Thổ Chân Danh Phá gật đầu: “Tiến công…cho pháo binh chiếm cứ những chỗ cao để yểm trợ”.
“Vâng”.
“Tu…tu…tuuuu…”
Khi tiếng tù và hú lên, vô số binh sĩ Khổng Tước bắt đầu cuộc tấn công của mình, hai hàng khiên khổng lồ đi phía trước, theo sau là các trường thương thủ và cung thủ.
“Tiến lên…duy thì trận hình…”
“Cẩn thận hỏa khí của Phù Tang, đi phía sau khiên chắn…”
Khi hai cánh quân tiến vào phạm vi bắn cũng là lúc tiếng khai nòng hỏa pháo Phù Tang vang lên.
“Đùng…đoàng…đoàng…”
Vụ nổ cực lớn nổ tung trong đám người, vô số binh lính của vương triều Khổng Tước bị nổ chết và bị thương, tốc độ tấn công bị chậm lại trông thấy.
“Tiếp tục tiến lên, khiên thủ lập tức bổ sung chỗ trống…”
“Máy bắn đá…chuẩn bị…tiến công…”
“Viu…viu…viu…”
Điều mà người Phù Tang không ngờ xảy ra, vô số quả cầu lửa cực lớn bay tới, quả cầu lửa này tuy không phát nổ nhưng có thể bắn ra vô số tia lửa, ngay khi tiếp đất, nó khiến mọi thứ xung quanh bốc cháy, ngọn lửa lan rộng, nuốt chửng vô số binh lính Phù Tang không kịp phản ứng, bọn chúng bắt đầu gào khóc.
“Cứu ta với…đau quá…”
“Áaa…mau dập lửa giúp ta…”
Sắc mặt Thổ Chân Danh Phá đen lại.
“Cho đại quân lùi về sau hai trăm bước khỏi tầm bắn của cầu lửa”.
Thấy Phù Tang vừa đánh đã lùi, quân đội A Dục Vương hưng phấn xông lên.
“Lênnnn…giết…”
“Giết chết đám giặc Oa…để phật tổ cứu rỗi linh hồn bọn chúng…”
“Đám lùn tịt hôi hám, chết đi…”
Quân đội Phù Tang vừa lui về, nhanh chóng lập thành một hàng, giương hỏa tiễn lên…
“Khai hỏa…”
“Pằng pằng pằng…”
“Thêm đạn…tiếp tục bắn…nhanh…”