Cái gọi là khung giờ vàng, ngoài việc đề cập đến xếp hạng và lượng truy cập lớn nhất, thì đối với các đài truyền hình hoặc các nền tảng trực tuyến, nó còn nghĩa là khoảng thời gian chiếu quảng cáo với giá cả cao nhất. Khung giờ vàng đúng với tên gọi của nó. Mỗi một giây đều được đong đếm bằng vàng.
Bởi vì lý do này mà bất kỳ chương trình nào được phát sóng vào khung giờ vàng thì chắc chắn có thể thu hút rất nhiều người xem, lưu lượng truy cập và mang lại lợi nhuận tương ứng cho nhà đài. có thể phát sóng trên khung giờ vàng coi như thiên thời địa lợi nhân hòa. Ngoại trừ chất lượng tiết mục thì cũng có nhiều yếu tố trùng hợp. Kể từ khi các ngành liên quan thẳng tay vào quyền tác giả, bản quyền của rất nhiều chương trình tạp kỹ nổi tiếng trong nước có quan hệ không rõ ràng với bản quyền ở nước ngoài đều bị kéo lên. Các chương trình có chất lượng tốt đều có chút thanh hoàng bất tiếp*, mà hoàn toàn là sản xuất trong nước. có nội dung trí tưởng tượng bay xa, kèm theo nhiều câu chuyện cười và nhiều chủ đề khác nhau. Bởi vì kế hoạch quảng bá và đề tài bôi đen của Nhan Tô Tô đầy khắp trên weibo, cho dù chương trình có người mới Nhan Tô Tô tham gia, nó cũng trở thành lựa chọn tốt nhất của đài truyền hình và đài mạng.
* Thanh hoàng bất tiếp 青黄不接: Ý chỉ lương thực cũ đã ăn xong mà lương thực mới chưa có. Ví von việc cũ mới đều mất đi sự nối tiếp nhau.
Chủ đề vàng tất nhiên tốt hơn giá vàng. Mặc khác cũng có ý vị hơn khi được phơi ra ánh sáng. Có rất nhiều quần chúng ăn dưa kê ghế dài, mang theo hạt dưa đến.... hóng chuyện.
Tiết mục còn chưa chính thức phát sóng, vẫn còn quảng cáo nhưng mà người xem không lựa chọn bỏ qua quảng cáo. Trước mỗi chương trình vàng đều có quảng cáo mà đạn mạc* đã bắt đầu ầm ầm rồi. Lúc bắt đầu vẫn còn rất hài hòa:
*Đạn mạc: Mưa bình luận
*Đánh Call: chỉ sự cổ vũ nhiệt tình
Từ từ liền có người bắt đầu hùa theo tiết tấu.
Trong căn phòng làm việc của công ty A grain of dust, tuy hoàn cảnh vẫn còn đơn giản nhưng bây giờ đã không còn trống trải như lúc ban đầu. Khoảng thời gian này cũng không có thiếu người bận rộn. Có người thì bận rộn ở khu vui chơi, có người thì lên kế hoạch hạng mục mới, cũng có đoàn đội tuyên truyền nhìn chằm chằm , nhìn đạn mạc. Có người không nhịn được nói với Hoắc Lãng:
"Tổng giám đốc Hoắc, xem ra đám người kia vẫn không chịu dừng."
Lần này Nhan Tô Tô bị hắc ở quy mô lớn, bao gồm cả bài viết của Ba Lạc Ngu Ký. Đây chứng tỏ là có kế hoạch tổ chức rõ ràng, hành vi thống nhất, tất nhiên không thể là hành vi tự phát của khán giả. Lại nói Nhan Tô Tô cũng rất oan uổng. Các ngành liên quan đã giáng đòn nặng nề để truy quét nạn vi phạm bản quyền và loại bỏ nhiều trang web xám cùng một lúc. Những trang web này không phải là "lâu chủ* hảo tâm". Nếu không có lợi, ai sẽ tạo ra một trang web mà không có lý do. Tên miền không cần tiền sao? Máy chủ không cần tiền sao? Băng thông không cần tiền sao? Mở trang web không cần tiền sao?
*Lâu chủ: Chỉ người mở topic
Trên thực tế nó có mối quan hệ lợi ích rất lớn với các trang web xám. Nếu tốt hơn một chút thì có thể dựa vào lượng truy cập để bán quảng cáo kiếm lời, khó có thể nói là không có đạo đức. Bạn nghĩ rằng bạn đã tải xuống một tài nguyên miễn phí, nhưng có thể bạn đã tải thêm một con virus nào đó vào máy tính của mình, hậu quả về sau sẽ là vô tận.
Đột nhiên quyền lợi của rất nhiều người đều bị mất đi, nhân cơ hội mở rộng kế hoạch quảng bá, cho nên Nhan Tô Tô mới trở nên nổi tiếng. Trong mắt những người này, Nhan Tô Tô của bạn có thể nổi tiếng chẳng lẽ không phải là nhờ chúng ta tuyên truyền mà có được à? Hiện tại thì sao? Bạn nổi tiếng rồi liền muốn dựa vào bản chính mà đập vỡ bát cơm của mọi người? Tất nhiên bọn họ cũng biết đằng sau bản quyền tác giả có quốc gia chống lưng, là mong muốn của chính phủ, còn có sự thúc đẩy mạnh mẽ của các ngành liên quan. Nhưng các trang web xám không động vào được chính phủ cho nên bọn họ liền trút giận lên đầu Nhan Tô Tô, ít nhất cũng phải giết gà dọa khỉ. Sau đó những minh tinh muốn đứng ra chống lại nạn vi phạm bản quyền thì nên tự xem xét, phân đo đong đếm cho kỹ!
Vì vậy một đám đầu sỏ đạo bản này tụ tập lại thành nhóm, kêu gọi muốn kéo Nhan Tô Tô xuống. Bọn họ còn phân công nhiệm vụ. Có người đi thu thập hồ sơ đen của Nhan Tô Tô, có người thảo luận các câu bôi đen rải rác tán loạn trên weibo. Thậm chí còn nghĩ đến đưa hồ sơ đen của Nhan Tô Tô cho trang web quyền uy nhất giới giải trí.
Nghĩ thì hay nhưng khi làm thì không thành công... Mới đầu đưa cho Ba Lạc Ngu Ký rất nhiều tin hot, thậm chí bọn họ còn phải hứa hẹn rất nhiều thứ. Kết quả là hồ sơ đen mới đăng lên không lâu, máy chủ của Ba Lạc Ngu Ký liền bị đánh sập rồi?????
Gọi điện thoại liên hệ, thì bên phía Ba Lạc Ngu Ký liền tức giận:
"Bài báo này không đăng nữa! Không đăng!"
Lại gọi thêm lần nữa, phía bên kia liền trực tiếp rống lên:
"Cút cút cút!"
Lại gọi thêm lần nữa, bị phía bên kia trực tiếp cho vào danh sách đen.
Đám đầu sỏ này hai mặt nhìn nhau. Giới giải trí sâu không thấy đáy, bọn họ nhìn vậy liền hiểu rõ. Nhưng mà nhìn thấy Nhan Tô Tô không những không bị kéo xuống mà chương trình cô ấy tham gia còn được chiếu khung giờ vàng, bọn họ không nuốt trôi cục tức này được.
Có người nói:
"Không được! Chúng ta trực tiếp lên đạn mạc bôi đen cô ta đi!"
"Đi thôi!"
Vì vậy đám người kia liền mò tới trên Keya.
Bên kia, một nhân viên đi đến nhắc nhở Hoắc Lãng, có nên dùng một chút thủ đoạn hay không. Ít nhất không thể để đám người kia nói năng xằng bậy được. Dù sao có rất nhiều người từ mà có hảo cảm với Nhan Tô Tô, những bình luận kia sẽ làm hỏng nhân duyên của Nhan Tô Tô.... Cậu ta còn chưa nói xong thì bị một tràng cười to cắt đứt. Quay đầu lại nhìn, là Tôn Hiểu Bác đang ngồi trước màn hình máy tính nhìn mấy tin tức trong đoàn mà cười to.
Mọi người: ????
Tôn Hiểu Bác quay đầu, nghiêm trang nói:
"Khụ, không cần phải xen vào mấy cái bình luận bôi đen kia. Mọi thứ đều nắm chắc trong lòng bàn tay rồi."
Nhân viên công tác: ???
Tôn lão sư không phải bị tổng giám đốc Hoắc bắt buộc viết bản chép tay nên bị tẩu hỏa nhập ma rồi sao?
Hoắc Lãng nhìn cậu ta:
"Tư liệu sống cậu thu thập như thế nào rồi?"
Tô Hiểu Bác thu nhỏ cửa sổ tin nhắn lại, nhìn chương trình [ Bản phiên ngoại: Nhật ký muốn sống của tổ tiết mục] đang chiếu trên mạng, cậu ta kích động nắm chặt tay:
"Chính là chờ xem phản ứng của bọn họ!!!!!"
Các nhân viên công tác ghé đầu qua xem, thấy trang web vẫn bình thường. Nhưng mà cái cửa sổ tin nhắn bên cạnh là cái quỷ gì vậy? Trại tập trung anti fans của Nhan Tô Tô? Cái tên nhóm chó má gì đây?
Lướt xuống đọc nhanh mấy tin nhắn trong đó:
"Tôn ca quả nhiên không hổ là người có tri thức! So với đám người chúng tôi cả ngày chỉ biết viết mật mã thì hiểu biết hơn! Trước tiên giả mạo làm fans của Nhan Tô Tô, sau đó bôi đen cô ấy. Quả nhiên khiến cho quần chúng vây xem càng cảm thấy đáng ghét hơn, hahahaha!"
"Đúng đúng đúng! Biện pháp này có hiệu quả thực đáng kinh ngạc ! Chờ đến lần sau, chúng ta có thể dùng lại biện pháp này!"
Tôn Hiểu Bác vội vàng gõ bàn phím, tốc độ gõ tách tách:
Thấy mấy cái thải hồng thí* kia, nhân viên công tác hết nhìn Tô Hiểu Bác lại nhìn Hoắc Lãng bình tĩnh ngồi bên cạnh. Hắn nghẹn họng nhìn trân trối. Cmn, bọn họ nằm vùng mà thành người nòng cốt trong cái đám này?
*Thải hồng thí: ngôn ngữ mạng, dịch thô là "cái rắm cầu vồng", dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng
Tôn Hiểu Bác lời lẽ chính nghĩa nói:
"Thu hồi cái biểu tình của cậu lại đi. Tôi đây là đang thu thập tư liệu sống!"
Nhân viên công tác: ==
Cậu ta trơ mắt nhìn Tôn Hiểu Bác nằm vùng chơi vui quên cả trời đất. Còn đưa cho cái đám người này rất nhiều phương pháp bôi đen Nhan Tô Tô, còn nhấn mạnh là phải tấn công vô chỉ số thông minh của Nhan Tô Tô. Không có văn hóa. Lòng thiết kế người còn, cmn, cao hơn trời.
Sau đó nhân viên công tác lặng lẽ suy nghĩ, nói với Hoắc Lãng:
"Tổng giám đốc Hoắc, vậy, tôi tan ca."
Tình huống hiện tại, bình luận đã được kiểm soát. Cậu ta phải về nhà xem chương trình, còn phải thắp nến cho đám người kia nữa. Dù sao nghe nói mặt bị đánh quá sưng cũng sẽ gây chết người.
Mà dòng chữ [ Bản phiên ngoại: Nhật ký muốn sống của tổ tiết mục] sau khi biến mất, màn hình đen lại hiện lên một dòng chữ với lời nhắc nhở nghiêm túc nhất:
Còn có hai nhân viên đứng ra nghiêm túc đàng hoàng nói.
Đạn mạc liền bùng nổ bình luận chèn ép mấy bình luận bôi đen của đám người kia.
Sau đó màn hình chuyển cảnh, những người bên trong đang ngồi trong một căn phòng chướng khí mù mịt, gương mặt đã được chỉnh sửa làm mờ, nhưng đập vào mắt là hình ảnh dáng người, quần áo xộc xệch, một số người mặc áo phông rộng, đi dép lê, có người còn có bụng bia .... Chỉ với bộ dạng luộm thuộm và quản lý cơ thể kém, những người này chắc chắn không phải là ngôi sao, còn phối hợp với âm nhạc của kênh pháp luật.
Sau đó, một anh chàng nói giọng miền Nam đột ngột nhảy lên:
"Cái kịch bản này đã sửa ba mươi tám lần rồi! Ông đây không làm nữa!"
Động tác kịch liệt như vậy, nhưng hiệu ứng làm mờ mặt vẫn vững vàng dán lên mặt, không hề có dấu hiệu rơi ra.
Một đám người bên cạnh vội vàng đồng thời đè hắn lại: "Tổng giám đốc --- Bíp , bình tĩnh bình tĩnh, Đạo diễn --- Bíp chỉ là yêu cầu cao một chút. Nếu không cậu lại nhìn xem rồi sửa một chút?"
Cái đám người này không phải minh tinh, làm mờ mặt thì thôi đi, cư nhiên ngay cả tên còn xử lý âm thanh nữa????
Trên đạn mạc một mảnh mơ hồ:
Nhưng phía nhà đài dường như không hề có ý định kiểm soát. Trong màn hình, anh chàng kia nắm chặt hai tay, cầm lấy một đống giấy trên màn hình, hét lớn:
"Sửa?! Sửa như thế nào?! Tất cả chương trình thực tế trên thế giới đều mời khách mời đến đến lui lui, không phải là kiểu như thế này! Ông đây đã sửa bao nhiêu lần rồi! Còn muốn sửa như thế nào nữa?"
Trên đạn mạc đều ù ù cạc cạc nói móc người kia tại sao lại không biết, dần dần mới nhận ra đám người này là ai ... Mới từ từ ngừng xỉa xói:
Thông thường tập phiên ngoại thường chiếu một vài khó khăn của tổ tiết mục lúc quay chụp, cũng là lẽ thường tình. Khán giả thấy họ đã hiểu. Nhưng mà tình huống kế tiếp giống như có chút không đúng lắm.
Một người bụng bia có giọng Đông Bắc nói:
"Được rồi, không sửa thì không sửa."
Người bên cạnh hỏi:
"Vậy đưa kịch bản mới nhất cho khách mời?"
Người giọng Đông Bắc không giải thích được nói:
"Kịch bản này đã bị từ chối rồi, đưa cái gì mà đưa?"
Mọi người ở trong phòng họp, gương mặt thì bị làm mờ, khán giả trên đạn mạc xem cũng một mảng mông lung.
Người giọng Đông Bắc bình tĩnh nói:
"Vậy để khách mời quay mà không có kịch bản đi."
Tất cả mọi người trong phòng giống như bị sét đánh:
"Cmn! Đạo diễn --- Bíp?"
Có chương trình thực tế nào trên thế giới dám tự biên tự diễn như vậy?????
Ngay cả cái người ban đầu nói tuyệt không sửa kịch bản nữa cũng đưa tay lên:
"Đạo diễn --- Bíp! Tôi sai rồi! Ông cho tôi một cơ hội nữa để sửa kịch bản đi!!!!!"
Người giọng Đông Bắc vung tay lên:
"Cứ quyết định như vậy! Nếu chúng ta lên kế hoạch cho tiết mục này, tất nhiên phải làm khác biệt! Cứ phơi bày những phản ứng tự nhiên nhất của khách mời trên màn ảnh!"
Mọi người trong phòng họp đều ngẩn người:
"Đúng ha. Là khách mời bị thê thảm, tốt! Đạo diễn ---- Bíp!"
Lúc này đạn mạc liền bùng nổ:
Nhìn thấy tình huống này, chỉ có duy nhất đám người đầu lĩnh trang web xám là không theo kịp bầu không khí của đạn mạc. Bọn họ cẩn thận canh khoảng cách thời gian gửi những bình luận bôi đen Nhan Tô Tô lên đạn mạc, nhưng mà phản ứng của người xem lúc này quá sôi nổi. Những bình luận bôi đen mà bọn họ đưa lên đi đến đâu đều bị chìm mất. Nhưng bọn họ sẽ không bỏ cuộc. Bọn họ cứ âm thầm đâm chọc chờ CD tiếp theo. Dựa theo chỉ thị của Tôn ca, bọn họ cần phải kết bè kết đảng càn quét đạn mạc, nếu không sẽ trở thành ngôi sao nhỏ bé lẻ loi trên đó, không đạt được bầu không khí của dư luận.
Hình ảnh vừa chuyển, vị đạo diễn Bíp kia ngồi trên ghế phụ, cầm máy tính bảng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động bên trong khoang xe. Một người trong đó nhỏ giọng báo:
"Đạo diễn --- Bíp, sáu vị khách mời đã đến đầy đủ. Toàn bộ đạo cụ đã sẵn sàng."
Đạo diễn Bíp ngồi trên ghế phụ chỉ huy:
"Đi, cậu lặng lẽ rút lui, trên xe có tôi."
Nhóm người trong tổ kịch hắc hắc cười:
"Bây giờ xem xem mấy vị khách mời có bị dọa sợ không."
Mọi người trên đạn mạc đều suy đoán:
Tiếp đó quả thực là một trong những hình ảnh của , búp bê mô phỏng xuất hiện. Nhìn trên máy tính bảng thấy khách mời đều bị dọa giật mình, người của tổ tiết mục hoan hô:
"Hahahaha! Tổng giám đốc --- Bíp, những con búp bê lần này quả nhiên rất tuyệt vời!"
"Nhanh xem! Trầm Hồ cảnh báo! Sắc mặt của bọn họ bị dọa sợ trắng bệch ra rồi, hahahaha!"
"Kế hoạch của Tổng giám đốc --- Bíp thật hay, hahahahha!"
Mọi người trên đạn mạc ầm ầm:
Có người giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì:
Nhiều người xem mới đến, ban đầu họ thấy chương trình thanh kỳ*. Bắt đầu không quay khách mời mà quay nhân viên sau hậu trường, xem đến đây không nhịn được hỏi:
*Thanh Kỳ: thanh trong thanh tân mới mẻ, kỳ trong kỳ quái. Nghĩa của từ này là vừa mới mẻ vừa kỳ quái.
Nhóm đầu lĩnh trang web xám đúng lúc CD, đang đếm được 321 để đồng thời lên đạn mạc. Có người đang xem lại tập đầu tiên của đột nhiên nhớ đến cái gì đó:
Nhưng không ai trả lời tin nhắn, tất cả mọi người đều cùng lúc gửi lên đạn mạc:
Phía dưới đạn mạc, trên màn hình, Nhan Tô Tô đã tay không phá hủy một đống búp bê ném xuống dưới đất, còn phân tích chặt chẽ 3 câu thoại chỉ ra các tình huống khác nhau mà tổ tiết mục có thể thiết kế đằng sau lưng.
Tổ tiết mục rối loạn:
"Cmn! Tại sao câu đố không có lời giải mà Nhan Tô Tô lại giải được. A a a a a a. Nhan Tô Tô là người sao Hỏa hả?"
"Tổng giám đốc --- Bíp, có phải ông không cẩn thận đưa đáp án cho người đại diện của Nhan Tô Tô không???"
"Con mẹ nó! Ông đây không có! Đừng có oan uổng ông đây! Sao không hỏi ai mời Nhan Tô Tô đến! Trước khi mời đến không hỏi trước người này là như thế nào sao!!!!"
"Chó má, đừng có ném vấn đề sang cho tôi! Nhan Tô Tô là người mới! Hôm đó tôi đã hỏi ý kiến của mọi người hết rồi! Mấy người đều nói cô ấy xinh đẹp, là một bình hoa mời đến có thể khiến cho cảnh đẹp ý vui!”
Đạo diễn --- Bíp cố gắng cứu lại tôn nghiêm của tổ tiết mục:
"Đừng hoảng hốt! Mau tăng thêm thời gian cảnh cáo Trầm Hồ đi. Khách mời đều cười rồi! Lại đưa đồ ăn ra dụ dỗ bọn họ đi, tôi không tin bọn họ không thèm ăn!"
Lúc này đạn mạc rất vắng vẻ bởi vì khán giả bận cười đến điên rồi. Tổ tiết mục bị dồn ép như vậy. Chó má, thì ra đây gọi là nhật ký muốn sống của tổ tiết mục!
Lúc hàng loạt bình luận bôi đen Nhan Tô Tô phát lên đạn mạc, nhóm đầu lĩnh trang web dám đều chết lặng. Con mẹ nó, tình huống này hình như không đúng lắm ... Nhưng mà, bọn họ còn chưa hồi phục lại tinh thần thì bất ngờ bị các bộ phận liên quan lần theo đường mạng một lưới bắt hết. Ngày hôm sau trên thời sự đã đưa tin phá được một vụ vi phạm bản quyền lớn, chuyện này nói sau.
Mà khán giả sau khi hoàn hồn lại thì xem Nhan Tô Tô đang điên cuồng giải câu đố, làm cho tổ tiết mục gào khóc thảm thiết, lại đúng lúc nhìn thấy bình luận bôi đen trên đạn mạc, liền lập tức phản ứng:
Bọn họ gian khổ phát đạn mạc, mắt thấy bôi đen Nhan Tô Tô sắp nóng lên thì…
Sau khi 6 vị khách mời giải được tất cả câu đố, lên xe bus, bọn họ đều hết sức phấn khởi thì tổ tiết mục là một mảnh chết lặng. Khán giả cười chảy cả nước mắt. Nhân viên tổ tiết mục thật sự rất điêu tàn. Vất vả chuẩn bị mọi thứ, vậy mà chỉ bởi vài ba câu của người ta mà bị phá đổ sạch sẽ ... Đột nhiên hiểu rõ tại sao bọn họ phải làm mờ gương mặt, ngay cả tên cũng phải xử lí, đoán chừng là bởi vì bọn họ cảm thấy quá xấu hổ và mất mặt đi, hahahahhaha.
May mắn đúng lúc này, một người khác đang ở khách sạn gửi đến một đoạn video nhỏ. Trong phòng vệ sinh kinh khủng, bóng đèn chợt sáng chợt tắt. Dòng máu đỏ trong nhà vệ sinh không biết từ đâu chảy ra, còn có tiếng gió rít nhàn nhạt, nhìn rất đáng sợ.
"Đạo diễn --- Bíp, phía bên tôi đã chuẩn bị xong rồi, ông xem hiệu quả không tệ chứ? Khi nào khách mời mới đến?"
Cách phần làm mờ gương mặt, khán giả có thể nhìn thấy tổ tiết mục đã lấy lại được sức sống.
"Đúng! Các anh em không nên nản chí! Xe bus chỉ mới dừng lại ở trạm đầu tiên ... Phi, khách sạn này mới là trạm đầu tiên. Lên xe bus không tính là trạm đầu tiên! Tôi không tin Nhan Tô Tô là con gái, mà không sợ khách sạn ma quái!"
"Đúng vậy? Mọi người xốc lại tinh thần! Nghĩ tiết mục mà tối nay chúng ta nên sắp xếp cho bọn họ!"
"Anh em chúng ta phải reo hò* lên!" (*Ý reo hò ở đây là giống thời xa xưa ra trận đánh trống, reo hò để khuếch trương thanh thế.)
Người bên phía khách sạn vẻ mặt không hiểu. Cậu ta vừa mới vội vàng lên lên xuống xuống kiểm tra đạo cụ, thời gian gấp rút, không lướt tin nhắn nhóm được.
"Tình huống bên phía các người như thế nào rồi?"
Dù sao đạo diễn Bíp cũng là người nhiều lần trải qua nhiều việc lớn, ho khan một tiếng:
"Cậu --- Bíp, không có việc gì. Cậu nhất định phải đảm bảo tuyệt đối không để sai sót gì, biết chưa? Xe bus sẽ đi thêm vài vòng nữa, những người khác nhanh chóng đi đến khách sạn mai phục đi!"
Mọi người vội vàng nói:
"Bíp --- Đạo, không thành vấn đề!"
Nhìn tổ tiết mục lại lần nữa tìm được sức sống, trên màn hình lại hiện lên cảnh đặc tả gương mặt xinh đẹp của Nhan Tô Tô, đạn mạc lại ầm ĩ:
Ống kính rất nhanh chiếu xen kẽ đoạn biên tập cắt nối, đạo diễn điều hành xuất hiện công khai trên màn hình, bị hỏi tại sao ông ấy lại đến đây. Đạo diễn điều hành vẻ mặt không còn gì để nói nhìn Nhan Tô Tô:
"Không phải là do cô đã phá hủy búp bê sao. Đạo diễn --- Bíp mới bắt tôi đến đây ..."
Đây là đoạn hoàn toàn chưa được phát sóng trong tập đầu tiên. Trên đạn mạc đầy ắp nhãn dán cười haha. Đạo cụ bị khách mời phá hỏng cho nên nhân viên tổ tiết mục buộc phải ra trận thay mặt đạo cụ. Khách mời Nhan Tô Tô thật sự là quá được rồi!
Đạo diễn Chấp Hành chớp mắt biến mất khỏi màn hình làm cho tiếng cười trên đạn mạc dừng lại:
Nhan Tô Tô và Phùng Mạn Lâm ở phòng 404 khiến cho khán giả trên đạn mạc phải xuýt xoa:
Mà trên màn hình, cuộc trò chuyện lấm la lấm lét của đám người tổ tiết mục cũng chứng thực suy đoán của khán giả.
"Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
"Yên tâm đi. Mấy vị khách mời đều bị bầu không khí này dọa sợ, nửa đêm khẳng định không thể ngủ sâu. Hành lang, nhà vệ sinh hay thang máy, chúng tôi đã bố trí xong xuôi hết rồi. Nhất định bọn họ sẽ bị dọa, sợ hãi chạy ra ngoài!"
Trong mỗi căn phòng, khán giả nhìn thấy hành động của mỗi khách mời. Tuy rằng khách sạn này nhìn rất dọa người, nhưng mà khách mời thực sự rất buồn cười ---
Nhậm Phi Dực lão sư thoạt nhìn là người đứng đắn, vậy mà lại móc từ trong túi ra một xấp nhân dân tệ, niệm mấy câu thần chú rồi bỏ vào dưới gối, lúc đó mới dám lên giường nằm.
Bên ngoài căn phòng của Lâm Thiên Lộ, có nhân viên công tác giả thần giả quỷ đi qua đi lại. Lâm Thiên Lộ mấy lần dán tai lên cửa nghe. Cách một cánh cửa, một bên giả quỷ, một bên căng thẳng. Hình ảnh thực sự quá buồn cười rồi.
Khưu Nhạc thì cuốn mình thành con sâu lớn, lấy PSP ra, điên cuồng bật âm lượng tối đa. Không biết anh ấy có nghe thấy tiếng lạ gì không mà đứng cả một đêm không dám nằm xuống.
Về phần Nhan Tô Tô và Phùng Mạn Lâm, trong ống kính, Phùng Mạn Lâm đang nói chuyện, rõ ràng có chút trằn trọc. Đột nhiên có chút nghi ngờ, sau đó đưa tay quơ quơ trước mặt Nhan Tô Tô. Màn hình hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, ngay cả lông mi cũng không run, vẻ mặt Phùng Mạn Lâm cạn lời.
Mà bên phía tổ tiết mục, mọi người không chớp mắt nhìn gương mặt đang ngủ say của Nhan Tô Tô, đồng thời nói một câu "Con mẹ nó!"
Ở nơi kinh khủng như vậy, nam sinh đều sợ đứng ngồi không yên, vậy mà cô ấy lại ngủ say như chết như vậy???? Cô dám ngủ như vậy sao???
Lúc này mọi người trên đạn mạc đều cười chết đi sống lại, tay cầm điện thoại hay máy tính bảng đều không vững được:
Kim đồng hồ vẫn chuyển động kêu lách cách, đám người tổ tiết mục tội nghiệp nhìn càng ngày càng héo mòn. Đúng lúc này, Phùng Mạn Lâm bỗng nhiên đứng dậy, cô ấy đi đến phòng vệ sinh!
Lúc cánh cửa phòng vệ sinh đóng lại, khán giả nhìn thấy đám người tổ tiết mục không hề khoa trương chút nào, từng người đập tay nhau (high-five), mừng đến chảy nước mắt!
Cuối cùng cũng có một nữ khách mời đi vào phòng vệ sinh! Không uổng công bọn họ cực khổ bố trí!!!
Chỉ thấy đám người khốn khổ này nhanh chóng thông báo: Nhanh đứng lên! Đều chuẩn bị sẵn sàng! Có nữ khách mời cần dùng phòng vệ sinh!
Trong nháy mắt, quả nhiên Phùng Mạn Lâm hét lên chạy ra khỏi phòng vệ sinh. Nhan Tô Tô bị dọa ngồi bật dậy:
"Làm sao vậy, làm sao vậy? Hỏa hoạn sao?"
Đám người tổ tiết mục:…
Điều không phải, cô quên là mình đang ở trong khách sạn ma sao, sao cô không có một chút tự giác nào hết vậy? Hỏa cái đầu cô chớ hoạn! Có thể nghĩ đến một vài lý do thần bí gì đó không!
Khán giả trên đạn mạc rất vui sướng:
Nhưng những thứ tổ tiết mục chuẩn bị không phải để không. Phùng Mạn Lâm vẻ mặt cầu xin muốn Nhan Tô Tô đi cùng cô ấy đến nhà vệ sinh công cộng. Nhan Tô Tô gật đầu đi theo.
*有心算无心 - hữu tâm toán vô tâm, chỉ người có âm mưu tính kế mà người khác không ngờ tới.
Lúc Nhan Tô Tô đang đứng chờ trước cửa phòng vệ sinh thì bỗng nhiên bị đẩy 1 cái. Nhiều người xem đều tim đập, hét thành tiếng. Quá đột nhiên rồi! Nhan Tô Tô trước màn hình dụi mắt, vẻ mặt mơ hồ!
*Jack phanh thây: hay còn gọi là "Jack the Ripper" (tạm dịch: Jack - kẻ sát nhân đồ tể) là một trong những cái tên được biết đến nhiều nhất trong những kẻ sát nhân nổi tiếng nhất trên thế giới. Trong khoảng 3 năm từ năm 1888, hắn là nỗi khiếp đảm với người dân London và sự xấu hổ của cảnh sát nước Anh khi lần lượt 11 nạn nhân, trong đó đa phần là phụ nữ, bị sát hại một cách tàn bạo và bệnh hoạn. Tuy nhiên, danh tính đích thực của kẻ giết người cho đến nay vẫn nằm sau bức màn đen bí ẩn.
Màn hình vừa chuyển, Nhan Tô Tô đã nghiêng người dựa trên con búp bê "Jack phanh thây" .... Ớ, đứng ngủ rồi?
*JPG: tên gốc là JPEG - viết tắt của 4 từ Joint Photographic Experts Group. Là một định dạng file ảnh.
Trong phòng giám sát, một đám đàn ông bị làm mờ mặt nhìn vào gương mặt của Nhan Tô Tô. Cảnh tượng này thoạt nhìn bọn họ giống như một đám biến thái, nhưng sự lo lắng sốt ruột của bọn họ khiến khán giả muốn cười:
"Đm, vất vả lắm mới khiến cho Nhan Tô Tô đi xuống căn phòng mật thất này! Vậy mà cô ấy cứ ngủ như vậy?"
"Làm sao cô ấy ngủ được vậy? Cô ấy không sợ?"
"Ánh sáng quá mờ, có lẽ cô ấy không thấy rõ nên mới ngủ rất ngon..."
"Tăng ánh sáng lên! Tăng ánh sáng lên!"
Ngay khi ánh sáng được tăng lên, một chút kinh dị dưới tầng hầm đều biến mất không còn một mảnh. Nhan Tô Tô mơ mơ màng màng đưa tay lên sờ soạng, sau đó chộp lấy chiếc mặt nạ kinh dị bên cạnh đeo lên mắt rồi lại tiếp tục ngủ.
"Âm thanh! Âm thanh!"
Nhan Tô Tô vẫn còn muốn ngủ, gương mặt khổ não bò dậy.
Trên đạn mạc nổi lên rất nhiều bình luận dự đoán:
Đúng lúc điệu nhạc "Vương giả thức tỉnh" vang lên, Nhan Tô Tô lấy một cây dao nhỏ từ trong balo ra xé xác con búp bê, làm cho căn phòng yên tĩnh lại.
Đạo diễn --- Bíp trong tổ tiết mục nôn nóng nói:
"Không có nhạc, trước tắt đèn. Dù sao cũng phải để bầu không khí xung quanh có chút quỷ dị mới được."
Đạo diễn điều hành gọi:
"Số 17, số 17. Cậu đang ở trên hành lang không. Cô ấy chặn âm thanh lại rồi. Cậu nhanh đến đó giả giọng ma quái, tôi không tin không dọa được cô ấy!"
Trên đạn mạc: Tổ tiết mục điên cuồng như vậy, lão nhân gia ta chưa thấy ngoài đời bao giờ!
Ngay sau đó, trên màn hình, diễn viên lồng tiếng số 17 dọc theo mép tường hành lang lén lút đi xuống tầng hầm, bắt đầu phát ra những âm thanh kinh khủng.
Lúc khán giả trên đạn mạc đang nghị luận ầm ĩ, thì một ánh sáng chiếu sáng mắt chó của bọn họ và tiếng kêu thảm thiết của số 17 cắt đứt ầm ỉ:
Bên phía tổ tiết mục là một sự yên tĩnh lặng ngắt như tờ.
Đạo diễn điều hành quyết đánh đến cùng:
"Tôi lại thử thêm một lần cuối cùng nữa!"
Người bên cạnh đưa tay ra ngăn cản ông ấy nhưng ông ấy vẫn ấn nút.
Nhan Tô Tô chưa bao giờ phụ lòng khán giả. Một giây tiếp theo, hình ảnh quỷ dị xuất hiện đã bị Nhan Tô Tô xé ra thành n mảnh, cô ấy còn lén lút cài đặt thêm một thứ.
Lúc Nhan Tô Tô đưa hộp đồ nghề ra chuẩn bị hủy đi cánh cửa điện tử thì tiếng gào thét của Bíp --- Đạo khiến cho khán giả thiếu chút nữa cười bể màn hình:
"Nhanh mở cửa!!!!"
Nhìn bình hoa cứng rắn nhất lịch sử nói cảm ơn rồi tràn đầy sức sống đi ra ngoài nói mọi người đi ngủ đi, đạn mạc mạnh mẽ kiến nghị:
Sau đó nhìn Nhan Tô Tô vì để được đi ngủ mà nhanh chóng giải quyết mấy câu đố, nói là tổ tiết mục giở trò quỷ. Trong năm người bọn họ không có ai là hung thủ, lại kiến nghị mọi người nên đi ngủ. Mọi người rất bội phục tinh thần chấp nhất muốn đi ngủ của Nhan Tô Tô.