Áo Nhĩ Lương sắc mặt vui mừng nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần quý quốc chắc chắn bán ra những vũ khí này thì tốn bao nhiêu tiền chúng ta cũng đồng ý”.
Cổ Bách Vạn cười nói: “Ha ha... vậy cứ quyết định thế đi, ta ở đây chờ tin tốt của ngài...”
“Cổ đại nhân yên tâm, giờ ta sẽ lập tức trở về Pháp Lan Tây, bàn bạc thông báo với quốc vương, nhanh chóng sắp xếp việc mua bán vũ khí, tiêu diệt đế quốc Đức Ý chí đáng chết đó...”
“Rất tốt... có điều việc này bắt buộc phải được bảo mật, một khi tiết lộ thông tin thì đối với hai nước chúng ta đều rất bất lợi”.
“Cổ đại nhân yên tâm, chuyện này trời biết đất biết, ngài biết ta biết...”
“Ha ha...”
Đợi đến lúc công tước Áo Nhĩ Lương rời đi, Cổ Bách Vạn mới thoải mái uống vài ngụm nước.
“Đặng Ni Từ của Đức Ý Chí đó tới chưa?”
“Bẩm đại nhân, sớm đã đợi từ lâu rồi...”
“Tốt... vậy tiếp tục màn biểu diễn khác đi...”
Lúc này, Đặng Ni Từ đang sốt ruột chờ đợi trong phòng, bởi vì người của hắn vừa phát hiện ra Áo Nhĩ Lương đến trước bọn họ một bước, việc này khiến hắn vô cùng lo lắng, không bao lâu sau thì Cổ Bách Vạn đi vào.
“A... ngài chính là tướng quân Đặng Ni Từ của Đức Ý Chí sao... ngưỡng mộ đã lâu, vốn nghe nói rằng tướng quân phong độ khí thế, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền...”
“Ngài chính là Cổ đại nhân... hân hạnh, hân hạnh được gặp mặt...”
Cổ Bách Vạn tiếp tục nói: “Không biết quý quốc có bằng lòng kết minh với nước Hoa Hạ ta không?”
“Đương nhiên rồi, Đức Ý Chí ta rất muốn trở thành đồng minh của quý quốc, chúng ta cũng tuyệt đối sẽ không khiến quý quốc thất vọng”.
Cổ Bách Vạn cười nói: “Ha ha... nhưng hiện tại đang có một vấn đề hết sức nan giải”.
“Cổ đại nhân... là vấn đề gì thế?”
“Mấy ngày trước, hoàng đế Hoa Hạ ta gặp phải thích khách, ngài biết không?”
“Biết...”
“Vậy ngài có biết... có người bí mật báo cho chúng tôi những thích khách này là do người Đức Ý Chí các ngài phái đến không?”
“Mẹ kiếp... việc này sao có thể? Ta vẫn luôn ở trong hội quán, chưa từng rời khỏi nửa bước, huống hồ chúng ta căn bản không hề hay biết về hành tung của hoàng đế quý quốc, nói gì đến ám sát?”
Cổ Bách Vạn khó xử nói: “Kỳ thực ta cũng nghĩ như vậy, nghe nói đế quốc Đức Ý Chí hành sự quang minh lỗi lạc, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy, nhưng chuyện này khiến hoàng thượng cực kỳ tức giận, thề rằng sẽ tận diệt nước ám sát ngài ấy, lần này ta tới còn có một mục đích khác, chính là để điều tra rõ chuyện này”.
“Cổ đại nhân, ngài phải tin tưởng Đức Ý Chí ta, chúng ta tuyệt đối không thể làm ra chuyện này, nhất định là có người vu khống, có phải là đám Pháp Lan Tây đáng chết đó không?”