"Thật không hiểu nổi, tại sao Bách Thời lại tự sát chứ? Là bị mọi người xa lánh trêu chọc nên không chịu nổi ư?"
"Sao cậu không nghĩ đến là Bách Thời bị oan?"
"Sao lại oan? Trong đoạn phim đã rõ ràng rồi mà."
"Thì cậu thử nghĩ đi, nếu như không uất ức dữ dội vì vấn đề gì đó thì cậu ta muốn chết để làm gì chứ? Còn nữa, cậu ta bị mọi người xỉ vả tất nhiên sẽ rất tủi thân nhục nhã đau buồn, nhưng mà đau có cần tuyệt vọng đến mức muốn kết liễu cuộc đời như vậy. Chẳng phải tương lai còn rất dài sao?"
"Cũng đúng. Ờ phải rồi, vậy còn Vĩnh Kiệt, tại sao Vĩnh Kiệt lại xuất hiện đúng thời điểm Bách Thời nhảy lầu?"
"Hoặc là Vĩnh Kiệt theo dõi Bách Thời, hoặc là hai người họ hẹn nhau lên sân thượng nói chuyện. Sau đó…"
"Sau đó thế nào?"
"Sau đó Bách Thời bị Vĩnh Kiệt kích động nên mới nhảy lầu. Cậu có nhớ không? Bách Thời từng nhờ Vĩnh Kiệt giải thích giúp cậu ta điều gì đó đấy."
Bên tai trái truyền tới hai giọng nói khá quen thuộc trò chuyện rõ mồn một ngay sát bên tai, Bách Thời cố gắng mở nhẹ đôi mắt khô khốc hòa vào ánh nắng dịu dàng chan hòa ấm áp, đến khi khứu giác ngửi thấy mùi thuốc sát khuẩn nồng đậm cậu mới chợt nhận ra bản thân đang ở trong bệnh viện.
Gì vậy? Mình chưa chết sao?
"Không thể nào." Bách Thời khều khào nhỏ nhẹ lên tiếng, cậu lại chợt phát hiện toàn bộ gương mặt của mình đang bị băng lại ngoại trừ đôi mắt và đôi môi.
Thấy Bách Thời tỉnh dậy động đậy lại còn lẩm bẩm gì đó trong miệng, Lê Học cùng Thế Sinh ở bên cạnh nhảy dựng lên vui vẻ như nhặt được tiền.
Lê Học mập mạp cười tươi nói với Bách Thời: "Bạn thân à cậu tỉnh lại rồi, làm tôi lo chết mất."
Thế Sinh vỗ nhẹ cánh tay Lê Học cuống cuồng mờ miệng: "Mập ú, cậu ở đây canh chừng cậu ấy đi, tôi đi gọi bác sĩ." Nói xong liền gấp gáp rời đi.
Bây giờ Bách Thời mới chậm rãi xoay mặt sang, thì ra hai giọng nói cứ luyên thuyên nói chuyện từ nãy đến giờ bên tai cậu chính là hai người bạn học cùng lớp, một là nam sinh béo ú đeo mắt kính cận từng lên tiếng chỉ trích cậu trong lớp trước đây, một người còn lại đã rời đi để gọi bác sĩ chính là một trong ba người từng xé nát và vẽ bậy lên tập vở của cậu.
Rõ ràng hai con người này rất khinh thường cậu kia mà, tại sao bây giờ họ lại ở đây tỏ ra mừng rỡ khi cậu không chết?
"Lê Học, cậu và Thế Sinh ở đây làm gì?" Bách Thời khó khăn cất giọng, cổ họng theo đường âm thanh tản ra xúc vị ran rát lại khô khan như sa mạc.
Lê Học nghe Bách Thời hỏi vậy thì liền giơ tay muốn ký đầu cậu một cái rồi mới trả lời, nhưng chần chừ vài giây cuối cùng lại đành thôi, dù sao Bách Thời cũng đang là người bệnh: "Hỏi câu vớ vẩn gì thế? Là bạn thân thì phải lo lắng cho nhau chứ sao. Lam sao bọn này bỏ cậu được hả."1
"Cậu từng khinh khi miệt thị tôi."
Lê Học khó hiểu: "Tôi khinh khi miệt thị cậu bao giờ hả?" Dứt lời, Lê Học híp mắt: "Có phải cậu bị té từ trên cao xuống mạnh quá nên đầu óc cậu có vấn đề rồi không, Vĩnh Kiệt?"
Cái gì? Vĩnh Kiệt ư?
Lê Học cậu ta có lầm lẫn không? Hay là vì mình đang băng kín mặt nên cậu ta nhìn không rõ? Bách Thời nghĩ thầm.
Chắc chắn là nhầm rồi!
Bách Thời khẳng định: "Tôi không phải Vĩnh Kiệt. Tôi là… tôi là… "
Cạch!
Bách Thời còn chưa kịp nói hết ý trong đầu thì một vị bác sĩ trừ tuổi đã cùng với Thế Sinh mở cửa bước vào.
Vị bác sĩ trẻ tuổi này bước đầu là kiểm tra sơ bộ huyết áp nhịp tim cơ bản trước, sau đó thì tiến hành kiểm tra chuyên sâu, khi đã hoàn thành thăm khám cho Bách Thời, vị bác sĩ nói: "Đúng là kỳ tích đấy. Bình thường các bệnh nhân bị rơi từ độ cao như thế xuống đất hiếm có ai mà bình phục nhanh như em đâu."
"Vậy là cậu ấy đã ổn rồi phải không ca ca?" Thế Sinh hỏi.
"Ừm. Tám mươi lăm phần trăm là ổn rồi, chỉ còn chờ tháo băng khuôn mặt nữa thôi." Nói xong phần đầu, vị bác sĩ trẻ tuổi ngập ngừng cho có lệ rồi tiếp tục: "Sau khi tháo băng, em có thể sẽ không chấp nhận được khuôn mặt của mình, nhưng mà đây là cách duy nhất để cứu vớt cuộc đời em. Em phải mạnh mẽ lên đấy. Lúc nào cũng có Thế Sinh và Lê Học ở bên cạnh động viên em."
Thú thật thì những lời vị bác sĩ lạ mặt này nói đối với Bách Thời đa phần đều là ù ù cạc cạc. Tại sao cậu lại không thể chấp nhận khuôn mặt của cậu, chẳng lẽ dung mạo của cậu đã bị hủy hoại không ít?
Không sao cả. Cậu đã lường trước, nếu cậu tự tử thất bại, cậu chắc chắn sẽ không còn lành lặn, và cậu cũng đã tính đến trường hợp tự sát lần thứ hai.
"Ca ca, thế thì bạn em khi tháo băng xong thì mất bao lâu nữa thì mới xuất viện được?" Thế Sinh hỏi.
"Tháo băng xong là có thể xuất viện." Nói xong, tiếng chuông di động của vị bác sĩ trẻ tuổi cất lên, anh nói với Thế Sinh vài ba câu dặn dò rằng phải ăn uống đều độ, sau đó một đường thẳng đi ra ngoài.
Lê Học nói: "Thế Sinh à, tôi cũng muốn có một anh trai dịu dàng như anh trai cậu."
Thế Sinh đối đáp: "Cậu có chị rồi mà, còn đòi hỏi gì nữa."
"Eo ơi, chị tôi dữ như bà chằn ấy, nhắc tới lại nổi da gà."
Bách Thời thắc mắc hỏi lại: "Vị bác sĩ lúc nãy là anh trai của cậu sao Thế Sinh?"
"Có phải cậu chạm mạch rồi không?Không đúng, anh tôi nói não bộ của cậu bình thường mà. Lúc trước cậu sang nhà tôi chơi đã gặp anh tôi nhiều lần rồi mà, không nhớ thật sao?"
Cuộc nói chuyện giữa ba người càng đi sâu thì Bách Thời lại càng hoang mang tột độ. Lê Học và Thế Sinh cứ liên tục khẳng định rằng cậu bị mất trí nhớ cho nên mới không thể nhớ một số thứ cơ bản, nhưng mà cậu dám chắc, rằng tâm lý của cậu hoàn toàn bình thường, mà điều đặc biệt, cả hai người họ cứ gọi cậu bằng cái tên Vĩnh Kiệt, điều này càng khiến cậu thêm khó chịu.
Lê Học vừa ăn bánh khoai tây chiên vừa khẳng định: "Sao cậu cứ mãi nói mình không phải Vĩnh Kiệt chứ? Trong số những người đưa cậu vào bệnh viện có tôi ở trong đó đấy nhá. Kể từ lúc đó tôi đã túc trực ở bên ngoài mãi cho đến khi được vào đây và ngồi tranh luận với cậu như lúc này đây nè."
Bách Thời kỳ thực vẫn còn hơi do dự không dám nói thẳng cậu chính là Bách Thời chứ không phải Vĩnh Kiệt, vì cậu sợ rằng khi cậu nói ra thì Lê Học và Thế Sinh lại có cơ hội chèn ép chê bai và làm tổn thương cậu một lần nữa. Trầm tư một hồi, cậu quyết định bỏ mặc, cứ đề hai người họ hiểu lầm, vì vào tối nay, cậu sẽ lại tự kết liễu mình một lần nữa, dù sao cậu cũng sẽ rời xa trần thế trước khi gương mặt cậu được tháo băng.
"Tôi hiểu rồi." Bách Thời giả vờ hòa hợp: "Nãy giờ tôi chỉ giỡn thôi. Tôi nhớ tôi là ai mà. Tôi là Vĩnh Kiệt."
Chiều tối, sau khi Lê Học và Thế Sinh đã rời đi, Bách Thời từ trên giường mở mắt tỉnh dậy, cậu cực nhọc nhìn trái nhìn phải tìm kiếm thứ gì đó có ích cho cậu lúc này, ví dụ như con dao, cậu còn nhớ sáng nay Lê Học có dùng một con dao để gọt trái cây cho cậu.
Loay hoay một hồi, cuối cùng cậu cũng đã tìm được con dao được cất trong tủ nhỏ bên cạnh. Bách Thời cầm con dao trong tay, bao nhiêu tự tin chất chứa ồ ạt kéo đến, cậu dám chắc rằng lần này mình sẽ không gặp may mà thoát chết lần nữa.
Bách Thời kéo tay áo lên một nửa, vừa vặn đề lộ ra phần cổ tay lấp ló mạch máu màu xanh lạnh, nhưng trong nháy mắt, cậu bỗng chốc không thể xuống tay, bởi vì trên cổ tay của cậu có thứ gì đó không bình thường.
Bách Thời trợn mắt đến đau nhức, trái tim đột nhiên vô thức thắt lại. Tại sao trên cổ tay cậu lại có hình xăm? Mà hình xăm này lại vô cùng quen mắt, hình một con hổ đang bước đi, tuy không lớn nhưng rất dễ nhìn thấy và nhận ra.
Bách Thời lắc đầu không dám tin vào mắt mình: "Chuyện quái quỷ gì vậy?"
Hình xăm này, chính là hình xăm của Vĩnh Kiệt!