trước của chủ tịch, tôi đã mang con trai mình cùng về, vốn định để đứa nhỏ kia công tác ở cục dược phẩm cùng tôi, dù sao nó cũng học y, nhưng đứa nhỏ kia lại muốn tới chỗ của cậu làm việc, tôi trước hỏi ý kiến của cậu một chút."
Hoàng Phủ Tĩnh Quân cố gắng để mình nhìn qua không có quá mức kích động, bàn tay nhéo chặt cổ tay áo, mỉm cười nói: "Tôi không thành vấn đề, hoàn toàn có thể, cậu ấy lúc nào cũng có thể tới đay báo danh."
Thường Tô Mộc vui mừng gật đầu, quay đầu kêu với ngoài cửa: "Vào đi, con ơi!"
Thích Dạ Tiêu thong thả tiêu sát đi vào Hồng Hỉ Tư, bề ngoài của anh vẫn dừng lại ở lúc 30 tuổi, trên người khoác áo len da màu đỏ, "Chào mọi người, tôi là..."
Tiểu Âu Dương vẻ mặt tươi cười chen vào nói: "Tụi này đều biết nhoa, anh tên là Thích Dạ Tiêu, cục trưởng một tháng nay cứ nhắc mãi ớ!"
Ba người còn lại trong 'Tứ thần tổ' cũng hùa theo: "Đúng vậy đúng vậy." "Toàn thể thành viên của Hồng Hỉ Tư tụi tôi đều đã sớm biết tới anh á, nhưng xem như gặp mặt." "Cục trưởng của tụi này trước khi hạ phàm đã ở chỗ này dùng màn hình bầu trời nhìn anh vài ngày đó!"
Hoàng Phủ Tĩnh Quân hai tay bụm mặt, đầu như nóng lên.
Xong rồi xong rồi, về sau không còn mặt mũi nhìn thần nữa rồi.