Diệp Luật Khâm đá binh sĩ báo tin ngã lăn ra đất.
“Ăn nói linh tinh, ta thấy các ngươi bị Hắc Kỳ quân doạ cho khiếp vía rồi, sao trên trời lại có thuốc nổ được chứ…”
Sĩ binh bị đá ngã dưới đất ấm ức bò dậy.
“Thân vương… thân vương các hạ, ngài có thể ra ngoài nhìn. Không rõ trên trời xuất hiện thứ gì đó thả những thùng thuốc nổ rất lớn xuống, đội pháo của chúng ta gần như bị tiêu diệt sạch rồi…”
Mặt Diệp Luật Khâm đanh lại, hình như đã ý thức được sự không hay của mọi chuyện, nhanh chóng đi ra ngoài lều, nhìn về phía bên trên của trận địa pháo.
Trông thấy những quả khinh khí cầu chưa bao giờ nhìn thấy đang lơ lửng trên không, rất nhiều thùng thuốc nổ lớn được thả xuống.
Ngay sau đó, tín hiệu tiến công của quân đội Hoa Hạ vang lên.
“Ngăn bọn chúng lại… ngăn bọn chúng lại! Ra lệnh cho quân đội cố gắng chống đỡ, buộc phải trụ được đến khi đại quân các bộ lạc khác chi viện”.
“Bùm… bùm… bùm…”
Hoả pháo của quân đội Hoa Hạ không ngừng nã đạn về phía bên kia bờ sông, những tiếng nổ lớn liên tục vang lên, rất nhiều binh sĩ còn chưa kịp ra trận đã bị nổ banh xác.
“Không được rút lui… xông lên cho ta…”
“Kẻ nào rút lui phải chết…”
Mấy vạn binh lính quân đội La Sát mặc kệ làn bom đạn của Hoa Hạ, liều mạng lao lên. Đối với bọn họ, chỉ cần không để Hoa Hạ tiến qua sông, như vậy được coi như không thất bại.
Những binh sĩ La Sát may mắn không bị nổ bay xác bỗng nhìn thấy những quả cầu sắt bay tới.
Không có chút thời gian để phản ứng, những quả cầu sắt nổ tung ở bên kia bờ sông, những chiếc kim châm nhỏ xíu phóng ra như mưa, găm vào người của binh sĩ phe mình.
“A… đau chết ta rồi…”
“Cứu với…”
Khi kim đâm vào người, ban đầu chúng không khiến bọn họ mất mạng mà làm cho kẻ địch đau đến chết đi sống lại, tiếng rên rỉ của quân địch ngày một nhiều, nằm la liệt một chỗ, chặn đứng đường của quân đội ở phía sau còn đội quân Hoa Hạ nhân cơ hội xông tới.
“Đội cầm khiên tiến lên phía trước… lập tức dàn trận”.
Đội quân cầm khiên của quân đội Hoa Hạ nhanh chóng vượt qua sông Volga, bắt đầu dàn trận bên bờ sông, còn những binh sĩ của quân đội La Sát đang nằm rên rỉ dưới đất cũng đều được chết thoải mái.
Diệp Luật Khâm đứng nhìn từ xa, trong đầu như trống rỗng.
“Sao có thể như vậy chứ? Chỉ mới vỏn vẹn một ngày mà quân địch đã vượt qua sông Volga rồi, sao ta có thể ăn nói với nữ vương chứ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!