Ở vòng đấu loại thứ hai của cuộc thi bóng rổ cấp trường, chủ tịch Bạc rút thăm thay cho lớp phó thể dục Triệu Thiên Thanh, tình cờ rút trúng phiếu trắng.
Tiết thể dục thứ sáu hôm nay, lớp 2 được cho hoạt động tự do. Lớp 2 rút được phiếu trắng nhưng các lớp khác vẫn phải thi đấu, các giáo viên thể dục bận chuyện cuộc thi, không còn ai rảnh lên lớp dạy tiết của lớp 2.
Hôm nay trời đẹp nhưng gió rét. Lá ngô đồng vàng ruộm lướt nhẹ dưới mặt đất bị gió thổi lên kêu xào xạc.
Trên băng ghế dài bên cạnh sân bóng, Bạc Tiệm ngồi ở một đầu ghế dài, Giang Hoài ngồi xổm dưới đất cạnh mép ghế. Chỗ Bạc Tiệm ngồi vốn là chỗ Vệ Hòa Bình muốn ngồi nhưng bây giờ giữa Vệ Hòa Bình và Giang Hoài lại có Bạc Tiệm chắn giữa. Vệ Hòa Bình ngồi cũng không phải, nói chuyện cũng không phải, ngồi trên ghế dài cách Bạc Tiệm hai chỗ ngồi liếc trộm Giang Hoài.
Trên sân bóng, lớp 3 và lớp 6 đang tranh tài.
Bạc Tiệm đưa cho Giang Hoài một bình nước, Giang Hoài thoải mái nhận nó, vặn nắp uống một ngụm.
Bạc Tiệm cúi xuống nhìn Giang Hoài: “Giờ cậu còn tới trường số 4 rèn luyện thân thể nữa không?”
Giang Hoài nhìn sang: “Tôi không mấy khi qua trường số 4 cả. Xa quá.”
“Vậy giờ cậu tập ở đâu?”
Giang Hoài không biết chủ tịch Bạc bận rộn trăm công ngàn việc lại quan tâm hoạt động rèn luyện thân thể hằng ngày của mình làm gì. Giang Hoài đứng dậy, nhếch mép, nói với đôi chút hứng thú: “Tôi thấy trường chúng ta rất được.”
Nói bừa thôi. Còn lâu Giang Hoài mới chơi parkour ở trường.
Có chán sống đâu mà chạy lung tung trong trường. Tuy nhiên, Giang Hoài muốn xem thử xem tự nhiên chủ tịch Bạc hỏi mình điều này làm gì.
“Ồ.” Bạc Tiệm ngẩng mặt lên: “Vậy giờ cậu có muốn đi luyện một chút không?”
Giang Hoài ngạc nhiên: “Nói nghiêm túc đấy à?”
Ngón tay cái của Bạc Tiệm vuốt quanh ngón trỏ, khô mà nóng. Thực ra Bạc Tiệm đã nghĩ đến chuyện này từ rất lâu rồi. Cậu thích xem Giang Hoài chạy như một làn gió không thể níu giữ, cậu theo đuổi cảm giác này, cũng thích cảm giác hơi mất khống chế một chút này.
Bất kể là parkour hay là... chuyện thích Giang Hoài.
Cuộc sống của cậu và Giang Hoài không có nhiều điểm giao cắt cho nên cậu buộc phải chủ động đòi hỏi, chủ động xen vào cuộc sống của Giang Hoài.
“Ừm.” Bạc Tiệm chớp chớp hàng mi: “Muốn cùng rèn luyện thân thể với cậu.”
Giang Hoài nhìn Bạc Tiệm một lúc lâu rồi mở miệng hỏi: “Dạo này sức khỏe của chủ tịch suy nhược à?”
“Nếu cậu bị suy nhược, muốn cường thân kiện thể thì tôi đề nghị cậu nên đi tập nhảy ở quảng trường.” Giang Hoài nói chẳng hề nể mặt: “Parkour không có ích gì cho cậu đâu.”
Bạc Tiệm cười rất thiếu thành tâm: “Cậu dựa vào đâu mà nghĩ tôi suy nhược?”
Hằng ngày đều hoàn thành bài tập đúng hạn, còn làm thêm rất nhiều câu ngoài yêu cầu mà còn suy nhược. Vậy chắc phải kiểu người trẻ tuổi chẳng bao giờ làm bài tập, dành trọn thời gian học tập để nghỉ ngơi dưỡng sức và rèn luyện thân thể như Giang Hoài thì mới cường tráng được.
Giang Hoài: “Dựa vào tướng mạo.”
“Ồ.” Bạc Tiệm đứng dậy, hơi cúi đầu nhìn Giang Hoài, cười giả dối: “Vậy đi thử một chút chứ nhỉ?”
Vệ Hòa Bình ngồi nguyên trên ghế.
Cho tới lúc hai người Bạc Tiệm và Giang Hoài đều đã đi xa, Vệ Hòa Bình mới lấy điện thoại ra.
“Tề Thiên vui vẻ.”
“Chuyện trên web trường là thật hay giả vậy? Chủ tịch và Giang Hoài thành đôi rồi à?”
“Hức hức tôi không tin! Chủ tịch là học sinh ngoan, cậu ấy tốt như vậy, sẽ không yêu sớm đâu!”
“Hai Alpha với nhau, sao vậy được? Đấu kiếm thật à?”
“Nếu đấu kiếm, vậy có 1 không?”
Vệ Hòa Bình thở dài. Tình yêu cấm kị giữa hai Alpha đã được định sẵn là sẽ không được những người bình thường chúc phúc và đón nhận. Là anh em tốt của một Alpha trong chuyện này, Vệ Hòa Bình chỉ có thể dành tặng lời chúc phúc chân thành nhất cho người anh em của mình.
“Tôi cược chủ tịch là 1.”1
Giang Hoài nhìn sang: “Cậu chắc chứ?”
Bạc Tiệm giữ chặt ống tay áo gió đồng phục: “Sao?”
Giang Hoài ngẩng đầu. Ánh mặt trời sáng sủa tới độ chói mắt, gió thu khô và mát mẻ. Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời. Giang Hoài nhớ lâu lắm rồi mình không cùng đi chơi parkour với người khác.
Lần đầu tiên chơi parkour cũng không tính là parkour, chỉ là một thằng nhóc nổi điên lại hận mình chưa trưởng thành nên trút giận lên những bức tường mà thôi.
Sau đó, cậu dần rời khỏi tiểu khu cũ nát đó. Cậu bật từ tường lên nóc nhà trệt, từ nóc nhà trệt lên nóc nhà tầng, càng ngày càng cao, càng ngày càng nguy hiểm.
Giang Hoài thích loại cảm giác này.
Nếu có gì đó cản trước mặt thì cứ thế bật qua.
Tại sao phải gò bó theo khuôn phép đi tìm một ô cửa giống những người khác, vòng vèo một đoạn dài mới tiến lên được một bước. Bật qua, phó mặc tính mệnh cho bản năng, phản ứng bản năng của cơ thể. Tin tưởng nó.
Người gần đây nhất đi chơi parkour với cậu là lão Tần.
Nhưng thực ra lão Tần không quá yêu thích hoạt động này, chẳng qua là bạn bè cần có sở thích chung với nhau, Giang Hoài biết.
Giang Hoài hơi híp mắt nhìn lên nóc tòa nhà dạy học. Tòa nhà Học Lễ cao năm tầng, không phải dạng nhà khối hình hộp chữ nhật mà trái lại, thò ra thụt vào không đều, chia làm hai tòa là tây và đông, giữa mỗi tầng của hai tòa đều có hành lang thông với nhau.
Học sinh đều ở bên tòa đông. Tòa tây là văn phòng giáo viên, phòng học bỏ trống và các loại phòng chức năng, phòng chứa dụng cụ.
Giang Hoài quay đầu, lười biếng nói: “Tôi chưa chơi ở tòa nhà dạy học của trường số 2 bao giờ… Không quen. Tôi mà dẫn theo cậu làm cậu ngã gãy xương thì cũng đừng trách tôi.”
Bạc Tiệm cười rất khẽ: “Vậy cậu cẩn thận một chút.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Giang Hoài xoay cổ tay, nhếch cao khóe môi nhìn chủ tịch Bạc: “Vụ này thực sự rất nguy hiểm. Cậu nghĩ kĩ đi. Nếu xảy ra chuyện gì thì cậu tự chịu trách nhiệm.”
Bạc Tiệm: “Trước lúc khai giảng, nhà trường vừa mới kiểm tra an toàn công trình của tòa nhà dạy học rồi. Không cần phải lo xảy ra chuyện đâu.”
“Không phải chuyện đó.” Không hiểu sao nghe câu của Giang Hoài có vẻ không có ý tốt: “Lát nữa chắc kiểu gì cũng leo lên tòa tây, lỡ như bị thầy chủ nhiệm bắt được... Thì tự chịu hậu quả nhé.”
“À.” Bạc Tiệm hơi mỉm cười: “Tôi tự chịu trách nhiệm.”
Giang Hoài chống nhẹ cánh tay, bật người nhảy vào cửa sổ hành lang tầng một. Cửa sổ tầng một không thấp, cạnh trên của cửa sổ cao tới gần 2 mét. Bạc Tiệm muốn ngẩng đầu lên nhìn Giang Hoài. Giang Hoài khuất sau mép bệ cửa sổ, nửa nghiêng đầu, Bạc Tiệm nhìn thấy nụ cười bên môi Giang Hoài. Giang Hoài cũng cười một cái đúng vào lúc đó, còn mang theo chút ngông cuồng tới độ phiền não, khiêu khích như thể xem thường: “Vậy cậu tự lượng sức mình nhé.”
“Tôi đi trước.”
Gió mạnh lật vạt áo sơ mi phần phật.
Giang Hoài bật lên bệ cửa sổ.
Bạc Tiệm cười, lập tức cũng nhảy vào qua cửa sổ.
Tiết này Lưu Dục Tú không có lớp, bà ta cầm cốc giữ nhiệt, đi giày cao gót lộc cộc mở cửa phòng làm việc, định vào nhà vệ sinh đổ lá trà cũ…
Nhưng bà ta vừa mở cửa thì đuôi mắt thoáng liếc thấy ở chỗ ngoặt của hành lang dường như có bóng học sinh chạy qua, còn mặc đồng phục của trường số 2. Chưa đầy nửa phút sau, cửa sổ chỗ ngoặt lại có một học sinh khác nhảy vào.
Lưu Dục Tú nghi ngờ không dám chắc, lập tức quay đầu.
Cửa sổ mở rộng, em học sinh đó chuyển hướng, cũng rẽ vào chỗ ngoặt.
Bà ta lộc cộc đi giày cao gót lại đằng đó: “Ai đấy?”
Nhưng đến khi bà ta đi tới chỗ rẽ thì từ ngã rẽ tới cuối hàng lang đã trống không, không nhìn thấy bóng người.
Lưu Dục Tú lùi lại vài bước, đằng sau không có ai, nhìn lại đằng trước, đằng trước cũng không có ai.1
Cửa nhà vệ sinh nam đóng sập lại.
Nhưng tiếng lộc cộc của giày cao gót nện xuống sàn nhà thì càng ngày càng gần.
Gần như dừng lại ngay chỗ cửa ra vào của nhà vệ sinh nam.
Bạc Tiệm cúi xuống thấy Giang Hoài cầm chặt tay mình, Bạc Tiệm nói: “Thực ra không có…”
Giang Hoài giơ bàn tay lên bịt chặt miệng Bạc Tiệm, nói bằng giọng hơi: “Ngậm miệng.”
Đây là lần thứ hai Giang Hoài bịt miệng Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm gần như bị Giang Hoài ghì lên tường. Một tay Giang Hoài cầm tay Bạc Tiệm để trước bụng, một tay che môi Bạc Tiệm.
Hình như Lưu Dục Tú không gọi người tới, bà ta đứng bên ngoài, sau đó có tiếng nước rót vào cốc.
Giang Hoài từ từ lỏng tay ra.
Bạc Tiệm nhẹ đưa lưỡi chạm lòng bàn tay của Giang Hoài một cái. Ướt át, mềm mềm. Giang Hoài bỗng cuộn chặt tay lại, quay lại nhìn Bạc Tiệm chằm chằm.
Bạc Tiệm cụp mắt như không hề làm gì cả, chỉ là một học sinh ngoan ngoãn vô tội không hiểu tại sao tự dưng bị kéo vào nhà vệ sinh.1
“Cậu...” Giang Hoài ghìm lòng chỉ nói một chữ.
Tiếng nước chảy ngừng lại, giày cao gót kêu lộc cộc, hình như Lưu Dục Tú đã bỏ đi.
Gặp phải Lưu Dục Tú, Giang Hoài thực sự đau đầu. Giang Hoài thở hắt ra một hơi thật dài: “Chủ tịch, tôi chưa rửa tay.”
Bạc Tiệm hỏi khẽ: “Bẩn lắm à?”
“Hỏi thừa.”
Bạc Tiệm: “Vậy cậu qua cửa hàng tiện lợi của trường mua cho tôi chai nước súc miệng được không? Tôi…”
Giang Hoài vứt một viên kẹo cao su qua.
Bạc Tiệm bắt lấy... Vị ngọt sữa bò.
Bạc Tiệm mở cửa nhà vệ sinh nam ra trước, rửa tay, rút khăn giấy lau sạch sẽ, gấp khăn giấy lại vứt vào thùng rác rồi mới bóc viên kẹo cao su: “Giang Hoài, sao cậu hay ăn kẹo trong nhà vệ sinh vậy?”
Giang Hoài: “...”
“Cút.” Giang Hoài không tỏ vẻ gì, cũng bóc cho mình một cái: “Không phải tôi ăn kẹo ở nhà vệ sinh mà là tôi hút thuốc ở nhà vệ sinh.” Giang Hoài vo viên vỏ kẹo lại: “Hút xong ăn kẹo cho át mùi.”
Hai người đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Chỗ rẽ của hành lang có hai người đang đứng, một người là Lưu Dục Tú, một người là chủ nhiệm kỷ luật.
Giọng Lưu Dục Tú sắc như tiếng lưỡi dao rạch lên mặt kính thủy tinh: “Chủ nhiệm, vừa rồi chắc chắn tôi đã nhìn thấy hai học sinh bật cửa sổ nhảy vào đây! Giờ chúng đang trốn trong nhà vệ sinh nam... Làm thế là thế nào? Ngay cả văn phòng của giáo viên cũng dám làm bậy à? Trong mắt bọn chúng có còn coi giáo viên ra gì nữa không?”
Chủ nhiệm: “... Chờ chút đã, chúng ta đang ở tầng ba…”
“Không phải bên ngoài của tầng ba có một cái bục lớn sao? Giờ học sinh coi trường học là gì không biết? Công viên ư?? Thật là...”
Lưu Dục Tú bỗng im bặt, quay đầu lại.
Phản ứng của tay Giang Hoài nhanh nhẹn hơn đầu óc, cậu lập tức kéo mũ áo gió đội lên đầu Bạc Tiệm, kéo Bạc Tiệm đi: “Chạy!”
Chủ nhiệm kỷ luật kịp thời phản ứng: “Hai người các em đứng lại!”
Giang Hoài chạy vắt chân lên cổ, không ngoái đầu lại.
Năm nay chủ nhiệm kỷ luật đã 40 tuổi, vóc dáng được giữ gìn khá tốt, thầy nhìn thấy hai cậu học trò bỏ chạy bèn co cẳng đuổi theo: “Hai người các em! Chạy cái gì mà chạy!”
Thầy không cần phải bắt được người, nhìn bím tóc đấy là thầy đã biết một trong hai người là Giang Hoài rồi.
Người còn lại gian xảo hơn, trùm mũ đồng phục lên đầu, chỉ nhìn bóng lưng thôi thì hơi khó nhận ra… Nhưng trông cũng quen mắt, có lẽ cũng là hạng không chịu học hành giống Giang Hoài.
“Dừng lại! Chạy thì được cái gì!”
Chủ nhiệm kỷ luật nói rất thật lòng. Đừng nói là thầy đã nhận ra được một trong hai người này là ai, cho dù không nhận ra ai thì thầy cũng thông thạo tòa nhà này hơn hai cậu học sinh này, chỗ ngoặt của hành lang trước mặt là lối cụt.
Chủ nhiệm kỷ luật nghĩ vậy nên không buồn chạy nữa. Dù sao cũng không chạy đi đâu được.
Thầy đã trung niên, không bì được với bọn trẻ con nhảy nhót như khỉ này. Hơn nữa, chạy đuổi theo đít mấy đứa học sinh cũng làm mất cả phong độ của người giáo viên.
Thế nhưng, chủ nhiệm kỷ luật không sao ngờ được khi thầy đi tới chỗ lối rẽ cụt mà thầy đã tính sẵn từ trước thì ở góc chết của hành lang không hề có bất kỳ một ai.
Chỉ có một cánh cửa sổ mở rộng hút gió vào trong hành lang.
Lúc chạy nhảy bình thường, Giang Hoài hiếm khi bị đau sốc hông. Nhưng có người đuổi theo làm phiền thì hễ mất tập trung là cậu rất dễ bị đau sốc hông.
Giang Hoài thô bạo đá văng cửa sân thượng, gió lạnh thổi ùa từ trên sân thượng vào, mồ hôi vừa chảy ra gần như bị gió ướp lạnh ngay lập tức khiến cánh tay nổi da gà.
Giang Hoài thở hổn hển đi ra sân thượng, giật cổ áo sơ mi cởi khuy áo.
Giang Hoài khom người, chống tay lên đùi, ngoái đầu nhìn ra sau.
Học sinh ngoan cùng trèo lên sân thượng với Giang Hoài. Chiếc áo gió ngay ngắn bị Giang Hoài kéo xộc xệch, ống tay áo nhàu nhĩ, mũ cũng xiêu vẹo ụp lên tóc Bạc Tiệm.
Giang Hoài bỗng bật cười thành tiếng: “Sướng không?”
Chủ tịch không hề buồn bực. Cậu khép cửa sân thượng lại, bỏ mũ xuống: “Thực ra có camera giám sát, chạy cũng vô ích.”
“Thế thì cậu có thể đứng đực ra đó không nhúc nhích.” Giang Hoài cười: “Chạy theo tôi làm cái gì?”
Bạc Tiệm cười, xem như trả lời: “Rất sướng.”
Giang Hoài chưa lên sân thượng bao giờ. Hôm nay là lần đầu tiên.
Cứ cách một thời gian, trên sân thượng sẽ có người tới quét dọn định kỳ, điều kiện vệ sinh trên này cũng chấp nhận được, không ngổn ngang rác bẩn, trái lại, có một chồng bài thi bỏ đi bị gió thổi tán loạn ra sân thượng.
Giang Hoài rút hai tờ lót xuống nền sân rồi đặt mông ngồi lên, ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn trời.
Sắc trời rất đẹp.
Bạc Tiệm cởi áo khoác, cẩn thận vuốt phẳng lại ống tay áo, vạt áo từng chút một. Cậu đưa chiếc áo khoác đã gấp gọn gàng cho Giang Hoài: “Cần không?”
Giang Hoài quay đầu qua nhìn. Bạc Tiệm cũng chỉ mặc một chiếc sơ mi cộc tay bên trong.
“Không cần.” Giang Hoài không lấy.
“Có pheromone của cậu, tôi không muốn ngửi thấy mùi đó.”
Bạc Tiệm không nói gì thêm, vắt áo khoác đồng phục lên khuỷu tay, cũng rút hai tờ… hai xấp bài thi trải cẩn thận, ngồi xuống cạnh Giang Hoài: “Tống Tuấn hẹn Viên Bội Ái 2 giờ chiều chủ nhật gặp mặt.”
“Tôi biết.”
Bạc Tiệm không nói dài dòng văn tự, chỉ nói: “Đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Giang Hoài quay đầu: “Cám ơn.”
“Không cần...”
Giang Hoài: “Cảm ơn thay các cô ấy.”
“À.”
Giang Hoài lại rút thêm vài tờ bài thi bỏ đi, trải thành một khoảng rộng, từ từ nằm xuống. Cậu ngửa mặt, nheo mắt nhìn ánh nắng. Ánh nắng chói không thể nhìn thẳng nổi, cậu không thể không nhìn chếch đi chỗ khác.
Có vài lời cậu không muốn nói với Bạc Tiệm, cũng không cần phải nói với Bạc Tiệm.
Thực ra cậu không mạnh một chút nào. Cậu vẫn còn rất yếu.
Một chuyện rất khó giải quyết đối với cậu, đối với người khác, đối với Bạc Tiệm, có lẽ lại là chuyện có thể giải quyết dễ dàng, không ai có thể làm tổn thương được họ. Chuyện Bạc Tiệm làm được, cậu không làm được.
Như cậu ta thì chẳng thể coi như là bảo vệ được ai.
Ở trong mắt người khác, đó chỉ là sự hi sinh bản thân một cách cực kỳ ngu xuẩn để làm một “anh hùng”.
Đối với chính bản thân mình, cậu chẳng qua chỉ đang làm chuyện mình muốn, không hề nghĩ đến ngày mai.
Giang Hoài khép hờ mắt, hỏi: “Bạc Tiệm, nếu như cậu là người nghe được chuyện của Nghê Lê và Tống Tuấn ở phòng chức năng thì cậu sẽ làm thế nào?”
Bạc Tiệm cúi đầu nhìn Giang Hoài.
Bạc Tiệm không đưa ra câu trả lời mà lại nói rằng: “Giang Hoài, cậu không cần phải tự trách cứ mình.”
“Tôi không tự trách mình.” Giang Hoài nói.
“Vậy cậu có hối hận vì đã làm việc nghĩa không?”
“Cũng không hối hận.” Giang Hoài bật cười, mở mắt ngồi dậy: “Cậu dùng từ khác được không? Làm việc nghĩa cái gì chứ, cậu nói vậy khiến tôi có cảm giác mình là thanh niên nhiệt huyết đầy thuần phong mỹ tục, cái gì cũng tốt đấy.”
Bạc Tiệm cười khẽ: “Cậu không phải vậy à?”
“Thanh niên nhiệt huyết vừa mới dẫn cậu đi cùng bị chủ nhiệm bắt được đó chủ tịch.”
Bạc Tiệm chỉ tập trung nhìn Giang Hoài: “Nếu như cậu không tự trách bản thân, cũng không hối hận... Tại sao phải tưởng tượng nếu là tôi thì tôi sẽ làm thế nào?”
Giang Hoài thoáng sững ra, từ từ nhíu mày.
Giang Hoài quay đầu lại, “chẹp” một tiếng, không giấu giếm vòng vo: “Tôi nghĩ là cậu sẽ làm tốt hơn tôi.”
“Nghĩa là cậu cho rằng cậu làm chưa đủ tốt phải không?”
Giang Hoài hơi bực mình, cậu không muốn thẳng thắn chia sẻ nỗi bất an băn khoăn này với Bạc Tiệm. Quan hệ giữa cậu và Bạc Tiệm chưa tốt tới mức ấy. Bạc Tiệm cũng không cần phải nghe xem cậu đang nghĩ gì.
Nhưng có lẽ là do hôm nay đẹp trời, cũng có lẽ là vì cậu và chủ tịch Bạc mới bị bắt quả tang, sắp sửa phải viết bản kiểm điểm 3000 chữ… Giang Hoài nói: “Không phải... Chẳng qua là cảm thấy mình kém quá.”
Cặp đồng tử màu nhạt của Bạc Tiệm nhìn thẳng vào Giang Hoài. Giang Hoài có phần bối rối, quay mặt đi, giả vờ như không hề có chuyện gì.
“Cậu cảm thấy mình không đủ mạnh à?” Bạc Tiệm hỏi.
“Đại loại vậy.”
“Ngay cả con nít học cấp 1 cũng biết mạnh yếu chỉ có tính tương đối thôi Giang Hoài ạ.” Bạc Tiệm nói: “Một người mạnh hơn người khác kiểu gì cũng có người khác mạnh hơn người này.”
Giang Hoài quay đầu lại, không mấy thoải mái: “Tôi hiểu.”
“Người mạnh hơn người khác cũng có thời điểm yếu thế, cũng có lúc cần sự bảo vệ của người khác chứ không phải luôn tự trách bản thân vẫn chưa đủ mạnh… Giang Hoài, cậu chắc là cậu hiểu chứ?” Bạc Tiệm hỏi.
Giang Hoài không nói gì.
Bạc Tiệm: “Đây là thường thức đến con nít cấp 1 cũng biết.”
Giang Hoài nhìn chằm chằm Bạc Tiệm không mấy thân thiện.
Bạc Tiệm chẳng nể mặt chút nào: “Giang Hoài, cậu thua cả con nít cấp một luôn đó.”
“...” Biểu cảm của Giang Hoài càng thiếu thân thiện hơn.
Bạc Tiệm cúi đầu, chìa một tay ra trước mặt Giang Hoài, cuối cùng nói nhẹ nhàng đến độ gần như còn nhẹ hơn cả tiếng gió thổi trên sân thượng: “Nếu cậu cảm thấy tôi làm tốt hơn cậu… Vậy cậu cứ coi như lần này là tôi bảo vệ cậu đi.”
Giang Hoài chuyển mắt nhìn tay Bạc Tiệm.
Cậu không biết phải đáp lại thế nào… nhưng Bạc Tiệm đã chìa tay ra rồi, cậu nhíu một bên lông mày, đưa tay chạm vào tay Bạc Tiệm.
Bạc Tiệm khép tay lại, cầm tay Giang Hoài một cách đầy tự nhiên.
Cho dù Giang Hoài không muốn thừa nhận cho lắm nhưng Giang Hoài thực sự luôn rất thích tay của chủ tịch Bạc. Cậu tạm thời không rút tay về, vụng trộm bóp bóp ngón tay của chủ tịch Bạc.
Tay Bạc Tiệm trông có vẻ lạnh nhưng thực ra nó nóng, ngón tay thon dài, lực tay rất khỏe.
Chủ tịch Bạc hơi trầm ngâm, nói: “Chủ nhật phải đi ra ngoài… Hay là tuần này cậu đừng tiêm thuốc ức chế nữa.”
Giang Hoài vẫn đang bóp tay Bạc Tiệm, ngẩng đầu lên: “Ồ?”
Chủ tịch Bạc thận trọng mà thân thiện nói: “Tôi có thể cho cậu mượn một lần đánh dấu tạm thời.”1