Mộ Như Tuyết cười nói: “Chàng không cần giải thích với chúng ta, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, huống chi còn là một công chúa xinh đẹp như vậy”.
Tiểu Lan cũng nói: “Đúng vậy, chỉ cần Thất hoàng tử yêu thích, chúng ta sẽ không phản đối”.
Lãnh Thiên Minh gượng cười nói: “Chúng ta quen biết cũng chỉ là trùng hợp, nếu như các nàng không tin, ngày mai ta gọi Lãnh Hàn đến, hắn ta có thể chứng minh”.
Mộ Như Tuyết cười nói: “Là chàng nghĩ nhiều rồi, Lãnh Hàn đã nói cho chúng ta biết, ta có thể nhìn ra công chúa này rất thích chàng, còn chàng, chàng cũng không cần phải lo lắng quá nhiều”.
Tiểu Lan cũng đột nhiên cười nói: “Nhưng mà nói thật, công chúa này quả thật rất đáng yêu, ta cũng rất muốn làm bạn với nàng ấy”.
Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ ‘chẳng lẽ con gái cổ đại đều rộng rãi như vậy sao?’
“Vậy, vậy đêm nay ta đi đâu nghỉ ngơi?”, Lãnh Thiên Minh cười nói.
Tiểu Lan mỉm cười: “Hôm nay ta không tiện”.
Mộ Như Tuyết chỉ vào bụng mình nói: “Ta thì càng không tiện rồi”.
Buổi tối Lãnh Thiên Minh chỉ có thể ngủ một mình ở khách phòng, khi đang nghiên cứu bước phát triển tiếp theo của Sơn Đông…
Tiểu Lan đẩy cửa đi vào…
“Tiểu Lan, sao nàng lại đến đây?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Tiểu Lan thẹn thùng nói: “Mộ tỷ tỷ bảo ta đến ở cùng chàng…”
Lãnh Thiên Minh ôm Tiểu Lan lại nói: “Nàng đó, có Mộ tỷ tỷ rồi thì không nghe lời ta nữa”.
Tiểu Lan cười nói: “Nào có, bây giờ ta sống vô cùng thoải mái, còn nhớ khi chúng ta còn bé khó khăn như vậy, chẳng phải đều có thể vượt qua rồi sao. Mộ tỷ tỷ dặn ta nói với chàng, nếu như chàng thật sự yêu thích công chúa kia, chúng ta sẽ không phản đối”.
Lãnh Thiên Minh ôm chặt lấy Tiểu Lan, vừa cười vừa nói: “Tiểu Lan, kể chuyện khi còn bé của chúng ta đi, ta không còn nhớ gì rồi…”
Ngày hôm sau Lãnh Thiên Minh thức dậy rất muộn, mãi đến giữa trưa mới tỉnh, sau khi tỉnh dậy cũng không thấy Tiểu Lan, mặc quần áo xong thì đi đến phòng bếp tìm một ít thức ăn…
“Nào… tỷ tỷ, tỷ lại thử món này đi, món này tên là bánh lê hoa, cũng là điểm tâm nổi tiếng của Đại Lương chúng ta, còn có bánh quế hoa, bánh ngô, viên khai tâm này nữa, ta mang đến rất nhiều”.
Lãnh Thiên Minh sững sờ: “Hiên Vũ Ngọc Nhi?”
Sau đó lại truyền đến giọng của Mộ Như Tuyết: “Rất lợi hại, nhiều món ngon như vậy, nơi này của chúng ta đều không có”.
“Đúng vậy, đúng vậy, ăn ngon lắm, có thể dạy ta làm không?”. Là tiếng nói của Tiểu Lan.
Hiên Vũ Ngọc Nhi cười khúc khích: “Thật ra ta cũng không biết làm, nhưng mà nha hoàn của ta biết làm, ta có thể để nha hoàn dạy các tỷ”.