Nghe thấy mấy lời này, Nữu Khắc Man lập tức nóng đầu.
“Các ngươi không sợ thì ta sợ gì, lên…”
Chẳng mấy chốc, bếp lò đặc chế bên trong khinh khí cầu đã được nhóm lửa, dần dần, khinh khí cầu được thổi phồng lên.
Quảng trường trống trải bỗng xuất hiện một cái khí cầu cực lớn, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.
Cái khí cầu kia càng lúc càng lớn, mãi cho đến khi căng phồng, sau đó, ngay trước mắt mọi người, thứ có hình dạng giống với lẵng hoa kia bắt đầu loạng choạng bay lên.
“Ôi chao! Ôi chúa ơi! Thật sự… thật sự di chuyển…”
“Chẳng lẽ thứ này… có thể bay lên thật…”
“Thượng Đế ơi… Mau nhìn… mau nhìn kia, thật sự bay lên rồi, hơn nữa bên trong còn có năm người”.
Khi thấy khinh khí cầu bay lên, bầu không khí xung quanh sôi trào.
Y Lệ Sa Bạch sững sờ nhìn những gì đang diễn ra trước mắt, trong đầu nàng ta lóe lên vô số ý tưởng. Nàng ta siết chặt nắm tay nhỏ bé của mình, thật sự có thể… thật sự có thể, nếu như có được thứ đồ biết bay này, chẳng phải…
Y Lệ Sa Bạch nở nụ cười.
Trên khinh khí cầu, Lãnh Hàn hỏi: “Sao rồi? Có vấn đề gì không?”
“Lãnh đại nhân, không có vấn đề, bất cứ lúc nào cũng có thể phi hành”.
“Hề hề…”
Lãnh Hàn nhếch mép cười vô sỉ, hướng xuống dưới quát to: “Nữ vương bệ hạ… ngài cảm thấy khinh khí cầu này như thế nào?”
Lãnh Hàn lại bắt đầu yêu cầu Mã Họa Đằng phiên dịch.
Y Lệ Sa Bạch phấn khích hô to: “Tốt lắm, ta nhất định sẽ khen thưởng hậu hĩnh cho các ngươi!”
“Ồ, vậy có phải chúng ta muốn gì đều được đúng không?”
“Đương nhiên, trên thế giới này, không có thứ gì mà đế quốc mặt trời không lặn của chúng ta không chiếm được”.
“Ta muốn ngủ với ngài một đêm, được chứ?”
Mã Họa Đằng giật mình, quay đầu nhìn Lãnh Hàn.
Lãnh Hàn nói: “Phiên dịch đi!”
“Ta phiên dịch cho ngài hay cho ta?”
“Mẹ kiếp, ta nói thế nào thì ngươi phiên dịch thế đó!”
Mã Họa Đằng bất đắc dĩ hô to: “Ta muốn nữ vương ngủ cùng ta một đêm”.