Bách Thời sau khi bị Hà Tiểu Châu xúc phạm thì cũng thông thạo thể hiện vẻ mặt bực bội, nếu là trước đây, cậu đã phải kiềm chế và thu người lại, nhưng hiện giờ đã khác rồi.
"Chị là ai?" Bách Thời đối đáp sắc lẹm: "Tại sao tôi phải làm theo lời chị? Chị là mẹ tôi à, hay là chị gái tôi, hay là bà ngoại, bà nội, bà cố tôi? Tất cả đều không phải, vì vậy cho nên, chị đừng có ở đó kiêu căng mà ra lệnh cho tôi."
"Gì?" Hà Tiểu Châu kinh ngạc vì sự chống trả của người đối diện.
"Chị là người yêu của Hạ Trì, đó là chuyện của chị. Còn tôi muốn quyến rũ ai, thì là chuyện của tôi.
Máu điên của Hà Tiểu Châu đang dần dần nóng lên: "Cậu có biết mình đang nói gì không?"
"Chắc là chị cho rằng tôi khốn nạn đáng chết lắm chứ gì, vì chuyện tình yêu đang yên đang lành tự dưng có người thứ ba xen vào."
"Đồ đê tiện bần hèn."
Bách Thời cười nhẹ nhưng bất cần, không hề lùi bước: "Chị nghe cho kỹ đây, tôi vẫn sẽ kè kè bên cạnh người yêu của chị, cho dù chị có hăm dọa hay thuê người hành hung tôi, tôi vẫn sẽ tiếp tục đeo bám cậu ta, có chết cũng không buông tha."
Hà Tiểu Châu giận cũng giận rồi, tức cũng tức rồi, cô vội lấy lại bình ổn, nở một nụ cười đầy ẩn ý, nói: "Cậu thích làm tiểu tam lắm phải không? Được thôi, để rồi xem, cậu sẽ phải hối hận." Tôi sẽ khiến Hạ Trì chủ động đay nghiến cậu.
Vừa nghĩ ra mưu thâm kế hiểm, Hà Tiểu Châu đi về bàn của mình cầm lên ly cà phê nóng còn chưa uống hết mang đến đứng trước mặt Bách Thời, sau đó tự động đổ lên người.
Bách Thời đứng dậy, khó hiểu hỏi: "Chị làm vậy là sao hả?" Tự dưng lại tự làm dơ đồ của chính mình.
Hà Tiểu Châu dùng một nụ cười tựa như hồ ly tinh, đúng lúc này từ xa Hạ Trì đã trở lại, Hà Tiểu Châu khôn lỏi giả vờ mếu máo vu khống cho Bách Thời: "Cậu có ghét tôi thì cậu cứ nói thẳng đi, tại sao lại làm như vậy chứ."
Hạ Trì thấy có chuyện không ổn, nhanh chân chạy lại hỏi Hà Tiểu Châu: "Có chuyện gì?"
Hà Tiểu Châu cố rặn nước mắt nói: "Chị chỉ muốn đến để làm quen với bạn của em, nhưng có vẻ như cậu ấy không thích chị. Cậu ấy tạt cà phê lên người chị."
Hạ Trì trợn mắt, biểu hiện ra vẻ mặt không thể tin được nhìn Bách Thời: "Cậu dám làm vậy với chị ấy sao? Có phải cậu muộn chết rồi phải không?"
Bách Thời định mở miệng giải thích, Hà Tiểu Châu lại thút thít nói: "Đừng mà, chắc là bạn em có lý do gì đó nên mới không thích chị, không sao đâu, sau này chị sẽ không đến gần bạn của em nữa là được rồi. Nhưng mà… bộ váy em mua tặng chị bị bẩn rồi Hạ Trì à."
"Chị không thấy xấu hổ sao?" Bách Thời cười khổ lên tiếng.
Chát!
Một âm thanh chát tai vang lên, Hạ Trì đã giáng xuống gương mặt của Bách Thời một bạt tay cực mạnh khiến đứng chết trân tại chỗ không xoay đầu lại được. Hắn nói: "Cậu mới là người không biết xấu hổ. Cậu lấy tư cách gì mà hành xử với chị ấy như vậy? Cậu đừng có nói là cậu ghen đấy nhé."
Bách Thời siết tay thành nắm đấm, răng hàm cắn chặt đến sắp gãy vụn, khóe mắt cậu đỏ lên, nhưng những giọt nước mắt đắng cay lại không thể nào rơi xuống, vì sự bi thống đến nao lòng của cậu đã đến mức cực hạn.
Nếu bây giờ cậu khóc và tỏ ra yếu đuối, đó chính là cách cậu tự giết chết chính mình, đồng thời làm cho người con gái gian xảo kia mừng thầm.
Bách Thời nuốt nước bọt một ngụm, xoay mặt lại lạnh lùng mà kiên định nhìn xoáy vào Hạ Trì, thách thức tới cùng: "Tôi không ghen, đơn giản là tôi không thích chị ta thôi. Có biết vì sao không? Vì chị ta quá tốt tính, tốt đến mức khiến tôi phát tởm. Đồ giả tạo." Nhẹ nhàng chửi xéo xong, cậu lại cười nhếch mép: "Gái hư đi với trai tồi, hai người rất hợp đấy."
Hạ Trì bị chấn động vì sự quật cường họa hoằn này của Hạ Trì, còn Hà Tiểu Châu bên cạnh cũng tức gần chết mà không nói gì được vì sợ bị lộ tẩy.
"Tôi có làm gì cậu đâu, sao lại nói tôi giả tạo." Hà Tiểu Châu nép vào người Hạ Trì tỏ ra đáng thương.
"Có hay không thì lương tâm chị biết. À, chắc là ở cạnh một người Hạ Trì đây, lương tâm của chị chắc cũng bị chó cắn mất một nửa rồi nhỉ."
"Cậu câm miệng lại ngay cho tôi." Hạ Trì nén lại lừa giận mà nhắc nhở Bách Thời.
"Cậu không có quyền cấm tôi, cậu lấy tư cách gì, người yêu sao, anh trai, hay bạn bè, tất cả đều không phải? Vì vậy, đừng bao giờ ra lệnh cho tôi nữa, tôi sẽ không nghe theo lời cậu một lần nào nữa đâu." Dứt lời, cậu xoay lưng bỏ đi.
Bách Thời vừa lang thang trên đường vừa suy ngẫm về cuộc đời, đây là lần đầu tiên sau mười bảy năm cậu mới tỏ thái độ giận dữ chửi lại và dám thách thức một ai đó, tuy rằng không dữ dằn không trơn tru không thông thạo như những người chửi thường xuyên, nhưng cậu vẫn cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Tinh thần thoải mái một hồi, cậu bất chợt trở về tâm trạng rối bời, có lẽ sau ngày hôm nay cậu không còn cơ hội để tiếp cận Hạ Trì nữa, vậy là kế hoạch của cậu coi như tan tành. Tuy nhiên, cậu sẽ không từ bỏ, sự việc xảy ra ngày hôm nay chính động lực khiến cậu muốn trả thù Hạ Trì nhiều hơn, nó đã khiến cậu tỉnh táo lên rất nhiều.
Bầu trời đột ngột chuyển mây đen, từng cơn gió mạnh mẽ kéo về va chạm vào mọi sinh vật, một lát sau, mưa rơi tầm tả. Bách Thời một hai tay che đầu đâm đầu mà chạy tìm nơi trú mưa.
"Số mình là số con rệp mà. Sao xui vậy không biết?" Bách Thời hận đời than thở.
Đứng trong mái hiện của một ngôi nhà chờ mưa tạnh, khoảng thời gian này điện thoại di động của cậu kêu liên tục, nhưng vì thấy người gọi là Lê Học nên cậu đành đoạn không nghe. Mỗi lần Lê Học gọi cậu thì toàn nói chuyện không đâu, bao nhiêu tinh hoa của sự xàm xí nhảm nhí trên trái đất này đều từ miệng của cậu ta mà ra, cậu lười nghe.
Chờ mãi mưa vẫn không tạnh, không còn cách nào khác, Bách Thời chơi lớn, dầm mưa đi bộ về.
Đi bộ về tới nhà, hai chân Bách Thời mệt lã, cơ thể ướt như chuột lột. Cậu vào nhà tắm lau mình sơ bộ, mặc vội bộ quần áo, sau đó đi về phòng nằm ngủ, một hồi sau, bên ngoài lại có tiếng chuông cửa, cậu dụi dụi mắt mấy cái rồi đi ra xem.
Bình thường mỗi lần có ai đến nhà cậu đều nhìn qua mắt mèo để xem trước là ai, nhưng hôm nay như ma xui quỷ khiến, mắt nhắm mắt mở đi ra, cuối cùng mở cửa không chần chừ.
"Hạ Trì!" Bách Thời kinh ngạc nhẹ, nhưng sau đó cũng tan biến nhanh mau để nhường chỗ lại cho sự khó chịu.
Thấy Bách Thời định đóng cửa, Hạ Trì nhanh tay đè cửa lại không cho đối phương có cơ hội đuổi mình: "Tôi đến để nói chuyện đàng hoàng."
"Tôi không có gì để nói với cậu cả."
"Không có thật?"
"Không."
"Không muốn biện bạch thanh minh? Muốn bị hiểu lầm?"
Bách Thời kiên quyết: "Hãy cứ tin những gì cậu nghe đi."
Nghe xong, Hạ Trì thật tình không thoải mái, hắn gật gù xông thẳng vào trong, đột nhiên bùng nổ mà đập phá đồ đạc của Bách Thời. Cái gì đập được thì đập hết, cái nào lật được thì lật hết.
Bách Thời vừa giận dữ vừa sợ hãi quát: "Cậu điên rồi sao? Dừng lại, cậu dựa vào cái gì mà lại làm vậy với tôi chứ. Cậu con mẹ noc cút khỏi đây."
Đập phá xong chén dĩa ly cốc trong nhà bếp, Hạ Trì quay lại từng bước tiến đến trước mặt Bách Thời: "Hôm nay cậu rủa tôi hơi nhiều, bây giờ tôi sẽ trả lại cho cậu." Ngắt lời, hắn túm lấy cổ áo của cậu lôi vào phòng tắm.
Bách Thời dùng hết sức cọ quậy vẫy vùng, giằng co qua lại một hồi rốt cuộc cũng không thắng được, ngược lại cậu còn cảm thấy mệt nhọc hơn.
"Cậu lại muốn làm trò hèn hạ gì nữa, thả tôi ra." Bách Thời trọn vẹn bị kéo vào phòng tắm, hiện tại những lời cậu nói coi như đã là thừa thãi.
"Hôm nay tôi sẽ cho cậu biết hậu quả nghiêm trọng gì sẽ xảy ra khi có ai đó dám cố tình làm cho tôi nổi giận."