Bách Thời ngước đầu nhìn người đàn ông cao to bặm trợn ngay trước cửa, bàn chân không kiểm soát được mà tự động thoái lui về sau hai bước, năng lượng yếu kém và tâm lý sợ sệt của cậu lại trỗi dậy rồi. Bách Thời nắm chặt lòng bàn tay, nỗ lực giữ bình tĩnh nói: "Tôi đến đây không phải để làm loại công việc này. Ngay từ đầu tôi và chủ quán bar này đã thỏa thuận như vậy."
Tên bảo kê dùng ánh mắt mạnh mẽ gây sức ép, trả lời: "Ở đây hiện tại chỉ có Tuyên Nghi, cô ta là quản lý, cô ta nói gì, muốn gì, thân là một người nhân viên nhỏ bé, cậu không có cơ hội để để lắc đầu nói không đâu."
Bách Thời nuốt nước bọt, dũng cảm nói: "Tôi muốn gặp Tuyên Dĩnh."
"Tôi đã nói rồi giả vờ không nghe sao? Ở đây chỉ có Tuyên Nghi, không có Tuyên Dĩnh, nếu muốn gặp thì tiếp khách cho xong ngày hôm nay đi."
Tuyên Dĩnh và Tuyên Nghi là hai chị em ruột, tất cả của cái quán bar này hoàn toàn là của Tuyên Dĩnh, chủ quán đích thực chính là cô, còn Tuyên Nghi, tuy là em gái của chủ quán, nhưng cô cũng chỉ là một nhân viên giữ chức vụ quản lý đứng dưới trướng chị mình. Bách Thời không cam tâm, dứt khoát tiến tới đẩy tên bảo kê muốn rời khỏi, hậu quả là bị hắn đẩy lại khiến cậu té xuống sàn đến cái lưng đau ê ẩm.
Tên bảo kê ngồi thấp xuống, bóp lấy miệng của Bách Thời: "Không chịu tiếp khách chứ gì. Được thôi, vậy thì tôi dùng cái này vậy." Một tay của tên bảo kê mò mẫm trong túi quần, sau đó lấy ra một viên thuốc màu trắng.
Đây không phải lần đầu cậu gặp loại chuyện này, cho nên khi nhìn thấy viên thuốc, cậu đã thấu đáo đó chính là thuốc kích dục. Thấy tên bảo kê chuẩn bị nhét thuốc vào miệng mình, Bách Thời kiên tâm cắn chặt răng, mím chặt môi, vùng vẫy kịch liệt.
"Này anh bạn, làm nhanh nào, chúng tôi đợi lâu lắm rồi đấy." Một trong năm tên khách VIP hướng về phía cửa hối thúc.
Vì Bách Thời cứ mãi mím chặt môi, hiện tại khóe môi đã rỉ máu luôn rồi, tên bảo kê mất kiên nhẫn, lập tức giáng xuống một cú tát vào mặt cậu. Bách Thời vì đau nên mơ màng, trong phút chốc mất đi năng lượng. Chính lúc này, tên bảo kê đã dễ dàng cạy mở môi cậu ra nhứt viên thuốc vào.
"Làm phiền các ngài mang đến đây một ly rượu." Tên bảo kê mạn phép sai những tên khách VIP kia.
Những tên nhà giàu biến thái kia biết tên bảo kê này muốn giúp họ nên cũng không so đo mà lập tức mang một ly rượu đến cho hắn. Tên bảo kê nhận lấy ly rượu, sau đó nhấc đầu Bách Thời lên rồi đổ hết vào miệng cậu ép cậu nuốt thuốc xuống.
Bách Thời bị sặc đến đỏ gay mặt mày, bao nhiêu bi thống men theo chất cay của rượu nồng mà bùng nổ trong thâm tâm.
Sau khi thành trấn áp, tên bảo kê nói "chúc quý khách có một buổi hoang lạc thật thỏa mãn" rồi nhanh chóng rời đi.
Bách Thời bị bế lên và đặt ở trên ghế, trước mắt mơ hồ mờ mịt, thân thể ướt mem, lòng ngực nong nóng, cậu biết rằng thuốc sắp phát huy tác dụng. Dựa vào một vài lý trí còn sót lại cuối cùng, Bách Thời giãy dụa cùng gào lên kêu cứu, hy vọng có ai đó sẽ nghe thấy và thương xót cậu.
Lúc này ở bên ngoài hành lang, Hạ Trì vì có cuộc thoại của Hạ Cảnh Thâm mà đi đi lại lại, khi đi tới gần căn phòng đầu tiên của dãy phòng VIP, hắn nghe thấy bên trong có người đang kêu gào cầu cứu, hắn lấy làm lạ, tại sao tiếng kêu cứu này có chút quen tai.
Hạ Trì nói với Hạ Cảnh Thâm qua điện thoại: "Đang trong kỳ thi thì không được đi chơi à. Năm nào mà chẳng vậy, sao ba cứ phải làm quá lên thế. Cúp máy đây."
Nhét điện thoại di động vào túi, Hạ Trì đang định xoay người trở về phòng với Trục Kha, nhưng bàn chân lại không nỡ cất bước. Nán lại vài giây nghe âm thanh tiếng kêu cứu như bị hãm hiếp kia, hắn chợt phát hiện giọng nói đó chính là người thương của Trục Kha.
Vĩnh Kiệt!
Hạ Trì không hiểu vì sao mình lại quan tâm đến người kia, dù là người thương của Trục Kha, hắn cũng không có lý do gì để để ý đến Vĩnh Kiệt cậu ta cả. Cứ làm ngơ như không biết chuyện gì chẳng phải sẽ đỡ rắc rối hơn sao? Hơn nữa cứu người cũng không phải sở thích của hắn, lương tâm của hắn cũng chưa từng làm bạn với cứu người.
Nghĩ vậy, Hạ Trì một lần nữa bỏ ngoài tai những gì mình nghe, tiếp tục sải chân bỏ đi. Đi được ba bước, hắn lại bất giác dừng lại. Nét mặt phiền hà xuất hiện, tâm tình phút chốc náo loạn kỳ lạ, Hạ Trì dứt khoát xoay người tiến đến căn phòng phát ra âm thanh ồn ào kia.
"Bên trong có người bị cưỡng bức à?" Hạ Trì hỏi tên bảo kê đang canh gác.
Tên bảo kê đáp: "Dĩ nhiên là không phải. Người làm nghề bán thân đang tiếp khách thì làm sao gọi là cưỡng bức được hả. Sỡ dĩ người bệ trong hú hét như vậy là để cuộc chơi thêm kích thích thôi. Đúng là trẻ con nên còn non quá nhỉ."
"Anh nói tôi trẻ con?"
"Chứ còn ai. Với cái độ tuổi này mà đã vào chỗ nhạy cảm để chơi bời, một trăm thằng thì đủ một trăm là báo cha báo mẹ rồi. Đúng là đua đòi."
Hạ Trì cười nhếch mép một cái: "Tôi cho anh ba giây để quỳ xuống xin tôi tha mạng."
Tên bảo kê cười đến lộn ruột: "Đúng là con nít, chỉ có con nít mới nói những thứ ấu trĩ thế này thôi." Dứt lời, tên này thay đổi sắc mặt, túm lấy cổ áo của Hạ Trì: "Mày đừng có ỷ mày là khách thì tao không dám làm gì mày nhé thằng nhóc này."
Thấy tên bảo kê chuẩn bị vung tay đấm vào mặt mình, Hạ Trì nhanh nhạy túm lại, mạnh mẽ bẻ xuống. Tên bảo kê gào lên một tiếng vì tưởng bàn tay sắp gãy khỏi cánh tay, lúc tỉnh táo lại thì đã bị cú đạp của Hạ Trì vào phần thân dưới.
Tên bảo kê ôm chỗ đó khuyu xuống, khó khăn lên tiếng: "Thằng chó này."
Đang định đánh thêm cho đã ngứa, lúc này bên trong đột nhiên có người kêu lên: "Hạ Trì, cứu tôi."
Hạ Trì tạm thời đánh vào gáy tên bảo kê để hắn ngất đi, sau đó mở cửa tiến vào. Nhìn thấy Bách Thời đang cố giữ quần áo trên người, không cho những tên đàn ông kia lột ra, Hạ Trì tự dưng nổi đóa, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Cái bọn già biến thái!" Dứt câu, hắn lập tức lao vào đánh cho năm tên khách kia nằm rạp dưới đất.
Bách Thời thơ thẩn nhìn Hạ Trì trừng phạt người ta mà cũng sợ lây. Tính nết Hạ Trì quái lạ, hành vi và suy nghĩ luôn đi lệch quỹ đạo của người thường, cậu sợ rằng sau khi đánh xong năm người kia, vì chưa hả giận, Hạ Trì sẽ đánh luôn cậu, hoặc là làm gì đó xấu xa với cậu.
Kết quả là cậu đã lầm, Hạ Trì đi đến trước mặt cậu, cởi áo khoác rồi ném vào người cậu, âm trầm nói: "Sức cũng tốt đấy, tận năm người mà vẫn trụ được."
Thấy Bách Thời ngồi trên ghế ôm lấy áo quần mãi và không có động tĩnh gì, lại còn một mực nhìn hắn không chớp mắt, Hạ Trì nói tiếp: "Mặc áo khoác của tôi vào rồi đi ra ngoài."
Ánh mắt Bách Thời từ kinh ngạc chuyển sang rưng rưng, sau đó đột nhiên cúi xuống không dám nhìn Hạ Trì nữa. Cậu không thể tin được lúc nãy cậu lại gọi tên Hạ Trì, ban nãy khi nghe giọng nói ở bên ngoài, cậu đã ngờ ngợ đó là Hạ Trì nhưng không dám chắc, phải tận cho đến khi một trong năm tên biến thái kia luồn tay vào áo và quần cậu thì cậu mới hốt hoảng kêu bừa. Và khi thấy Hạ Trì xông vào, cậu có cảm giác như đây là một kỳ tích, hoặc là một giấc chiêm bao.
Tại sao ân nhân của cậu hiện tại, lại là kẻ thù của cậu trong quá khứ?