Lại Tu Minh nhìn trên ipad hình như là bản đồ lộ trình, phía trên còn có dự tính thời gian đến nữa, thắc mắc nói: “… Đây là có ý gì? Mục đích đến của chúng ta hả?”
Sao nhìn cứ như là một cái hồ lớn vậy?
Nhậm Phi Dực nghiêm túc nói: “Chỗ này nhìn như là hồ Thọ ấy...”
Lâm Thiên Lộ đến đây không lâu, không quen thuộc lắm với nơi đây: “Hồ Thọ?”
Lại Tu Minh giải thích: “ Hồ Thọ ở công viên Sâm Lâm, là nguồn nước lớn nhất của cả thành phố”. Là nguồn nước của cả thành phố, có thể tưởng tượng diện tích của hồ Thọ rồi, “Nhưng mà, hồ Thọ lớn như thế, đường đi này sao lại dẫn thẳng đến trung tâm hồ thế nhỉ, chưa từng nghe qua có tu sửa đường ngầm dưới đáy hồ mà..”
Mọi người nhìn nhau sợ hãi, Khâu Nhạc lập tức căng thẳng nói: “Lẽ nào chiếc xe này sẽ chạy vào trong hồ sao???”
Hắn nhìn thời gian dự tính đến trên chỉ dẫn nói: “Một tiếng! Không đúng, năm mươi sáu phút?! Lẽ nào năm mươi sáu phút sau chúng ta phải vào trong hồ cho cá ăn hả? !”
Phùng Mạn Lâm nhìn thùng xe đóng kín, nếu chiếc xe này xông vào trong hồ thì bọn họ căn bản không thể thoát ra được nhỉ?
Phùng Mạn Lâm mặt mày sợ hãi: “Không phải chứ, một cái chương trình thực tế mà thôi! Tổ tiết mục dám làm ác thế á???”
Lúc bọn họ thảo luận, Nhan Tô Tô vẫn luôn nghiên cứu ipad, lát sau thì vứt cái ipad đi, bắt đầu nghiên cứu cách ăn mặc của hình nộm, sau đó sờ đến thứ gì đó trên thân hình nộm, lại ngừng lại suy nghĩ.
Lâm Thiên Lộ xem không hiểu hỏi: “Trên người hình nộm này còn có gì sao?”
Nhậm Phi Dực rất nhanh phản ứng lại: “Đúng rồi, hình nộm! Chạy vào trong hồ là một cái đe dọa, nhưng nếu trong vòng năm mươi sáu phút chúng ta không thể tìm ra biện pháp, chắc chắn sẽ có trừng phạt! Hình nộm này chính là manh mối!”
Mọi người nhìn Nhan Tô Tô vẫn luôn đang sờ mó trên thân hình nộm, cũng cảm thấy rất kỳ lạ, là người thường nếu nhìn thấy một con hình nộm giống như thật, còn cười đến kinh dị như thế, thì chắc chắn sẽ sợ hãi mà không dám đến gần rồi, ai sẽ nghĩ đến việc sờ mó trên thân hình nộm....
Mà bàn tay của Nhan Tô Tô còn không có ý dừng lại, tỉ mỉ sờ nắn từ đầu đến chân hình nộm, thủ pháp còn rất chuyên nghiệp, nhìn động tác của cô thì bước tiếp theo chính là cởi quần áo của hình nộm..
Phùng Mạn Lâm kinh ngạc hét: “Nhan Tô Tô, chỗ này có máy quay đó!”
Nhan Tô Tô ngẩng đầu lên, vẻ mặt trong sáng: ???
Nhưng động tác của Nhan Tô Tô rất nhanh, trực tiếp lột áo phông của hình nộm xuống. Đạo diễn tuổi quá bốn mươi, giới tính nam, còn có bụng bia, con hình nộm này mô phỏng y như thật, nhìn thật cay mắt.
Nhưng vẻ mặt của Nhan Tô Tô chuyên nghiệp, thủ pháp chuẩn ác nắn bóp các khớp xương của hình nộm, thanh âm kỳ lạ làm mọi người bỗng dưng cảm thấy đau thật. Không biết thế nào, đột nhiên làm người ta nghĩ đến nữ pháp y Nhan Chân trong . Mọi người lại nhìn con hình nộm kia, rồi trầm mặc nhắm mắt lại, cảm thấy đạo diễn chết thật thảm quá, may mà trong tay Nhan Tô Tô không có dao giải phẫu.
Nhan Tô Tô đẩy con hình nộm, nhưng không động đậy, giống người thật nên rất nặng. Nhậm Phi Dực và Khâu Nhạc nhanh chóng đi qua giúp đỡ lật hình nộm qua, Nhan Tô Tô hoan hô một tiếng: “Quả nhiên là ở đây!”
Cũng không biết là cô tháo ra thế nào, phía sau lưng hình nộm mở ra lộ ra kết cấu cơ khí có một cái nút bấm, dây điện, bảng điện các loại.
Nhan Tô Tô vừa tháo “Nội tạng” của hình nộm, vừa bình luận các nhãn dán phía trên: “A, ngày đặt làm còn rất mới này, mới xuất xưởng tháng trước thôi.”
Một đám người đều không hiểu thế nào.
Nhậm Phi Dực ngơ ngác: “Cho nên... Tiếp theo thì sao?” Tuy không biết Nhan Tô Tô vui mừng cái gì, nhưng nhìn một loạt thao tác của cô, có thể tháo dỡ hình nộm này ra, chắc chắn có vài phần bản lĩnh. Nhậm Phi Dực nhanh chóng hỏi rõ, hắn cảm thấy không khéo Nhan Tô Tô có biện pháp đối phó với cái đầu thủng lỗ chỗ kia của La Văn Lâm đó.
Nhan Tô Tô vừa nghiên cứu vừa giải thích: “Lúc nãy tôi có sờ con hình nộm này một chút, không phải thuần silicon, bên trong còn có kết cấu cơ khí, Nhậm lão sư khi nãy có nói đó, kinh phí của tổ tiết mục có hạn..”
Những chuyện khác trong vòng thì Nhan Tô Tô không biết, chứ thao tác của tổ phim nghèo kiết xác thì cô rất quen thuộc đó! Một đồng tiền hận không thể chia thành hai nửa để tiêu cũng là đánh giá cao bọn họ rồi, thực sự là hận không thể tất cả mọi thứ đều có thể miễn phí..
“Loại hình nộm bên trong có kết cấu thế này đắt hơn hình nộm thuần silicon, tổ tiết mục tiêu nhiều tiền vào đạo cụ thế này chắc chắn là có nguyên nhân, bây giờ đã nhìn thấy kết cấu bên trong, tôi nghiên cứu chức năng của nó một chút, có lẽ là có thể đoán ra được tác dụng chân chính của hình nộm này rồi.”
Nhậm Phi Dực bừng hiểu ra, dựng lên một ngón tay cái.
Cũng không biết Nhan Tô Tô ấn vào chỗ nào, gương mặt đang hôn sàn xe của hình nộm đột nhiên phát ra một trận tiếng cười âm lãnh “He he he he”, sau đó nói: “Chúc mừng các vị đã tìm được manh mối chính xác... Bước tiếp theo, các vị có thể làm thế nào đây?”
Phùng Mạn Lâm giật mình, nói: “Manh mối chính xác?! Vậy tiếp theo...”
Không đợi Phùng Mạn Lâm hỏi xong, Nhan Tô Tô lại ấn một cái, hình nộm đột nhiên thay đổi một thanh điệu phát ra tiếng cười điên cuồng “Hắc hắc hắc hắc”, sau đó nói: “Chúc mừng các vị! Còn lại mười phút, các vị sắp chìm xuống đáy hồ, hưởng thụ cho tốt đi!”
Mọi người: ???
Nhan Tô Tô lại ấn một cái, hình nộm phát ra tiếng cười chế nhạo quái lạ “Ha ha ha ha”, lại nói: “Chúc mừng các vị! Đoán sai rồi! Đáy hồ đang đợi các vị đó!”
Mọi người: ..… = =
Khâu Nhạc còn hơi ngơ ngác: “Đây là chuyện gì thế? Con hình nộm này điên rồi hả? Bị hỏng à???”
Lại Tu Minh như cười như không nói: “Không phải, chắc là tổ tiết mục ghi âm lại các loại phản ứng mà hình nộm phải làm ra trong các loại tình huống, nhưng không biết thế nào, lại bị cô Nhan lật ra toàn bộ..”
Nhìn dáng vẻ thê thảm của hình nộm bị Nhan Tô Tô lột áo lộ ra bảng điện, rõ ràng những đoạn ghi âm đó đều rất quỷ dị, nếu là lúc không cảnh giác mà nghe thấy thì chắc chắn sẽ bị dọa một trận... Nhưng bây giờ chỉ còn lại tiếng cười điên cuồng thôi.
Phùng Mạn Lâm cười chảy cả nước mắt: “Tổ tiết mục... Tổ tiết mục thê thảm quá.”
Lâm Thiên Lộ cũng cười không thẳng lưng được, hắn tham gia nhiều tiết mục như thế, cảm thấy cái này là buồn cười nhất, rõ ràng là không khí kinh dị khủng bố, thế mà đi về hướng hài kịch rồi.
Nhậm Phi Dực cũng cười không dừng lại được. Hắn nhìn Nhan Tô Tô một cái. Cô bé này lợi hại lắm, hắn chỉ nói một câu La Văn Lâm kinh phí có hạn, là đã có thể đặt lực chú ý lên đạo cụ đắt nhất để tìm manh mối rồi.
Nhan Tô Tô không cảm thấy thế nào, vẫn đang hứng chí bừng bừng giày vò con hình nộm, trên mặt còn mang theo tiếc nuối: “Aiii ya, va li của tôi không ở đây, không thì đã có thể tháo bảng điện xuống xem thiết kế bên trong rồi, có điều mọi người ai có dao nhỏ cũng được..”
Lúc này trong xe đột nhiên vang lên tiếng điện lưu “tích tích”, mọi người lập tức yên lặng, trong thùng xe yên tĩnh, con hình nộm bọc một nửa nằm trên sàn xe, cộng thêm thanh âm tích tích đó, tất cả đột nhiên lại mang theo ba phần âm u.
Sau đó một giọng nam thô mang khẩu âm Đông Bắc vang lên: “Cảnh cáo cấp một! Cảnh cáo cấp một! Khách mời phá hoại đạo cụ sẽ gặp phải trừng phạt không cùng cấp độ!”
Sau khi nghe rõ nội dung, không khí âm u lập tức không còn.
Nhậm Phi Dực sửng sốt xong lập tức cười điên cuồng: “La Văn Lâm, là cậu phải không? Là cậu chứ gì??? Ha ha ha ha ha...”
Khẩu âm và ngữ khí của một người, có giả dạng thế nào cũng không thể qua mặt được cộng sự nhiều năm là Nhậm Phi Dực được, chính là đạo diễn La Văn Lâm của .
Lại Tu Minh là một người rất dè dặt, nhưng lúc này cũng cười nghiêng ngả, Nhan Tô Tô quá lợi hại, tay không tháo hình nộm ép đạo diễn phải tự mình lên tiếng ngăn cản.
Tổ tiết mục nghèo kiết xác mà, đạo cụ đáng tiền nhất bị phá hoại thì sao mà không đau lòng được chứ! Cái loại đau lòng này Nhan Tô Tô rất hiểu, cho nên cô phục hồi tiếc nuối phía sau lưng hình nộm SD một chút.
Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn nơi phát ra tiếng điện lưu trên trần xe, sau đó nhảy lên ghế bắt đầu sờ mó, đột nhiên giật xuống một miếng băng dính che giấu, quả nhiên là một cái loa. Nhan Tô Tô tỉ mỉ nghiên cứu một chút, còn gõ gõ, rồi mới nhảy xuống.
Mọi người nhìn cô, mắt Nhan Tô Tô đảo đảo, nói: “Tôi cảm thấy.. chúng ta không chìm xuống đáy hồ nổi rồi, trừ phi.. Đạo diễn cũng muốn đi cùng.”
Cô duỗi ngón tay chỉ cái loa: “Đó là bộ giám sát trên xe, đại khái là đạo diễn có lẽ đang ngồi trên ghế lái phụ nhỉ?”
Nhậm Phi Dực cười hụt hơi, theo hiểu biết của hắn về La Văn Lâm, La Văn Lâm có khả năng đang ngồi ở ghế lái phụ nhìn trộm máy giám sát, lúc này không biết có phải là đang ảo não muốn vả miệng không đây.
Những người khác ngồi trên ghế cười ngả đông ngả tây, một chương trình thực tế phong cách kinh dị thế mà lại đột nhiên biến thành bộ dạng hài hước thế này, bọn họ có một dự cảm, có Nhan Tô Tô ở đây, phong cách của chương trình thực tế này không tốt đi đâu được.
Phùng Mạn Lâm cười ôm Nhan Tô Tô: “Nhan Tô Tô cô tuyệt quá! Nhất định phải càng lợi hại hơn!” Ai bảo tổ tiết mục dọa dẫm bọn họ thế chứ! Đáng đời để các người gặp phải Nhan Tô Tô!
Khâu Nhạc ở bên cạnh cười rất hưng phấn: “Chị gái nhỏ lợi hại quá ha ha ha ha! Ép tổ tiết mục không còn cách nào luôn!”
Nhan Tô Tô tỏ vẻ vô tội, cô thật sự không cố ý làm loạn mà, lúc nãy chỉ là thuận tay thôi...
Tổ tiết mục liên tiếp gặp phải khiêu chiến cấp S của người chơi, nhưng không có bất kỳ ý tứ từ bỏ chữa trị nào, tổ đạo diễn cố gắng uốn nắn tình tiết kịch bản:
Chỉ nghe tiếng “tích tích tích” thanh thúy vang lên, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, trên màn hình ipad đột nhiên hiện lên một hàng chữ đỏ: “Cảnh cáo chìm xuống hồ! Mười lăm phút!”
Mọi người: ???
Không phải chứ, đạo diễn ngài nhỏ nhen thế sao? Nhan Tô Tô chỉ là không cẩn thận vạch trần tất cả tình tiết kịch bản tổ tiết mục của các vị bố trí trên xe, sau đó thuận tiện vạch rõ chuyện ngài ngồi trên ghế lái phụ thôi mà. Lại không phải là phát trực tiếp, trở về các ngài cắt ghép một chút là được rồi mà.. Nhưng vừa nghĩ đến tất cả những chuyện vừa xảy ra, ồ, có lẽ cắt ghép hậu kỳ cũng không thể cứu rỗi thiết kế phong cách quỷ dị đó được, thực sự chỉ có thể đi theo hướng hài hước, thế thì có thể lý giải thay tổ tiết mục rồi.
Nhậm Phi Dực cầm ipad lên, chọc chọc hàng chữ cảnh cáo, tiếp đó xuất hiện một giao diện mật mã, “Ồ” một tiếng, nhìn Nhan Tô Tô nói: “Bây giờ làm sao đây?”