Phải biết Cổ Bách Vạn là quan tài chính theo chiếu lệnh của Hoàng thượng, nhưng ông ta làm gì cho triều đình, không ai biết, hơn nữa một năm cũng chẳng gặp ông ta được mấy lần. Nghe nói còn đi khắp nơi moi tiền, buôn bán người, bán vũ khí, mở kỹ viện, theo lý thì đây là tội phạm có tội ác tày trời, nhưng Hoàng thượng lại chưa từng hỏi đến, những người này cũng chỉ có thể hóng hớt một chút…
Còn Quản Cùng này lại lần nữa nổi tiếng khắp thành Thiên Khải, ông ta từng gặp người lợi hại, ngông cuồng, nhưng người vừa lợi hại vừa ngông cuồng như Quản Cùng cũng chỉ có một mình hắn ta, thế mà lại trực tiếp dùng danh nghĩa của Hoàng thượng để đến kỹ viện, đúng là khiến người ta sốc thật sự.
Không lâu sau, Lãnh Thiên Minh đến đại điện, sau khi mọi người quỳ xuống hành lễ, Lãnh Thiên Minh nhìn Cổ Bách Vạn và Quản Cùng, không phải vì cố ý nhìn mà là hai tên này rất là bắt mắt…
Cổ Bách Vạn đó béo đến nỗi không mặc vừa cả quan phục, ễnh cái bụng to tướng ngẩng đầu ưỡn ngực cứ như đang nói: Các vị, các vị nhìn ta này… ta không phải đang nhắm vào ai cả mà là đang nói với tất cả mọi người, người có mặt ở đây đều là rác rưởi…
Còn Quản Cùng đó thì không cần nói nhiều, hắn ta bày ra bộ dạng trông như mộ tổ tiên vừa bị ai đó đào lên…
Lãnh Thiên Minh lên tiếng.
“Đây chẳng phải là đại thần tài chính của chúng ta – Cổ Bách Vạn đây sao? Sao ông lại rảnh rỗi về đây thế? Xem ra người đẹp Ba Nhĩ Đồ này cũng không ổn lắm…”
“Ôi... Hoàng thượng, người đừng cười nhạo ta, Cổ Bách Vạn ta sinh ra là người của Hoàng thượng, chết cũng là ma của Hoàng thượng, mọi việc ta làm đều là vì Hoa Hạ, lần này về là muốn báo cáo chuyện di cư của Cao Ly với người”.
“Ồ… Đã giải quyết chuyện của Cao Ly thế nào rồi?”
“Bẩm báo Hoàng thượng, hiện giờ người dân sinh sống trước đây của Cao Ly đã được di cư ra ngoài, thay vào đó là người dân khu vực cực lạnh ở biên giới phía Bắc của ta, mọi người đều rất vui mừng, đều cảm ơn ơn tình của Hoàng thượng”.
“Ừ… tốt lắm, ông và Tân Cửu đều lập công lớn trong việc di tản của Cao Ly, trẫm sẽ trọng thưởng cho các ngươi. Nói đi, ngươi muốn gì?”
Cổ Bách Vạn cười nói: “Không dám, không dám…”
Tân Cửu ở một bên cũng đáp: “Tận trung vì Hoàng thượng là bổn phận của thần tử chúng thần, nào dám nhận công”.
Lãnh Thiên Minh nói: “Cơ hội chỉ có một lần… không nói thì không còn nữa”.
Cổ Bách Vạn suy đi nghĩ lại, mình chẳng thiếu thứ gì, chỉ có sợ chết thôi.
“Hoàng thượng, có thể cho ta một tấm… Kim bài miễn tử không?”
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn sang, Cổ Bách Vạn này lại muốn làm gì?
Lãnh Thiên Minh lại biết rõ ý đồ của tên mập này, cười nói: “Có thể”.
Sau đó Lãnh Thiên Minh lấy bút giấy ra rồi viết mấy chữ cực lớn: Kim bài miễn tử, sau đó đưa cho Cổ Bách Vạn.