Chương 9: Vào núi săn bắn
“Thật ra vì ta có sức lực lớn, nên được đặc cách lên làm Vạn hộ, triều đình cũng cấp cho một căn nhà, nhưng vì ta không có vợ con, phụ mẫu lại không nỡ rời bỏ bộ tộc nên vẫn đang sống trong núi sâu này. Hàng năm khi có thời gian rảnh, ta sẽ quay về thăm họ”.
Lãnh Thiên Minh gật gù.
“Lão Trình, mọi người ở đây sống vất vả như vậy, còn bị triều đình ép bức, không lẽ chưa từng nghĩ tới việc bỏ đi ư?”
Lão Trình tức thì căng thẳng, đứng dậy đáp.
“Thất hoàng tử, chuyện này không thể nói bừa được, tự ý bỏ chạy sẽ bị tịch thu tài sản và chém đầu cả nhà, hơn nữa…hơn nữa chạy đi đâu giữa rừng núi hoang vu này? Nơi đây tuy đói rét, nhưng có thể khai thác đổi lấy lương thực với triều đình, tuy không nhiều lắm, nhưng ít nhất cũng nuôi được miệng ăn trong nhà, một khi rời khỏi, nói không chừng còn không bằng ở lại”.
“Vậy sao huynh lên chức Vạn hộ?”
“Hê hê, bởi vì sức lực lớn đi, mỗi lần chiến tranh kéo đến, triều đình đều tới chỗ chúng ta chiêu binh, bộ tộc Hắc Thạch trời sinh cường tráng, đều là lựa chọn tốt, hiện giờ trong tứ đại quân đoàn, có không ít người là tộc nhân của Hắc Thạch”.
Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng, đây chính là triều đại phong kiến, bách tính hoàn toàn không có cái gì gọi là lý tưởng, những gì họ mong cầu, chỉ là được ăn no, được sống tiếp mà thôi…
Trải qua nhiều ngày tiếp xúc như vậy, Lãnh Thiên Minh biết Trịnh Khai Sơn là một người đôn hậu lương thiện, thật ra hắn muốn chiêu mộ những người như vậy, nhưng hiện tại thân phận của hắn là gì cơ chứ?
Nói dễ nghe thì là thất hoàng tử Bắc Lương, nói khó nghe thì là một tên vô dụng, đừng nói mong chờ một ngày làm hoàng đế, đến việc sống sót rời khỏi vương thành, xem chừng cũng là cả một vấn đề.
Lãnh Thiên Minh suy nghĩ hồi lâu, sau đó trịnh trọng nói với Trình Khai Sơn.
“Lão Trình, ta không nói huynh cũng biết, tình hình hiện tại của thất hoàng tử ta, nhưng ta vẫn muốn hỏi huynh một câu, nếu một ngày nào đó, có người có thể giúp tộc Hắc Thạch của huynh rời núi và thoát khỏi số phận nô bộc, huynh có sẵn sàng trung thành với người như vậy không?”
Trình Khai Sơn kinh ngạc nhìn Lãnh Thiên Minh, ánh mắt tràn đầy phức tạp, suy nghĩ hồi lâu mới đáp.
“Nếu thật sự có người có thể giúp bộ tộc ta thoát khỏi số mệnh nô bộc, vậy Trình Khai Sơn ta nguyện ý dốc cả tính mạng vì người đó…”
Vài ngày sau, đại quân cuối cùng cũng đếm núi Tuyết Long, Lãnh Thiên Minh lần đầu cảm nhận được sự hùng vĩ của đất trời, dãy núi Tuyết Long kéo dài vô tận không thấy điểm dừng, khiến cho một người kiếp trước sinh ra ở Sơn Đông như hắn cũng phải sửng sốt…
Trước khi xuyên không tới nơi này, một năm bốn mùa, chỉ có mùa đông là khá lạnh lẽo, mà cũng không như ở đây, khiến cho người ta lạnh thấu xương tủy, có điều nhìn một vùng tràn ngập tuyết trắng, cũng cho người ta một cảm giác thiêng liêng, giống như linh hồn được gột rửa và thanh lọc.
Cả núi Tuyết Sơn đã bị Tuyết Lang Quân và Kim Tự Doanh bao vây, đến lối vào cũng được canh gác nghiêm ngặt. Lều trại dựng dày đặc dưới chân núi, tất cả đều đã sẵn sàng, chỉ chờ mệnh lệnh tới là có thể vào núi săn bắn.
Sáng hôm sau, Lãnh Thiên Minh bị tiếng hô hào đánh thức, mọi người bên ngoài đang kêu gọi tập trung, vậy là hắn cũng đứng dậy mặc y phục, vào lúc này, Trình Khai Sơn tiến vào, trên tay cầm một bộ giáp màu trắng.
“Thất hoàng tử, hôm nay phải vào núi, ta thấy các hoàng tử khác đều có giáp của mình, nhưng ngài chưa chuẩn bị, vậy nên đã mượn một bộ giáp của Bách hộ cho ngài, không biết ngài có để ý?”
Lãnh Thiên Minh có chút bất ngờ, cảm động nhìn Trình Khai Sơn, sau đó mỉm cười đón lấy bộ giáp mặc lên.
“Ừm, không tệ, khá vừa người, chỉ là hơi nặng một chút, Trình tướng quân, đây là lần đầu ta mặc chiến giáp, huynh thấy ngầu không?”
Trình Khai Sơn không đáp, cười chỉ ha ha ngốc nghếch gật đầu, cũng chẳng biết là vui vẻ hay cười khổ nữa.
Là một người Bắc Lương, làm sao có thể không biết được số phận của vị thất hoàng tử này, người bị coi thường bậc nhất trong triều đại Bắc Lương, thậm chí còn không có nổi một mảnh áo giáp thuộc về mình, sau này xuất cung, có được phong tước vị hay không cũng là một vấn đề, nhưng qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Trình Khai Sơn cảm thấy vị thất hoàng tử này khá tốt, huống hồ người ta không khinh thường mình, mình nên thấy biết ơn.
Tiếp theo, Lãnh Thiên Minh theo Trình Khai Sơn tới đại doanh ở trung tâm của Lãnh Liệt Vương, lúc này rất nhiều người đã tập trung trong đại doanh, đủ các loại giáp khác nhau, khiến người ta nhìn hoa cả mắt, Lãnh Thiên Minh đi vào trong, nhìn thấy nhị hoàng tử đứng ở phía trước thì liền tiến tới.