Đương nhiên là không thể nào.
Giang Hoài không thể đồng ý được.
Đối với Giang Hoài thì điều này không đến từ quan niệm AO nào, hay là sự cảnh giác của một omega… Chỉ đơn giản là cậu không thể để A Tài ở nhà một mình thôi.
Dù A Tài cũng không bận tậm.
Giang Hoài kéo khóa áo khoác lên cao, ngón giữa trên tay phải cậu đeo một chiếc nhẫn bạc.
Chiếc nhẫn luôn bị cậu để trong túi, mang theo bên người, vừa nãy Bạc Tiệm mới đeo lên cho cậu.
“Không cần đâu.” Giang Hoài nói: “Em nhảy cửa sổ ra, lần trước là do không để ý bên dưới có bùn… không ngã đâu.”
Bạc Tiệm nhìn cậu.
Giang Hoài dời mắt đi chỗ khác, không thoải mái nói: “Em hiểu mà, để mẹ anh biết chuyện anh yêu sớm không ổn lắm.”
Bạc Tiệm chậm chạp thở dài: “Không cần nhảy cửa sổ ra đâu, em cứ đi thẳng xuống tầng đi.”
Giang Hoài đảo mắt: “Hả?”
Bạc Tiệm: “Anh sẽ nói với mẹ anh rằng em là bạn của anh, em không cần lo đâu.” Khóe môi cậu nhếch lên, cười nói: “Em là alpha, mẹ anh cũng không nghĩ nhiều đâu nhỉ?”
Giang Hoài: “...”
“Không phải anh bảo là mẹ anh không cho anh…”
Nói được một nửa, Giang Hoài bỗng dừng lại, bất giấc nhận ra lời chủ tịch Bạc vô nghĩa đến nhường nào- nếu trước đó Bạc Tiệm chưa từng yêu sớm với alpha thì việc gì mẹ cậu phải rảnh rỗi lo lắng xem con trai bà có thân thiết bạn nam alpha làm gì?
Nửa ngày sau Giang Hoài mới nói một câu: “Anh lừa em à?”
“Không.” Vẻ mặt Bạc Tiệm không thay đổi: “Alpha và alpha thân nhau sẽ rất dễ đánh nhau, em không biết sao?”
Giang Hoài: “... Biết cái rắm anh.”
Bạc Tiệm khẽ liếc nhìn cậu.
Giang Hoài nhớ tới cô đang ở ngay dưới tầng, bỗng đổi giọng: “Con trai.”
Bạc Tiệm bật cười, cúi đầu hôn lên khóe miệng cậu, dịu dàng nói: “Vừa nãy không muốn ngủ ở chỗ anh mà… Giang Hoài, nói chuyện mà không nghĩ gì hết vậy.”
Giang Hoài không trả lời.
Cậu nhéo bàn tay đang buông thõng bên người của Giang Hoài, từ ngón tay đến ngón giữa, xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón giữa: “Được rồi, đi đi, đừng về muộn quá đấy, em gái em đang ở nhà chờ em mà.”
Kha Anh vốn không phải là người thích đọc sách báo, nhưng cả chồng và con bà đều thích đọc sách, đôi lúc nhàm chán bà cũng sẽ lôi mấy tờ báo của chồng ra xem.
Bà lơ đãng lật mấy trang, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ trên tầng xuống.
Bạc Tiệm làm xong bài tập rồi sao?
Kha Anh quay đầu lại, nhìn thấy hai cậu bé.
Một người là Bạc Tiệm, còn lại thì không biết. Cậu bé kia cũng khá cao, chỉ thấp hơn Bạc Tiệm một chút, mặc đồng phục trường cấp hai, làn da rất trắng, tóc hơi dài, nhìn khá đẹp.
Đây là lần đầu tiên Kha Anh nhìn thấy… bạn học của Bạc Tiệm ở nhà mình?
Kha Anh đứng dậy: “Bạc Tiệm, bạn cùng trường sao?”
Bạc Tiệm mười bảy mười tám tuổi, nhưng mẹ của Bạc Tiệm nhìn trẻ hơn mẹ của những bạn khác tầm tuổi này nhiều, nhìn chỉ tầm ba mươi tuổi, dáng người rất nhỏ, có khí chất như luôn sống trong phú quý.
Không giống chủ tịch Giang. Chủ tịch Giang còn chưa qua bốn mươi tuổi, không phải là không biết chăm sóc cho bản thân mà dù không nhíu mày thì giữa hai lông mày bà cũng có một nếp nhăn, nếp nhăn đó đã có từ rất lâu.
Giang Hoài gật đầu: “Con chào cô.”
Bạc Tiệm liếc mắt nhìn Giang Hoài: “Bạn tốt ạ.”
Bạn cùng lớp cũng được, bạn bè cũng được, Bạc Tiệm vẫn chưa đưa người ta về nhà, vì thế Kha Anh cũng không nói kiểu “có đúng không”. Hơn nữa, với tính khí nóng nảy đó của Bạc Tiệm, bà không cho phép…
Kha Anh vốn muốn hỏi thêm mấy câu, nhưng bà đột nhiên liếc nhìn tay Bạc Tiệm.
Bà nở nụ cười: “Cháu tên là gì?”
Giang Hoài định trả lời, nhưng chưa kịp nói gì thì Bạc Tiệm đã trả lời thay cậu: “Giang Hoài.”
“Giang Hoài à.” Kha Anh đọc lại tên một lần, cười hỏi: “Ô, cháu phải về nhà sao?”
Vừa nãy ở trên tầng, chủ tịch Bạc cứ nhấn mạnh với Giang Hoài rằng “mẹ của anh rất ác”, khiến Giang Hoài sợ chờ cậu xuống tầng thì người cô này sẽ ăn sống cậu. Cậu bình tĩnh đi qua Bạc Tiệm, gật đầu: “Vâng thưa cô.”
“Được.” Kha Anh nhìn Bạc Tiệm: “Vậy Bạc Tiệm, con đi tiễn… bạn tốt của con đi.”
Bạc Tiệm tỉnh bơ trả lời: “Vâng.”
Giang Hoài bắt một chiếc xe.
Cậu mở cửa xe rồi vào trong.
Đèn trong xe đang bật, Giang Hoài vào trong taxi, đột nhiên thấy trên tay mình đang đeo chiếc nhẫn có khắc chữ giống Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm vẫn đang đeo.
Cậu lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, nhưng Bạc Tiệm đã đi xa rồi.
Khi Bạc Tiệm về nhà, Kha Anh vẫn đang ngồi ở tầng một.
Cậu không nói gì, đi thẳng lên trên tầng.
“Bạn tốt.” Kha Anh nhìn sang: “Hay là bạn trai?”
Bước chân của Bạc Tiệm dừng lại: “Bạn trai.”
Kha Anh không ngờ con trai mình sẽ thẳng thắn thừa nhận như vậy. Bà còn tưởng rằng Bạc Tiệm sẽ giải thích thêm mấy câu nữa, ví dụ như là chiếc nhẫn tượng trưng cho tình bạn thân thiết, không có ý gì khác.
Bà cũng không phải đồ ngốc, nhưng bà nghĩ Bạc Tiệm sẽ giải thích với bà mấy câu.
“Quen nhau bao lâu rồi?” Kha Anh hỏi.
Bạc Tiệm không trả lời, nhướng mày, lại đi lên tầng.
Kha Anh đứng dậy: “Bạc Tiệm.”
Bạc Tiệm nghiêng đầu.
Kha Anh đi về phía cậu, cha của Bạc Tiệm rất bận, vì thế từ nhỏ đến lớn đều là bà dạy dỗ Bạc Tiệm. Nhưng Bạc Tiệm càng lớn thì bà càng không thể kiểm soát cậu.
“Có thể đừng quay đầu bỏ đi khi mẹ với con đang nói chuyện được không?”
Bạc Tiệm khẽ nhướng mi, để lộ vẻ lười nhác mệt mỏi nói: “Mẹ muốn nói gì?”
“Đầu tiên là mẹ thấy con không cần phải giấu diếm chuyện con hẹn hò với gia đình.” Kha Anh thở dài một hơi: “Cũng có ai bảo là không cho con yêu đương đâu, bảo con là yêu sớm không tốt… Mẹ và cha con không phải là người cứng nhắc như thế.”
Bạc Tiệm không trả lời.
“Nhưng bây giờ con lớn rồi, phải biết cân nhắc đầu tư, lợi nhuận và giá cả.” Kha Anh nói: “Đương nhiên là mẹ không bảo con phải tìm một người bạn trai trả cái giá gì lớn, nhưng con tìm bạn trai, một mối tình cấp ba ngắn… con muốn bỏ ra bao nhiêu công sức, cuối cùng con có được gì, con muốn như thế sao?”
Bạc Tiệm vẫn không trả lời.
Kha Anh hơi bình tĩnh lại: “Có những lúc con phải làm cho bản thân mình tốt hơn đã.”
Bạc Tiệm vẫn không nói gì.
Kha Anh chờ câu trả lời của cậu.
Mấy phút sau, Bạc Tiệm hỏi: Nói xong chưa?”
Kha Anh nhíu mày: “Bạc Tiệm, con giữ thái độ tốt chút đi.”
Bạc Tiệm cụp mắt xuống, xoay chiếc nhẫn trên ngón giữa: “Tại sao phải có thái độ tốt?” Cậu thờ ơ hỏi: “Bảo con đồng ý chia tay Giang Hoài để khiến bản thân mình tốt đẹp hơn sao?”
Cậu khẽ cười giễu cợt.
Kha Anh không thể kiểm soát Bạc Tiệm, nhưng Bạc Tiệm rất ít khi chế giễu lại bà, đa số lúc đều chỉ phớt lờ.
Sắc mặt bà trầm xuống: “Bạc Tiệm, mẹ vẫn nghĩ con trưởng thành hơn những đứa con trai cùng tuổi, con biết tự quản lý mình, sẽ đôn đốc bản thân những việc cần phải làm, không cố ý đối đầu với người lớn hay tìm kiếm kích thích gì vì đến kỳ trưởng thành phản nghịch, làm mấy việc vô nghĩa này…”
Bạc Tiệm bật cười: “Làm chuyện vô nghĩa sẽ làm lãng phí thời gian và ảnh hưởng đến tương lai của con, đúng không?”
Kha Anh bị ngắt lời, sửng sốt một lúc.
Bạc Tiệm đi đến bên cạnh bà, đạp lên cầu thang: “Nhưng mẹ thích thế.”
Trên thế giới này có rất nhiều người. Có người chỉ làm những việc có ích, có người lại suốt ngày làm mấy chuyện vô nghĩa.
Việc có ích khiến cậu cảm thấy mệt mỏi.
Cậu thích Giang Hoài, cậu không muốn suy nghĩ đến chuyện có ích hay không.
Kỳ nghỉ đông.
Học sinh cấp ba chỉ được nghỉ đông ba tuần, nhưng Giang Hoài đã mang về nhà ít nhất cũng phải mười cân bài tập… Phòng giáo dục của thành phố đã in một đống bài tập nghỉ đông dày, có quyển bài tập ngữ văn, quyển bài tập toán học, quyển bài tập tiếng Anh, cả ba môn kết hợp lý hóa sinh cũng có một quyển dày.
Còn có đủ loại có ích với vô dụng lớn nhỏ, có lẽ mấy học sinh chỉ có thể ở nhà suốt ngày, không có việc gì làm thì đi làm hoạt động thực hành thực tế trong kì nghỉ đông như đến làm tình nguyện viên ở viện dưỡng lão, hay làm đống bài tập đủ loại môn học mà các giáo viên giao về nhà, các môn học ngoài bài tập đều được thống nhất.
Giang Hoài về nhà bỏ lên cân xem, tính ra nếu Tiểu Giang muốn hoàn thành xuất sắc tất cả bài tập trong kì kỉ đông này thì một ngày ít nhất phải làm được 250 gam bài tập.
Hố ngựa đẫm máu.
Con chó ép bộ giáo dục.
Ngày nghỉ đầu tiên, Tiểu Giang dành cả ngày để ngủ trước, không hoàn thành chỉ tiêu 250 gam bài tập.
Khi Giang Hoài tỉnh dậy thì trời đã tối rồi.
Cậu theo thói quen mò điện thoại trên đầu giường, cầm lên xem tin nhắn… Tin nhắn trên nhóm lớp vẫn là “99+” chưa đọc, còn có tin nhắn của mấy bạn học khác, Vệ Hòa Bình, Triệu Thiên Thanh, Tiền Lý, còn có mấy bạn nam có quen biết nhắn tin riêng cho cậu vì ngày nghỉ không ra ngoài đi lêu lổng cùng.
Nhưng không có Bạc Tiệm.
Mặc dù hôm qua mới đến nhà Bạc Tiệm, còn gặp được mẹ cậu, nhưng xuất phát từ suy nghĩ của một người bạn trai thành thục, đã một ngày không liên lạc, Giang Hoài quyết định hỏi thăm dịu dàng tượng trưng mấy câu.
Kẻ mạnh thật sự: Đã làm bài tập về nhà chưa?
Giang Hoài đợi hai phút, không thấy trả lời. Cậu không kiên nhẫn, chuyển sang ứng dụng giao đồ ăn, bắt đầu chọn dịch vụ giao đồ ăn.
Mùa đông trời tối rất sớm, thật ra vẫn chưa tới sáu giờ.
Giang Hoài lướt qua mấy trang bán hàng, mắt vẫn luôn nhìn lên phía trên màn hình điện thoại.
Nhưng đến tận lúc cậu gọi đồ ăn đến vẫn không thấy có thông báo Wechat nào.
Giang Hoài nhíu mày, thoát ra vào lại Wechat.
Kẻ mạnh thật sự: Đang bận sao?
Bạc Tiệm vẫn không trả lời.
Bình thường khi Bạc Tiệm mãi không trả lời thì do cậu đang tắm.
Giang Hoài cũng lười đợi, ném điện thoại đi, cũng đi tắm.
Cậu lấy quần áo đi tắm, tiện tay kéo rèm ra. Sắc trời bên ngoài ban công đã tối đen, mấy ngày hôm nay nhiệt độ giảm rất nhiều, vừa mới bắt đầu nghỉ đông nhưng còn chưa đầy một tuần là đến giao thừa.
Sáng sớm hôm nay trời đã có tuyết rơi nhẹ, đến xế chiều và về đêm thì tuyết dần nặng hạt, đèn đường bị vùi lấp trong tuyết.
Kha Anh biết rõ tính tình của Bạc Tiệm thế nào, cũng dầu muối không ăn không khác gì cha của cậu.
Sáng sớm hôm sau, Kha Anh liên hệ với lãnh đạo bên trường Bạc Tiệm, muốn có một phần tư liệu về học sinh Giang Hoài.
Kết quả không xem thì thôi, xem xong Kha Anh suýt thì ngất đi.
Bà tin tưởng Bạc Tiệm nên bà nghĩ nếu là bạn trai của con trai mình chắc cũng phải là một omega tốt không kém… Nếu thế thì chuyện này bà không quản được, bà cũng sẽ mặc kệ.
Nhưng mà trên tư liệu học sinh lại viết rất rõ ràng, Giang Hoài, nam, alpha.
Bạn trai của Bạc Tiệm là một alpha.
Còn là một alpha suốt ngày đánh nhau, bị trường xử phạt cảnh cáo nhiều lần, kỳ thi cuối kỳ lần này được 501 điểm, trong hồ sơ học sinh cũng không có thành tích học sinh xuất sắc gì.
Kha Anh không nói với Bạc Tiệm chuyện bà biết Giang Hoài là alpha, cũng không nói chuyện quan trọng là cậu phải chia tay với Giang Hoài mà chỉ đưa cho Bạc Tiệm một chồng giấy giới thiệu: “Có một hoạt động trao đổi nghỉ đông ở nước ngoài, nếu như con lấy được giải thưởng về thì sau này đăng kí các trường đại học kể cả trong hay ngoài nước cũng rất hữu ích, sự kiện kéo dài mười tám ngày, không làm chậm trễ chuyện về khai giảng của con đâu, mẹ đã gửi thông tin đăng ký cho con trước rồi, tài liệu cụ thể sẽ được gửi đến email của con, con xem qua đi…”
Bạc Tiệm cụp mắt xuống, tiện tay ném tập tài liệu Kha Anh đưa vào trong thùng rác.
Kha Anh còn chưa nói xong: “Con làm gì đấy hả Bạc Tiệm?!”
“Không đi.” Bạc Tiệm nói.
Kha Anh biết đống tài liệu bà đưa cho Bạc Tiệm sẽ bị Bạc Tiệm ném đi hết… nhưng bà không ngờ cậu thiếu tôn trọng bà đến mức ném đi trước mặt bà, trong khi bà còn chưa nói xong.
Bà đột nhiên đứng lên, tức giận nói: “Không đi thì con cũng đừng hòng đi tìm Giang Hoài!”
Bạc Tiệm liếc qua, quay đầu rời đi.
Chuông cửa vang lên.
Giang Hoài vừa mới tắm xong. Cậu nghĩ đồ ăn đã giao đến liền vội vàng mặc quần áo vào, tóc còn chưa kịp sấy khô chạy ra mở cửa.
Cậu mở cửa ra.
Người đứng ngoài cửa không phải là nhân viên giao hàng.
Bạc Tiệm đứng bên ngoài, trời rất lạnh mà cậu chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng. Tuyết tung bay trên đầu cậu, trên bả vai, trắng muốt rồi từ từ tan ra, tóc ướt sũng dính thành mấy sợi.
Giang Hoài luôn thấy Bạc Tiệm mặc quần áo chỉnh tề, chưa từng thấy cậu để mưa hoặc tuyết thấm ướt quần áo của mình bao giờ.
Cậu hơi sững sờ.
Bạc Tiệm cụp mắt xuống, vươn tay về phía cậu, xòe ra.
“Nhà em có chứa người không có nơi nào để đi không?”