“Lập tức phái người qua đó điều tra…”
Hơn mười tên vệ binh từ xa chạy về phía có ánh lửa, còn chưa kịp đến, thì một tên đại hán nửa thân trần đã xách theo một cây gậy gỗ vọt ra.
“Đứng lại… các ngươi là ai?”
Các binh sĩ hoảng sợ, vô thức rút đao ra.
“Ngươi là ai?”
“Ta là thống lĩnh cấm quân hoàng thành Thiên Khải, Lý Tứ”.
Nghe xong, các binh sĩ lập tức thu đao lại.
“Thật tốt quá… là Lý tướng quân, chúng tiểu nhân nhận lệnh tìm kiếm tung tích của hoàng thượng, không phải ngài đã rơi xuống vách núi cùng hoàng thượng đấy sao? Ngài có tin tức gì của người không?”
Lý Tứ ra hiệu cho cả đám nhỏ giọng lại, rồi chỉ về phía đống lửa ở đằng xa.
Các binh sĩ tỏ vẻ khó hiểu: “Lý đại nhân, ngài có ý gì?”
“Ta đang điểm ngươi…”
“Ôi chao!!! Lý đại nhân, rốt cuộc ngài có tin tức của hoàng thượng hay không? Hiện giờ toàn bộ thành Thiên Khải đã náo loạn cả lên, cho đến bây giờ, hơn mười vạn người không dám nghỉ ngơi đấy”.
Lý Tứ thoáng giật mình, hoàng thượng mất tích cũng không phải chuyện đùa, chắc chắn đám đại thần và các vị nương nương trong cung sắp phát điên lên rồi. Nhưng hoàng thượng vừa “điểm” hắn ta, nếu hắn ta cứ tiếp tục làm xấu chuyện tốt của ngài ấy, có khi nào bị đuổi thiệt không…?
“Các ngươi lập tức quay về bẩm báo với các vị đại nhân và nương nương, cứ nói đã tìm được hoàng thượng rồi, ngài ấy bình an vô sự. Nhưng do hoàng thượng có hơi mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi nên sẽ trở về sau”.
Nghe vậy, các binh sĩ lập tức reo hò: “Thật ư… hoàng thượng không sao… thật tốt quá…”
“Vậy chúng ta sẽ về bẩm báo cho các vị đại nhân…”
Bọn họ đang định quay về báo tin thì chợt nghe Lý Tứ hô to.
“Đợi một chút…”
“Lý đại nhân, sao vậy?”
“Để quần áo của các ngươi lại cho ta…”
“Hả…”
Khi ánh mặt trời chiếu rọi, Y Lệ Sa Bạch từ từ mở mắt thì… nàng ta nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.
Mười mấy gã đàn ông đứng cách đó không xa, bọn họ không nói chuyện mà chỉ nhìn chằm chằm vào nàng ta. Mà lúc này, tay của nàng ta đang ôm chặt tên tiểu hoàng đế bên cạnh, muốn rút ra cũng không rút được. Mặt Y Lệ Sa Bạch lập tức đỏ bừng, cố hết sức nghiêng đầu đi, nhưng vừa quay qua thì đã áp mặt vào mặt Lãnh Thiên Minh, khiến đám người vây xem kia ngượng ngừng quay đi chỗ khác.
Lúc này, Y Lệ Sa Bạch chỉ có một suy nghĩ: Thượng đế, ngài mau mang ta đi đi…
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!